7.
Nhưng chàng thật sự bắt đầu ba ngày hai lượt lại ghé qua, mỗi lần đều gần đến giờ ngọ, lúc người thưa thớt thì ngồi lại, một bát hoành thánh có thể ăn đến nửa canh giờ, lúc đông người, chàng còn xắn tay áo giúp ta dọn dẹp bàn ghế.
Một vị đại quan như thế, ta nhìn mà tim đập chân run, mẹ chồng lại chỉ xem chàng như một công tử nhà giàu hòa nhã, ban đầu còn khuyên can chàng đừng giúp, về sau lại không ngừng khen chàng đúng là người tốt.
Tiểu Viên và Tiểu Hỉ lại càng thích chàng hơn. Tiểu Hỉ là đứa trẻ hiếu động, mỗi lần chàng đến đều mang theo sáo trúc hay con quay, lần nào cũng nói là đồ chơi cũ ở nhà không dùng nữa định vứt đi, dỗ dành khiến con bé cứ lẽo đẽo theo sau chàng.
Tiểu Viên trầm tính hơn, chàng liền mang bút mực đến dạy cậu bé tập viết, đợi Tiểu Viên học xong, lại bảo cậu bé đi dạy Tiểu Hỉ, vừa ôn lại bài cũ. Ta nuôi Tiểu Viên năm năm, cũng không biết mắt nó còn có thể sáng ngời như thế.
Liễu Miên mười lăm tuổi có lẽ sẽ cho rằng đây là lòng tốt của bậc quý nhân, nhưng Liễu Miên hai mươi mốt tuổi, trải qua sáu năm làm góa phụ giữa bao lời thị phi, dù có trốn tránh cũng phải hiểu, chàng đã để tâm đến đêm đó.
Người tốt quả thật là người tốt, một phụ nhân góa bụa đã nửa ép nửa buộc lấy đi lần đầu của chàng, chàng không chê bai xui xẻo, lại còn muốn chịu trách nhiệm.
Nhưng ta còn con cái, còn trưởng bối phải nuôi, thật sự không thể mơ mộng hão huyền như thế. Lưu ma ma đã nói, đừng ép phu nhân nhà bà phải dùng đến hạ sách.
Hôm ấy buôn bán ế ẩm hơn thường lệ, có chút thời gian rảnh rỗi, ta chặn chàng lại, vẫn tại con ngõ nhỏ ấy, ta khẽ cúi đầu: “Triệu công tử, ta biết ngài là người đọc sách, biết giữ lễ nghĩa, cảm thấy có trách nhiệm với ta về đêm đó, nhưng ngài đã lầm. Ta chỉ là một góa phụ, không phải những cô nương trong trắng, đêm đó chỉ là một cuộc mua bán, tiền trao cháo múc, ngài cứ đến đây, chỉ rước thêm phiền phức cho ta. Xin ngài, buông tha cho ta đi.”
Ánh mắt Triệu Thanh Hà như muốn bốc lửa, nhìn ta chằm chằm: “Miên Miên, ta tuy chưa cưới vợ, nhưng những điều con cháu thế gia cần học đều đã học qua, phân biệt một nữ tử có còn trong trắng hay không, không phải chuyện khó.”
Trong gió thu se lạnh, lòng ta lạnh buốt, chàng đã biết, biết Tiểu Viên và Tiểu Hỉ không phải là con ruột của ta.
8.
Ta tên Liễu Miên, là nhị cô nương nhà họ Liễu thôn Song Kiều. Năm ta sinh ra, nhà mới lần đầu trồng bông, tiện miệng đặt cho ta cái tên “Miên”.
Cũng như cái tên của ta, thật tùy tiện. Trong nhà, mẹ thương đại tỷ, cha cưng đệ đệ, chỉ có ta vâng vâng dạ dạ mà lớn lên. Để dành tiền sính lễ cho tiểu đệ, vừa đến tuổi cập kê, ta đã bị gả cho nhà họ Vương để xung hỉ.
Năm ấy, sắc mặt mẹ chồng thật đáng sợ, ta nào biết trong lòng bà là một trái tim mềm yếu. Ta run rẩy bước chân về nhà chồng, tận tâm chăm sóc phu quân bệnh tật phải uống thuốc mỗi ngày.
Phu quân Vương Viễn của ta là người tốt, luôn nhìn ta với ánh mắt chất chứa đầy áy náy, hắn nói: “Mẹ ta cả đời chỉ làm một chuyện trái với lương tâm là cưới nàng về để xung hỉ cho ta. Tất cả đều là ngh.iệp ch.ướng của ta. Mong nàng sau này đừng o.án h.ận bà. Nàng cứ yên tâm, ta sẽ không động đến nàng. Đợi ta c.h.ế.t đi, ta sẽ để lại lời cho phép nàng tái giá.”
Lúc hắn nói về cái c.h.ế.t, ta chỉ muốn bịt miệng hắn lại. Nhưng ta khi ấy quá nhu nhược, ta không dám. Lời nói vô tình ấy đã để ông trời nghe thấy, chỉ một tháng sau, hắn đã ra đi.
Những tộc lão kia vu oan ta sửa bát tự, hại phu quân yểu mệnh. Họ hò hét đòi lôi ta ra ngoài bán đi để lo ma chay cho phu quân. Ta sợ hãi tột cùng, thế nhưng cha ta lại đến.
Ta thầm nghĩ, dù sao cũng là máu mủ ruột rà, dẫu trước kia bạc đãi, nhưng khi nữ nhi lâm nạn, hẳn người cũng động lòng. Ai ngờ, cha kéo ta vào góc khuất, giọng hớn hở: “Nhị nha đầu, Ngô Hưng làng bên bằng lòng bỏ năm lượng bạc cưới con. Con trai hắn đã năm tuổi, con qua đó là được làm mẹ. Theo cha về đi, về mà hưởng phúc.”
Hưởng phúc ư? Làm vợ lẽ cho tên góa vợ đã từng đ.á.nh c.h.ế.t thê tử của mình? Thì ra người chịu đến, cũng chỉ vì muốn bán ta lần nữa.
Giữa lúc tuyệt vọng cùng cực, hai ngày sau, mẹ chồng ta tỉnh lại, tay lăm lăm da.o xông ra ngoài. Bà mắng nhiếc lũ trưởng lão kia, rằng chúng thấy nhi tử của bà đã c.h.ế.t, nhà không còn nam nhân, mới bịa ra cớ sự này để ức hiếp mẹ góa con côi, ch/iế/m đ/oạt gia sản.
Bà còn đạp mạnh vào người cha ta hai cái, mắng ông là đồ sú.c si.nh không biết xấu hổ, đến nữ nhi ruột thịt cũng đem bán hai lần, bảo ông dẹp ngay ý định đó đi. Hôn thư của ta và Vương Viễn đã đăng ký ở nha môn, ta sống là người nhà họ Vương, c.h.ế.t cũng là ma nhà họ Vương.
Đuổi hết đám người kia đi, bà mới vuốt ve quan tài Vương Viễn mà rằng: “Nhà họ Vương giờ không còn nam đinh, chút ruộng vườn nhà cửa này, chẳng sớm thì muộn tộc họ cũng tìm cớ lấy lại. Giờ ta cho con hai đường lựa chọn. Một là, theo như lời Vương Viễn, tìm người gả con đi, nhưng thời gian gấp gáp, ta chỉ có thể cố gắng chọn người tốt nhất có thể. Hai là, ngày mai con liền có mang, mẹ con ta cùng nhau sống tiếp, từ nay ta xem con như con gái, không phải con dâu nữa.”
Ánh mắt bà kiên định, tựa như chẳng việc gì có thể làm khó được. Đó là cách sống mà ta chưa từng thấy. Ta muốn biết nếu làm nữ nhi của bà, ta sẽ trưởng thành ra sao? Vậy nên ta chọn con đường thứ hai.
Mẹ chồng cho ta ăn một loại cỏ. Khi tộc nhân lại đến gây sự, ta giả vờ ngất đi. Thầy lang bắt mạch, lại phán ta đã có thai.
Tháng thứ chín, chúng ta đến một nhà đón Tiểu Viên và Tiểu Hỉ về. Đó là một nương tử có trượng phu mất khi nàng mang thai tháng thứ năm. Nhà chồng không có trưởng bối, nàng sau này cũng phải tái giá, nên muốn đổi lấy chút bạc.
Đều là phận nữ nhi đáng thương, ta muốn giữ Tiểu Viên trong lòng nàng thêm một chút. Nhưng nàng lại không thèm nhìn, lạnh lùng nói: “Các người mau bế nó đi. Ta còn phải ra ngoài vứt cái của nợ kia nữa, đừng làm mất thời gian của ta.”
Cái của nợ trong miệng nàng chính là Tiểu Hỉ. Thì ra nàng sinh được một cặp long phụng thai, mẹ chồng ta chỉ muốn mua con trai. Đời này có ai muốn mua con gái đâu, nàng vậy mà định vứt bỏ nó.
Ta muốn mang cả hai đứa trẻ đi, nhưng chưa từng tự mình kiếm được một đồng xu nào, đang còn do dự, mẹ chồng đã bế Tiểu Hỉ lên, đưa thêm một lượng bạc cho nàng, nói: “Cứ xem như ngươi chưa từng sinh ra hai đứa nhỏ này. Cuộc đời còn dài, mang theo chút của cải này, về sau sống cho tốt.”
Hình ảnh mẹ chồng ngày hôm ấy, ta sẽ không bao giờ quên. Liễu Miên ngày hôm ấy tự thề với lòng, ta phải vứt bỏ sự nhu nhược, sống thật dũng cảm và lương thiện như bà.
Bao năm qua, chúng ta bán nhà đất ở quê, rời xa những người thân thích có thể vùi dập chúng ta, chuyển đến kinh thành. Cuối cùng ta cũng dám ra trước mặt mọi người bày hàng rao bán, dám đối đầu với bọn du côn lưu manh. Thậm chí, vì mẹ chồng, ta còn dám xông vào chốn ngục tù ngày hôm ấy.
Từng chút một, ta đã trưởng thành như hình mẫu mà ta từng mong ước.
Ta là do mẹ ta sinh ra, nhưng gặp được mẹ chồng, ta mới biết nên sống như thế nào.
Ta muốn học theo bà, học theo cách bà dạy Vương Viễn và ta, để dạy dỗ Tiểu Viên và Tiểu Hỉ.
Năm năm dài đằng đẵng, nhưng chưa một ngày ta cảm thấy hai đứa nhỏ kia không phải là cốt nhục của mình. Cả đời này, ta sẽ không để chúng biết mẹ ruột đã bỏ rơi chúng.
Nỗi đau cha mẹ ruột không yêu thương, ta đã nếm trải, sẽ không để chúng phải nếm trải thêm lần nữa.
9.
Nghĩ đến đây, ta siết c.h.ặ.t tay, sắc mặt trầm xuống hỏi: “Triệu đại nhân, ngài muốn dùng bí mật này để đổi lấy cái gì?”
Chàng lộ ra vẻ mặt tủi thân, rồi nhanh chóng điều chỉnh lại, nói: “Không đổi gì cả, ta chỉ muốn mỗi ngày đến ăn một bát hoành thánh. Quán của nàng, ai cũng ăn được, chỉ mình ta là không được, chẳng lẽ trong lòng nàng ta không giống với những người khác?”
Đương nhiên là không giống rồi. Ta đâu phải từ khe đá chui ra. Người đã từng chung chăn gối, lại có phẩm hạnh như thế, nếu không có chút rung động thì ta nên vào chùa làm ni cô mới phải.
Nhưng lời này không thể nói ra, ta cố nén đỏ mặt, thản nhiên đáp: “Muốn đến thì cứ đến. Nhưng có một điều, nếu có ngày ngài không giữ được miệng, dù ta chỉ là nữ nhi yếu đuối, ta cũng sẽ liều mạng với ngài.”
Triệu Thanh Hà đồng ý, thậm chí đến còn chăm chỉ hơn trước. Lần này, chàng không chỉ mang quà cho Tiểu Viên và Tiểu Hỉ, mà còn nhân cơ hội mang cả cho ta nữa. Khi thì một gói bánh táo đỏ, khi thì một xửng bánh bao nhỏ, miệng nói là thấy mẹ chồng vất vả quá nên tỏ lòng kính trọng người già, nhưng rõ ràng đó là những món ta đã nói với mẹ chồng hôm trước rằng muốn ăn sau khi kiếm được tiền.
Mẹ chồng dù có chậm hiểu đến đâu, đến nước này cũng đã nhìn ra chàng muốn làm gì.
Đêm khuya, đợi Tiểu Viên Tiểu Hỉ đã say giấc, bà cầm lược chải tóc cho ta, vừa chải vừa nói: “Tóc của nhị nương nhà ta vừa đen vừa mượt, vẫn còn như một tiểu cô nương vậy. Triệu công tử kia là người tốt, chỉ cần hắn đồng ý để con mang theo hai đứa nhỏ về nhà hắn, con cứ nhận lời đi. Bà lão đây tự có cách sống của mình.”
Ta không thích nghe những lời bà bảo ta bỏ bà mà đi, bèn xụ mặt nói: “Tiểu Viên Tiểu Hỉ mang họ Vương, ngày ngày gọi mẹ là bà nội, mẹ lại muốn bỏ rơi chúng sao?”
“Hơn nữa, y phục của Triệu công tử mẹ cũng đã thấy, không phải là người mà chúng ta có thể mơ tưởng. Mẹ đừng phí sức mơ mộng nữa.”
Lần này đến lượt mẹ chồng không vui, bà ném lược xuống, nói: “Có chút tiền thì đã sao? Con vừa xinh đẹp vừa đảm đang, cưới về nhà là có thể gánh vác việc nhà. Nhà hắn ban đầu không đồng ý cũng là chuyện thường, nếu hắn có lòng với con, tự khắc sẽ đấu tranh. Nếu việc nhỏ này mà cũng không làm được, vậy thì ta tìm người khác, ta thấy Trịnh bộ đầu cũng không tệ.”
Nhìn mẹ chồng nghiêm nghị nói, ta không nhịn được bật cười. Trong mắt bà, ta thật sự xứng với cả thần tiên. Nhưng bà lại nghiêm túc nắm tay ta, nói: “Hôm nay nói chuyện này, một phần vì Triệu công tử, một phần vì con. Năm đó không cho con tái giá là bất đắc dĩ, nhưng giờ chúng ta đã sống tốt, mẹ mong con tìm được người vừa ý, vui vẻ sống hết quãng đời còn lại.”
Mẹ chồng không nói thêm gì nữa, nhưng ánh mắt lại cho thấy bà vẫn nghĩ Triệu Thanh Hà là người tốt.
Nửa kinh thành người quyền quý đều muốn chàng rể như thế, khó mà không thấy tốt. Ta đang lo lắng không biết làm sao để mẹ chồng từ bỏ ý định này, thì nhà họ Triệu có người đến.
10.
Vẫn là Lưu ma ma, bà ta ăn vận như bà mối, vừa mở miệng đã cười nói với mẹ chồng: “Nhà bà có hỷ sự rồi, Trịnh bộ đầu cuối phố nhờ tôi đến dạm hỏi, muốn cầu cưới Liễu Miên cô nương đấy.”
Đợi mẹ chồng đi rót trà, bà ta mới nói rõ ý định đến: “Liễu cô nương, phu nhân rất hài lòng vì cô giữ kín miệng. Thiếu gia là người cố chấp, ngài muốn chịu trách nhiệm với cô, phu nhân cũng không muốn làm kẻ ác. Nhưng chúng ta dù sao cũng là Quốc công phủ, dù là nạp thiếp, cũng không có chuyện nạp quả phụ. Chỉ cần cô nương bằng lòng đưa mẹ chồng và các con đi nơi khác, thay đổi thân phận mới, phu nhân sẽ cho phép cô vào phủ. Cô nương yên tâm, phủ sẽ sắp xếp ổn thỏa cho họ.”
Chấp nhận một quả phụ làm thiếp, Triệu phu nhân quả là rộng lượng. Nhưng Triệu Thanh Hà dù tốt đến đâu cũng không bằng người thân của ta. Ta quả quyết lắc đầu.
Lưu ma ma đầy kinh ngạc, sững sờ một lúc mới nói: “Cô nương thật trọng tình trọng nghĩa. Phu nhân đã nói, nếu cô nương không muốn, sẽ nhanh chóng tìm cho cô một lang quân như ý. Thiếu gia sắp đính hôn với Chiêu Dương quận chúa, không thể để xảy ra sai sót, mong cô nương hãy để ngài hết hy vọng. Trịnh bộ đầu là một lựa chọn không tồi.”
Trước khi mẹ chồng quay lại, bà ta vội vàng nói thêm câu cuối: “Ngày mai ta sẽ quay lại nghe câu trả lời cuối cùng của cô nương. Nếu chọn vào phủ, vậy cô hãy từ chối lời cầu hôn này. Nếu không muốn vào phủ, xin hãy nói với mẹ chồng rằng cô nương đồng ý gả đi.”
Ta định hỏi thêm một câu, nếu không chọn cả hai thì sao? Nhưng nhìn thấy Tiểu Viên Tiểu Hỉ đang chơi đùa trong sân, ta lại ngậm miệng. Khi bậc quý nhân đã cho lựa chọn, tốt nhất ta nên chọn một, đừng lấy trứng gà quý giá của mình đi đập vào đá sỏi đầy đất của người ta.
11.
Trăng sắp rằm đã tròn vành vạnh. Ta ngồi trong sân, nhớ lại bàn tay bê bết máu của Triệu Thanh Hà đêm đó. Chàng đến đây đã lâu, ta lại chưa từng hỏi một câu vết thương đã lành chưa?
Gói bánh táo đỏ ấy, thật ra ta đã lén ăn một miếng. Vị ngọt ngào, giống như lúc chàng trêu chọc ta trong ngõ nhỏ, lòng ta cũng ngọt ngào như thế.
Chiêu Dương quận chúa, có thể bàn chuyện hôn nhân với chàng, hẳn là nhân vật cũng treo trên trời cao, sáng như trăng vậy chăng?
…
Ta nghĩ rất nhiều, rất nhiều, nghĩ đến tất cả những chuyện giữa ta và chàng. Bởi vì qua đêm nay, ta sẽ đồng ý lấy người khác, không còn nghĩ đến chàng nữa.
Ngày hôm sau, Lưu ma ma đúng hẹn đến nhà. Dưới ánh mắt khó hiểu của mẹ chồng, ta vui vẻ nhận lời mai mối này.
Triệu phu nhân là bậc quý nhân khá biết lý lẽ, bà chọn cho ta một người rất tốt.
Trịnh bộ đầu ba mươi tuổi, goá vợ đã năm năm, một mình nuôi nhi tử. Ngày trước chúng ta chọn con hẻm này để ở, cũng là vì hắn là một quan sai tận tụy, để mẹ góa con côi được an toàn hơn.
Hai năm qua, hắn cũng rất quan tâm đến chúng ta. Trước khi Triệu Thanh Hà xuất hiện, hắn là người mẹ chồng ta thường nhắc đến. Người như vậy, hẳn là sẽ bằng lòng hợp tác với ta, giả vờ thành thân.
Quả nhiên hắn đồng ý ngay. Nghe xong yêu cầu chỉ bái đường, không động phòng của ta, hắn tỏ vẻ hiểu chuyện: “Đời người mười phần thì tám chín phần đã không như ý, Liễu nương tử rồi sẽ gặp được người tốt thôi.”
“Cô nương thẳng thắn, ta cũng không giấu diếm. Nhờ cuộc hôn nhân này, Quốc công phủ đã hứa cho ta một chức vụ. Tiểu Trạch muốn đi học, ta làm cha phải mở đường cho nó.”
“Chúng ta cứ tạm thời sống chung, sau này có thay đổi thì đường ai nấy đi.”