Sáng sớm hôm nay, đối mặt với Dịch Bạch Đường, cuối cùng Thương Hoài Nghiên vẫn là "Tỉnh táo" và "Khỏi hẳn".
Sau đó, bọn họ về Có Tiệm Cơm cùng với nhau.
Bên trong Có Tiệm Cơm, Tôn Lăng nhìn Dịch Bạch Đường đến cùng với Thương Hoài Nghiên, lại nhìn lên đồng hồ hiện tại đang chỉ 7giờ 35 phút, nói thật là cảm thấy khó mà tin được.
Rõ ràng là khác bảy ngàn dặm so với quá khứ, trước đây, đối với Dịch Bạch Đường, nhà bếp quả thật có thể được coi như một người vợ xinh đẹp, một người đàn ông tốt như Dịch Bạch Đường sẽ hận không thể ở trong phòng bếp một ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ ; vậy tại sao mới chỉ đến ngày thứ tám, tình huống lại đột nhiên phát sinh thay đổi, một người đàn ông tốt vậy mà sẽ vì một người khác thả chim bồ câu cho kiều thê của mình?
Chẳng lẽ người này thật sự là nhân vật đặc biệt?
Tôn Lăng nhìn Thương Hoài Nghiên bên cạnh Dịch Bạch Đường, vô cùng tẻ nhạt, mơ tưởng viển vông.
Trong mắt hắn lóe lên ánh sáng, mỗi một tia sáng đều đang mong chờ đối phương cất tiếng nói: Lão sư, tôi chờ cậu lâu lắm rồi, lão sư, lão sư, cậu mau mau giao nhiệm vụ cho tôi đi.
Dịch Bạch Đường có thể hiểu được điểm nho nhỏ này, cho nên hắn vô cùng bình tĩnh tiến lên phía trước, xách Tôn Lăng vào phòng bếp, bắt đầu nói: « Được rồi, bắt đầu đi.
»
"Ồ?"
« Có liên quan đến món ăn kia.»
"Hả?"
« Không phải cậu vẫn luôn mong muốn làm được món ăn kia hay sao? » Dịch Bạch Đường quay đầu nhìn về phía Tôn Lăng, « Đến lúc thật sự bắt tay vào làm cậu lại lập tức choáng váng? »
"Không có không có không có!" Hạnh phúc tới quá bất ngờ, cuối cùng Tôn Lăng cũng coi như phục hồi lại tinh thần, « Tôi cũng không phải một tên ngốc! Tôi đã nghĩ được mình sẽ làm món gì rồi.
»
Hắn sắp xếp lại dòng suy nghĩ của mình, nhanh chóng nói: « Tôi cảm thấy món tôi muốn làm nhất định chính làm một món ăn có cả vị ngọt và vị đắng.
Mà cơm Tàu có vị ngọt cay, ngọt chua, ngọt mặn, gần như chưa từng xuất hiện món ăn nào có vị ngọt đắng cả.
Ngược lại, bên trong điểm tâm ngọt của cơm Tây, tuy rằng vị đắng không thường xuất hiện, thế nhưng thật sự sẽ có món ăn có vị đắng chát này, ví dụ như bột cô ca, sô cô la đen, cho nên tôi định làm một chiếc bánh ngọt cầu vồng, bánh ngọt có ba tầng, tầng cao nhất là ngọt-đại diện cho tình yêu hồng phấn ; tầng giữa là màu đen-đại diện cho cuộc sống nồng đậm đắng chát ; tầng dưới cùng cần phải cho thêm rượu, màu xanh da trời hoặc là màu lục cũng được-đại diện cho hiện tại cùng với tương lai vô tận được tự do tự tại.
»
Nói đến đây, Tôn Lăng vô cùng đắc ý, xen lẫn thấp thỏm nhìn về phía Dịch Bạch Đường, nghĩ đến ý tưởng của mình lại cảm thấy vô cùng tự hào, nhưng cũng lại có lo lắng Dịch Bạch Đường sẽ không đồng ý với ý kiến của mình.
Dịch Bạch Đường không phản đối Tôn Lăng, trên thực tế, hắn cũng không quan tâm đến Tôn Lăng.
Hắn đã quyết định mình sẽ làm gì.
Hắn quyết định sẽ làm một chiếc tháp nhỏ bằng ca cao, anh đào cùng với rượu Rum.
Một khuôn mẫu nhỏ nhất được lựa chọn để tạo hình cho tháp nhỏ, chỉ khoảng một lòng bàn tay, sâu khoảng 2-3cm, ở giữa đặt một phần rượu Rum nửa đóng băng, trên mặt là ca cao và siro anh đào, khi ăn vào sẽ cảm nhận được vị ngọt của anh đào, vị đắng của ca cao cùng với hương vị thanh thuần của rượu Rum hòa tan trong miệng, hương vị đủ để khiến cho bất kì một cô gái nào thích điểm tâm ngọt cũng sẽ cảm thấy say mê.
Tuy rằng mỗi một loại điểm tâm ngọt đều có quy định thời gian nướng nhất định, thế nhưng trong căn phòng bếp này, mọi thứ do Dịch Bạch Đường làm đều tạo ra một loại nhịp điệu vui tai vui mắt, cho nên khiến người ta cảm thấy thời gian giống như đột nhiên bị một bàn tay vô hình ép cho ngắn lại, nhanh chóng trôi đi.
Thương Hoài Nghiên nhìn các loại động tác của Dịch Bạch Đường không chớp mắt...!So với bất kì thời điểm nào trước đây, y đều chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ có một ngày như bây giờ, sẽ làm ra một loại hành động nhàm chán vô cùng như lúc này, hơn nữa lại còn làm không biết mệt.
Tháp nhỏ rất nhanh đã được làm xong.
Từng chiếc điểm tâm nho nhỏ tinh xảo được đặt trước mặt Thương Hoài Nghiên và Tôn Lăng.
Thương Hoài Nghiên dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, không ai có thể ngăn cản được, cầm lấy tháp nhỏ, cắn một miếng hết một nửa phần.
Tôn Lăng chậm hơn một bước, có điều cũng không chậm hơn bao nhiêu.
Hắn cầm điểm tâm nho nhỏ giống hệt như một tác phẩm nghệ thuật này lên, đầu tiên là quan sát thật kĩ lưỡng, sau đó mới kiềm chế kích động, nếm thử hương vị.
Khi ăn vào miếng đầu tiên.
Rõ ràng vẫn là sự hòa trộn của vị ngọt, đắng cùng với rượu Rum, thế nhưng lại không hề có cảm giác gượng ép nào, ngược lại là sự hòa trộn lẫn nhau, bên trong ngọt ngào còn có thêm cay đắng, bên trong cay đắng còn có hương rượu nồng nàn làm người hoảng hốt.
Lúc này, giọng nói của Thương Hoài Nghiên vang lên: « Ồ, đây chính là hương vị đứng đầu trong các loại điểm tâm Pháp.
»
Lợi hại như vậy sao! Tôn Lăng nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, nổi lòng tôn kính.
Nhưng hắn cũng không có khái niệm gì đối với hương vị này, chỉ biết Dịch Bạch Đường làm thật sự rất ngon!
Dịch Bạch Đường liếc mắt nhìn Thương Hoài Nghiên một cái, trong ánh mắt xuất hiện từng đợt nguy hiểm.
Tiếp theo, hắn cũng nếm thử một miếng, càng ăn lông mày lại càng cau lại, đến miếng cuối cùng, hắn cho cả nửa miếng bánh ngọt kia vào miệng nghiền ngẫm, sau khi xong thì súc miệng, nói: « Mùi vị hỗn tạp.
»
Tôn Lăng:...!Hỗn tạp, hỗn tạp sao? OvO
Thương Hoài Nghiên nhàn nhã nói: "Cảm giác cũng không khác biệt lắm.
Hương vị tuy rằng đều đủ cả nhưng lại không phân rõ cái gì là chính, cái gì là phụ, cho nên khi ăn vào cũng sẽ không nhớ rõ được cuối cùng thì hương vị của món ăn này là gì.
»
Tôn Lăng:...!Có, có phải như vậy không? OvO
Dịch Bạch Đường im lặng không lên tiếng, tâm tình vô cùng không vui, hắn đang bắt đầu suy nghĩ xem nên làm món gì mới.
Hắn quyết định làm một phần bánh ngọt rực rỡ sắc màu theo mô tả của Tôn Lăng.
Lấy bánh bông lan chiffon cơ bản làm đế, sau đó biến ảo hương vị của mỗi tầng, đến cuối cùng, khi bánh ra lò, Dịch Bạch Đường lại tùy ý điểm thêm bơ hoa lên trên, sau đó đặt bánh trước mặt hai người.
Lúc này đổi lại thành Tôn Lăng chú ý đến nhiều hơn.
Tôn Lăng nhất định không chịu thua, ăn một miếng trước Thương Hoài Nghiên!
Khi đưa vào miệng có thể cảm nhận được sự mềm mại của bánh, hương vị ban đầu phân tầng, sau đó dung hợp lại với nhau, cùng với tháp nhỏ được làm bằng ca cao, anh đào ăn ngon như nhau.
Quan trọng nhất là, đây chính là chủ ý của mình, có thể thấy chủ ý của mình cũng không tệ, hoàn toàn có thể chấp nhận được!
Tôn Lăng ăn từng miếng, từng miếng một, quả thật là không thể nào dừng lại được.
Tháp nhỏ vừa rồi cũng vô cùng đẹp đẽ, ăn cũng ngon đến mức khiến người ta khó có thể dừng lại được, vậy không biết cô ấy sẽ thích kiểu nào đây?
So với Tôn Lăng, Thương Hoài Nghiên lúc này lại ăn chậm hơn rất nhiều, sau khi tinh tế cảm nhận một lúc thật lâu, quả nhiên có thể nếm ra một chút hương vị thoảng qua.
Vậy tuyệt đối không phải là do hương vị của bản thân món ăn.
Đó là ——
Thương Hoài Nghiên liếc nhìn thần thái bình tĩnh của người đang đứng phía trước mình một cái.
Một chút tự đắc bỗng nhiên dâng lên trong lòng Thương Hoài Nghiên.
Thậm chí y không nhịn được, nở nụ cười rất nhẹ.
Cuối cùng y cũng đã xác định được.
Y có thể ăn ra được suy nghĩ mà người này tuyệt đối sẽ không biểu hiện ra ngoài từ trong đồ ăn.
Dịch Bạch Đường là người cuối cùng ăn bánh ngọt do mình làm ra.
Khi ăn, trên mặt hắn không lộ ra cảm xúc gì, động tác nghiền ngẫm tràn đầy miễn cưỡng, không giống như đang thưởng thức mĩ vị mà lại càng giống với đang xử lý đồ ăn hơn.
Sau đó, một lần nữa hắn lại nhổ đồ ăn trong miệng ra, cởi tạp dề xuống, đi ra bên ngoài, trong lòng tràn đầy phiền muộn cùng bực dọc không thể nói ra được.
Vì vậy, hắn lại một lần nữa ngồi vào phía sau quầy bar, cầm lấy dao gọt hoa quả và hoa quả, chuẩn bị dùng điêu khắc để bình tĩnh lại tâm trạng bản thân lúc này.
Thương Hoài Nghiên theo sát phía sau.
Dịch Bạch Đường đi hắn cũng đi, Dịch Bạch Đường ngồi xuống hắn cũng ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, ánh mắt của hắn bắt đầu thoáng nhìn qua, tiếp theo là nhìn toàn bộ gương mặt Dịch Bạch Đường.
Gương mặt kia trước sau đều lạnh lùng như vậy, không nhìn ra được gì cả.
Thế nhưng hắn đã phát hiện ra một cách khác để phân tích nội tâm của Dịch Bạch Đường, hơn nữa lại có tỉ lệ đúng rất cao, gần như là trăm phát trăm trúng.
Thương Hoài Nghiên nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói: « Hương vị kì thật là không tệ lắm.
»
Dịch Bạch Đường miễn cưỡng liếc mắt nhìn đối phương một cái, không muốn nói chuyện.
Thương Hoài Nghiên tỉnh bơ dẫn dắt đề tài: « Nếu như nói là có vấn đề gì thì chính là bên trong hương vị còn thiếu cảm xúc mãnh liệt của tình yêu.
»
Dịch Bạch Đường nhàn nhạt hỏi ngược lại: « Bên trong đồ ăn không có tình cảm.
»
Thương Hoài Nghiên không nhịn được cười: « Nếu như vậy, hai loại điểm tâm ngọt cậu vừa làm kia, tùy tiện chọn một loại dạy cho cậu ta không phải là được rồi hay sao? »
Dịch Bạch Đường im lặng không lên tiếng.
Lúc này Thương Hoài Nghiên mới nhẹ giọng, nói: « Hay là vì cậu cảm thấy, cả hai loại này đều không đạt đến yêu cầu của cậu? »
Dịch Bạch Đường: «...!» Lần thứ hai hắn nhấn mạnh lại: « Thứ tôi làm ra đương nhiên là rất tốt, chỉ có thể càng tốt hơn.
Còn có, bên trong đồ ăn không có tình cảm.
» Nói đến đây, Dịch Bạch Đường đột nhiên thuyết phục bản thân, vì vậy, hắn nói nhanh, « Đúng là tôi cảm thấy không hài lòng, hai thứ kia quá mức bình thường, tôi còn có thể làm ra được những món ăn kinh diễm hơn nữa.
»
Để có thể nấu được món ăn kinh diễm hơn nữa, mình cần một trạng thái thật tốt.
Dịch Bạch Đường âm thầm suy nghĩ.
Thương Hoài Nghiên cũng đồng ý với điều này: « Không sai, chỉ cần cậu có linh cảm.
» Tiếp theo, hắn lơ đãng nói, « Tôn Lăng muốn làm một món ăn như vậy là để cho bạn gái trước đây của cậu ta ăn phải không? »
Dịch Bạch Đường: "..."
Đôi mắt của hắn hơi trợn to, trong con ngươi toát ra đầy vẻ thán phục « Anh cũng biết à ».
Thương Hoài Nghiên khiêm tốn: « Cũng chỉ là chút suy đoán logic thôi.
» Đây cũng không phải là điều quan trọng, y lại dụ dỗ từng bước, « Muốn có cảm hứng sáng tạo, đặc biệt là về vấn đề tình cảm, tôi cảm thấy cần phải tìm hiểu xem, trước đây tình cảm đó đến cùng là như thế nào...!»
Dịch Bạch Đường: "..." mặt không cảm xúc nhưng trong lòng lại vô cùng khổ não, « Tôi không biết yêu đương là dạng tình cảm gì.
»
Thương Hoài Nghiên giấu thật kĩ cái đuôi cáo của mình đi, lời nói cùng với đó xuất hiện: « Chuyện này tôi biết, cũng có thể coi như quen thuộc, cậu có muốn tôi giúp cậu thử tìm hiểu cảm giác này không? »
Dịch Bạch Đường: "?!"
Hắn lại trợn to hai mắt hơn một chút, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Thương Hoài Nghiên, khiếp sợ trong lòng quả thât là khó có thể dùng bút mực để hình dung!
Chờ đã!
Đúng vậy!
Mình không biết, nhưng chẳng phải Thương Hoài Nghiên hiểu biết rất rõ sao, một vòng vào sáng sớm hôm nay chẳng phải chính là bộ dáng vô cùng am hiểu những chuyện này à.
Cho nên mình hoàn toàn có thể để y giúp đỡ đúng không?!
Tuy rằng cây non có một mặt vô cùng yếu đuối, nhưng đầu cành đã treo lên bao nhiêu trái ngọt, chính là đợi mình đến hái xuống từng quả một để thưởng thức...
Ý nghĩ như vậy xuất hiện trong đầu Dịch Bạch Đường, trong lòng ngũ vị tạp trần* (*suy nghĩ hỗn loạn), hắn bình tĩnh nhìn Thương Hoài Nghiên thật lâu, lâu đến mức Thương Hoài Nghiên cũng không chắc chắn, tim bắt đầu đập hoảng loạn, thầm nghĩ có phải đối phương nhìn rõ ý đồ của mình không...!Tiếp theo, y nghe được giọng nói bình thản của Dịch Bạch Đường: « Được ».
Tôi cho anh một cơ hội~
"Chúng ta thử xem."
Cảm giác đặc biệt thuộc về tình yêu kia~.