Lưu Công Kỳ Án

Chương 126: Dò ác bá Lưu công gặp nạn Bốn anh hùng bày kế bắt hung thủ




Thất ám thất minh lưỡng dực nghi,

Phương thốn thường tồn bất khả thi

Mạc đạo thiên cao quỷ thần viễn,

Tu đắc tiên tương tự kỉ tri

Dịch thơ:

Sáng tối trong nhà hai phía kinh

Lòng người vẫn thế chẳng sao khinh

Đừng cho trời, quỷ thần cao vắng

Cần phải trước tiên tự biết mình.

Lại nói chuyện Lưu lại bộ hỏi rõ khẩu cung của bốn oan hồn, không ngờ tên ác nô cho điền Hoài Tam đến nghe lén. Chỉ thấy lão đạo lảm nhảm nói một mình: Bản bổ đường này, bản bộ đường nọ mà không hề nghe thấy tiếng của bốn oan hồn, trong lòng nghĩ thầm: "Bản bộ đường là một chức quan lớn. Ái chà, rõ ràng là ông ta tới đây thăm dò tung tích của Ngưu thái gia. Không sai, ta phải nhanh chóng báo tin cho Ngưu thái gia biết mới được". Nghĩ xong, xoay mình chạy vào phòng khách, ghé miệng sát tai Ngưu Phi Thiên thì thầm một hồi. Ngưu Phi Thiên vừa sợ vừa mừng, sau lại nổi cơn thịnh nộ. Sợ là vì ác tích của mình đã bị phát giác, mừng là vì tham quan dò xét tới tận nhà. Sau đó lại nổi giận, dặn gã gia nô:

- Bảo đám gia đinh trói lão đạo ấy lại cho ta.

Lũ ác nô ứng tiếng, không dám chậm trễ, không lâu sau đã trói Lưu công giải tới khách sảnh. Lưu công hỏi:

- Thí chủ mời bần đạo về nhà trừ ma quỷ, nay đang làm lễ trục hồn trừ ma, tại sao lại trói bần đạo?

Ngựa Phi Thiên nổi giận, quát lớn:

- Người giữ chức quan gì mà dám tới nhà ta do thám? Ngày mai là lễ thượng thọ của đại gia, không tiện tra hỏi người. Người đâu lôi lão đạo sĩ này ra hậu viên, trói vào cột. Sau khi lễ thượng thọ của ta kết thúc sẽ lôi ra lấy khẩu cung.

Lại nói chuyện Phạm Đỉnh đợi đại nhân trong thôn Ngưu Gia Định, đã quá ngày đêm, vẫn chưa thấy đại nhân ra khỏi thôn, biết đã xảy ra chuyện, nhưng không biết phải làm sao, đành phải nán lại chờ bên ngoài thôn, đợi đêm xuống sẽ xông vào làng cứu đại nhân ra. Đang suy nghĩ miên man chợt thấy từ xa có hai người đi tới. Tới gần, nhìn kĩ lại, bất giác trong lòng vui mùng vô hạn. Thì ra, một trong hai người ấy là Khuông Khoát, người kia có lẽ là Lý Cường được anh ta mời tới. Đôi bên chạm mặt nhau, Khuông Khoát mở lời nói trước:

- Chẳng phải là Phạm hiền đệ đó sao? Mau qua đây gặp mặt người anh kết nghĩa Lý đại ca của ta. Chẳng phải tên Miêu Hổ đã nói với đệ hay sao? Ngoài Lý Cường ra, còn lại, đối với hắn chỉ là loại tiểu bối.

Phạm Đỉnh ứng tiếng trả lời:

- Đúng là thằng nhãi Miêu Hổ mục hạ vô nhân, trong mắt không coi bốn biển là gì.

Rồi quay sang thi lễ với Lý Cường. Lý Cường trả lễ, Khuông Khoát hỏi:

- Phạm hiền đệ, tại sao không cùng Hoàng Trấn hầu hạ đại nhân tại công quán, tới Ngưu Gia Định này có việc gì?

Phạm Hạo Nhiên nói:

- Hai vị huynh trưởng không biết đấy thôi. Mấy hôm trước đây đại nhân nhận được mấy chục lá đơn kiện của dân chúng, toàn là kiện cha con Ngưu Phi Thiên trong thôn Ngưu Gia Định hoành hành bá đạo, hại khổ lê dân. Đại nhân bán tín bán nghi, lén rời khỏi công quán, sai Hoàng Trấn ở lại canh giữ công quán, sai tôi đi bảo vệ đại nhân. Đại nhân cải trang thành đạo sĩ, tới thôn Ngưu Gia Định thăm dò, từ giờ ngọ hôm qua tới giờ vẫn chưa thấy ra khỏi trang. Tôi đoán đại nhân đã gặp điều bất trắc, đang định đợi đến tối, nhân lúc hắn không phòng bị, xông vào trang cứu đại nhân ra. Bây giờ hãy còn sớm nên tôi mới ngồi đây đợi tới lúc trời tối.

Lýcường nói:

- Lúc này vẫn còn sớm, ta ngồi đây đợi cũng vô ích. Chi bằng ba anh em ta hãy tới thôn trấn trước mặt, kiếm một quán trọ vào rũ bụi, nghỉ ngơi một lúc, đợi tới lúc đêm khuya, ngu huynh sẽ vào trang viên của Ngưu Phi Thiên cứu đại nhân ra, hai vị hiền đệ ở bên ngoài tiếp ứng. Đệ xem, tường nhà hắn thực là cao. Không phải ngu huynh coi thường hai vị, chỉ e khó lòng ra vào khỏi bức tường này. Không biết ý của hai vị hiền đệ ra sao?

Khuông Khoát tiếp lời, nói:

- Cứ làm theo ý huynh trưởng.

Ba người cùng tới thôn phía trước tìm quán trọ. Cơm rượu xong, uống trà, nghỉ ngơi dưỡng thần. Ngẩng đầu lên, thấy trời đã khoảng canh tư, ánh trăng lờ mờ. Đúng là thời điểm rất tốt để hành sự. Ba người với lấy binh khí, lén rời khỏi phòng, khép cửa lại cẩn thận, đi khỏi quán trọ. Họ rời khỏi Trấn Tân Gia Lĩnh, nhằm hướng Ngưu Gia Định chạy tới. Chạy được độ nửa đường, chợt thấy một bóng người lúc ẩn lúc hiện. Tới gần, nhìn kĩ, hóa ra là Hoàng Trấn. Phạm Đỉnh hỏi:

- Hoàng huynh trưởng, sao không ở lại công quán, tới đây có chuyện gì?

Hoàng Trấn nói:

- Lý đại ca đã tới đấy à? Tiểu đệ xin có lời thỉnh an. Đệ tới đây bởi hai vị Lưu An, Trương Thành thấy đại nhân một ngày rưỡi trời rồi chưa trở về công quán. Họ không yên lòng, bèn sai tiểu đệ tới đây dò la tin tức đại nhân. Không ngờ lại gặp ba vị.

Lý Cường nói:

- Tới đúng lúc lắm! Đệ hãy cùng hai đệ này ở ngoài tiếp ứng ngu huynh vào Ngưu Gia Định cứu đại nhân ra.

Nói xong, bốn người liền mò tới Ngưu Gia Định, Mĩ, Phạm, Hoàng ba người dừng bước, người nào cũng lăm lăm binh khí, ở bên ngoài đợi tiếp ứng. Lý Cường tung thân nhảy lên bờ tường, ném một hòn gạch nhỏ thăm dò động tĩnh, thấy không có mai phục, lúc này mới tung mình nhảy vào bên trong. Chỉ thấy trước mặt có một dãy nhà nhỏ trong có tiếng người nói chuyện vọng ra, Lý Cương nép mình đứng vào một bên, lắng tai nghe xem họ nói chuyện gì. Chợt thấy một người thở dài, nói:

- Hôm nay là ngày sinh nhật của đại gia nhà ta, cả ngày từ sáng đến tối, tay chân không lúc nào được nghỉ, bây giờ mới được dừng chân, phải ăn uống một trận no say mới được.

Một người khác nói:

- Tuy nói là vậy nhưng trên phòng khách vẫn còn Miêu cô gia, hai vị thiếu gia và đại gia nhà ta. Bốn cha con họ đã dời khỏi bàn tiệc đâu?

Lại một người khác nói chêm vào:

- Các người nói chuyện nhăng cuội ít chứ? Mau ăn uống đi! Các ngươi quên lời dặn dò của đại gia rồi sao? Ông ấy bảo chúng ta ăn uống xong còn phải tới hậu viện canh gác lão đạo sĩ bị trói bên cột nữa.

Lại một người khác nói:

- Không quan trọng! Khi nãy tôi mới đi qua đó, thấy lão đạo sĩ bị trói vào cột đá, nửa mê nửa tỉnh. Hơn nữa, tường rào nhà ta lại cao như vậy, lão có mọc cánh cũng khó lòng thoát nổi.

Lý Cường nghe tới đây, không muốn nghe tiếp nữa, xoay mình nhằm hướng hậu viện tiến tới. Tới dãy nhà sau, quả thấy một lão đạo sĩ bị trói bên cột. Tới gần nhìn kĩ, thấy lão đạo sĩ tuổi độ ngoài năm mươi, có cái lưng gù. Biết đó là đại nhân đang phải chịu tội. Lý Cường vội cởi dây trói cho đại nhân, cõng lên lưng, đi theo lối cũ, tới dưới chân tường, dùng một sợi dây thừng cột vào lưng đại nhân, ném móc câu lên bờ tường, rồi bíu dây leo lên. Ba người bọn Hoàng, Phạm, Mĩ ở bên ngoài, thấy vậy vội chạy tới chân tường. Lý Cường kéo đại nhân lên, chuyển ra bên ngoài, thả xuống, ba người ở bên ngoài đỡ đại nhân tiếp đất. Lý Cường cũng tung mình nhảy xuống. Phạm Đỉnh cõng đại nhân rời khỏi Ngưu Gia Định, tiến vào khu rừng tùng, đặt đại nhân xuống. Nghỉ ngơi chừng nửa khắc, đại nhân dần có hơi thở trở lại. Bốn vị anh hùng khấu đầu thỉnh an đại nhân, đại nhân nói:

- Vị tráng sĩ này có phải là Lý Cường khôngf/

Lý Cường trả lời, nói:

- Chính là Lý Cường, hiện dang sống tại phủ Đông Xương. Tổ tiên vốn ngươi phủ Thuận Thiên.

Lưu công nói:

- May nhờ tráng sĩ cứu bản bộ đương ra khỏi vùng đất thị phi.

Khuông Khoát nói:

- Bẩm đại nhân, tuy đã thoát khỏi hang hùm, nhưng vẫn chưa ra khỏi vòng nguy hiểm. Nhân lúc trời còn chưa sáng, ta hãy về quán trọ tại trấn Tân Gia. Sau đó, bọn tiểu nhân sẽ bảo vệ đại nhân về công quán rồi sẽ đi bắt Nhất Trản Đăng Miêu Hổ trước, sau sẽ bắt cha con nhà họ Ngưu. Phải làm vậy mới trừ hết họa cho dân chúng. Mong đại nhân quyết định.

Đại nhân nói:

- Tốt? Cứ vậy mà làm. Thực là Hoàng thượng phúc lớn tày trời. Bản bộ đường mới gặp được bốn vị tráng sĩ. Ngày trở về kinh, bản bộ đường sẽ tới trước Hoàng thượng, tấu xin cho các vị bốn chức quan.

Nói xong, bốn vị anh hùng bảo vệ đại nhân về công quán.

Sáng hôm sau, ba cha con Ngưu Phi Thiên ngồi trong phòng khách, đang gọi dẫn lão đạo sĩ lên hỏi cung, chợt thấy tên ác nô Hoài Tam cuống cuồng chạy vào phòng khách, nói:

- Không xong rồi! Lão đạo sĩ bị trói ở cột trong dãy nhà sau không còn nữa. Chỉ thấy dây trói hắn vứt đầy trên mặt đất. Mong đại gia định đoạt.

Ngưu phi Thiên nghe vậy sững người, trong lòng bực bội.

Ngưu Hồng nói:

- Cha à, xin chớ buồn bục. Con thấy lão đạo sĩ ấy cũng có chút tiên phong đạo cất, chắc lão ấy đằng vân hoặc độn thổ trốn mất rồi.

Nguu Thanh nói:

- Không đúng! ái chà lão đạo sĩ ấy tất phải là một viên quan, tới đây thăm dò nhà ta xem có điều gì khả nghi không.

Ngưu phi Thiên nói:

- Không thể! Các quan trong phủ, châu, huyện đều có quan hệ qua lại với nhà ta. Lẽ nào chúng dám chống đối lại lão phu.

Ngưu Thanh nghĩ ngợi một hồi, nói:

- Phải rồi! Rất có thể là lão Lưu gù tới nhà ta thăm dò. Con nghe nói lão phụng chỉ tới Sơn Đông bắt Quốc Thái, đi tra xét kho tàng các phủ, phát chẩn cứu dân nghèo. Ngày thường hay quản chuyện thiên hạ, chắc hẳn kẻ nào đó tới trước lão ấy tố cáo hai cha con ta, nên hắn mới tới đây thăm dò tình hình. Còn nếu hỏi tại sao hắn có thể thoát ra khỏi phủ nhà ta, chắc thủ hạ dưới trướng của lão có người tài, nhân lúc mừng thọ, đã cứu hắn ra khỏi phủ nhà ta. Nếu đúng là vậy, ta phải mau mau bàn kế, cần phải để phòng kĩ mới được.

Ngưu Phi Thiên nghe vậy, nói:

- Không sai! Lão đạo sĩ này cũng bị gù.

Rồi quay xuống dặn bọn ngươi hầu:

- Tới nhà sau gọi Miêu cô gia lên tiền sảnh bàn việc.

Tên ác nô đi ra không lâu, đã thấy Miêu Hổ bước vào phòng khách, nói:

- Nhạc phụ đại nhân, hai anh, không biết có chuyện gì cần bàn vậyl

Ngưu Phi Thiên liền kể cho hắn nghe một lượt chuyện của lão đạo sĩ. Miêu Hổ nghe xong, nói:

- Không sai, tất là lão Lưu gù tới đây thăm dò. Nói thế nào nhỉ, thủ hạ của lão ta có một đứa tên gọi Phạm Đỉnh tới chùa Quan âm bắt con, bị con đánh bại. Cho tới bây giờ vẫn chưa thấy hắn thò mặt ra. Nếu tham quan phái người tới đây, bất kể nhiều hay ít, con rể quyết dạy cho chúng nó biết thế nào là không công, phí sức, không bắt được một ai. Dù hắn sai quan binh tới đây, cũng khó lòng ngăn nổi thanh đao của con. Trăm vạn quân đối với con chẳng là gì cả. Huống hồ, còn có sáu cha con bố nữa. Sợ gì hắn!

Ngưu phi Thiên nói:

- Lão Lưu gù này được thủ hạ cứu mạng đi, chứng tỏ sau lưng hắn phải có người tài. Con rể quý tuy võ nghệ cao cường, nhưng cũng phải cẩn thận mới được.

Miêu Hổ nói:

- Nhạc phụ không phải lo! Không phải là con rể lớn lối đâu, mà quả thực, anh hùng mười tám tỉnh trong thiên hạ, không ai là đối thủ của con.

Lưu Phi Thiên nghe xong, gật đầu, quay xuống dặn dò đám thuộc hạ:

- Cẩn thận canh phòng suốt ngày đêm. Sắp có một trận ác chiến xảy ra đó.

Lại nói chuyện Thảo Thượng Phi Lý Cường, Man Tử Khuông Khoát, Trại Kim Cương Hoàng Trấn, Bưu Tử Phạm Đỉnh, bốn người bảo vệ đại nhân trở về công quán. Lạy quỳ lại đại nhân. Lưu công dặn dò:

- Mời bốn vị tráng sĩ đứng dậy! Mời ngồi xuống cùng nói chuyện.

Bốn người tạ ân, ngồi xuống. Lưu công nói:

- Bốn vị tráng sĩ cứu bản bộ đường, lại bắt ác bá, phi tặc trừ hại cho dân. Công ấy không phải là nhỏ. Bản bộ đường tất sẽ tâu rõ lên Thánh thượng. Bảo đảm bốn vị sẽ được thăng quan.

Bốn người thắp tay, khom mình nói:

- Bọn tiểu nhân đều loại thô lậu, không hiểu lễ phép. Chỉ e sẽ phụ ý tốt tiến cử của đại nhân.

Lưu công nói:

- Ý ta đã quyết, không được chối từ.

Bốn vị anh hùng tạ ân, ngồi xuống. Phạm Đỉnh nói:

- Ba vị huynh trưởng, phải làm thế nào mới bắt được Miêu Hổ đây? Việc không nên chần chừ. Chỉ sợ hắn hay tin rồi cao chạy xa bay. Tới lúc ấy, ta lại phí công.

Lý Cường tiếp lời, nói:

- Có Lý mỗ ở đây, dù hắn chắp cánh cũng khó lòng bay thoát.

Phạm Đỉnh nói:

- Vẫn cứ phải nghĩ cho kín kẽ. Muốn bắt hắn cần phải dùng kế điệu hổ li sơn. Vậy hắn mới không thể chạy nổi. Hai vị huynh trưởng hãy mai phục trong chùa Quan âm. Tôi sẽ tới Ngưu Gia Định dẫn dụ Miêu Hổ tới am ni cô này. Ba vị giúp đỡ, chắc chắn sẽ bắt được Miêu Hổ. Sau đó, phá Ngưu Gia Định dễ như trở bàn tay.

Khuông Khoát nói:

- Tôi sẽ đi giúp anh một tay để dụ Miêu Hổ. Cây thuận đao của Miêu Hổ rất lợi hại. Đôi chân hắn cũng rất nhẹ nhàng. Chỉ e một mình anh đi sẽ xảy ra điều sơ suất. Chi bằng hai ta dùng phép xa luân chiến đánh với hắn. Vừa đánh vừa chạy, dụ hắn tới am ni cô, rồi nhờ hai vị huynh trưởng đây giúp một tay. Tới lúc ấy, bắt Miêu Hổ sẽ chẳng khó khăn gì.

Bốn người bàn định xong xuôi, mọi người cùng đi ăn cơm. Sau đó, tự tìm hành lí, binh khí.

Lại nói chuyện, bốn ả dâm ni trong chùa Quan âm, hai ả còn để tóc, một tên Hoa Chi, một tên Lục Diệp. Hai ả đã xuống tóc, một tên Thanh phong, một tên Minh Nguyệt. Lúc này, cả bốn ả dâm ni đang ngồi trong thiền phòng suy nghĩ lung tung. Chúng thầm oán trách Miêu Hổ đi không trở lại, lại oán trách Ngưu Thanh phụ nghĩa. Lễ mừng thọ của Ngưu đại gia đã qua, tại sao một trong hai đứa bọn chúng không trở lại đây, để cho bốn người bọn chúng phải cô đơn. Bốn ả dâm ni đang ngồi nhớ tình nhân, chợt thấy từ bên ngoài có hai người tiến vào. Bốn ả dâm ni hỏi:

- Hai người dám tự ý xông vào thiền đường này, thực là vô lí. Nếu gặp Miêu đại gia ở chỗ này, còn đâu là tính mạng của hai người ắt khó toàn. Còn không mau mau đi ra.

Lý Cường, Hoàng Trấn nghe vậy, trong lòng vô cùng giận dữ. Họ rút đao ra. Bởi mới đầu, bốn ả dâm ni đã buông lời bất kính, sau thấy họ giơ đao ra, chúng lập tức sợ run cầm cập, quỳ phục xuống khẩn cầu, nói:

- Nhị vị tráng sĩ đại gia. Bọn tôi tình nguyện hầu hạ hai người. Hai người bảo làm gì, bọn tôi sẽ làm ngay.

Hoàng, Lý hai người nghe vậy, nổi giận đùng đùng, mỗi đứa một đao, giết sạch bốn ả dâm ni. Hai người lại tới nhà bếp, nói với đám người giúp việc trong chùa rằng:

- Hai người bọn ta phụng mệnh lại bộ đại nhân tới đây tróc nã Miêu Hổ. Nay bốn ả dâm ni đã bị hai ta giết chết hết rồi. Các người hãy mau mau lánh đi, dừng dính líu vào vụ thị phi này.

Đám người làm thuê nghe vậy, hô nhau bỏ đi sạch. Lý Cường, Hoàng Trấn mai phục sau cửa chùa. Thực là:

"Tự cổ năng nhân hưu khoa khẩu

Năng nhân bế hậu hữu năng nhân".

Dịch thơ:

Tự cổ cao nhân đừng khoác lác

Cao nhân ắt hẳn có cao nhân

Lại nói chuyện Phạm Đỉnh, Khuông Khoát, hai người đi dụ Miêu Hổ. Đi được nửa đường, Khuông Khoát nói với Phạm Đỉnh:

- Tôi ở đây mai phục, anh hãy đi trước đi.

Có thơ làm chứng như sau:

"Đảm đại yếu tị long đầu giác

Hùng tâm dục bạt hổ thuỷ mao.

Anh hùng yếu tác kinh thiên sự

Phương hiển tỉ chúng võ nghệ cao".

Dịch thơ

Tay vặng sừng rồng gan muốn tỏ

Râu hùm muốn nhổ thử xem sao

Anh hùng sự nghiệp kinh trời đất

Mới rõ hơn người võ nghệ cao.