Lust: Ham Muốn - Thu Điền Mạch Mạch

Chương 21: Cấm kỵ




Phồn Du đã cống hiến hết mình cho công việc mới này, năng suất làm việc hơn cả các diễn viên khác trong đoàn.

Cô lật đi lật lại tập kịch bản dày cộp này nhiều lần, lật hết các ngóc ngách, các góc cạnh, cuốn kịch bản bị cô bôi bôi vẽ vẽ, hàng loạt nội dung thâm sâu được viết ra dày đặc.

Lương Sâm thường xuyên nhìn thấy cảnh tượng Phồn Du co lại một cục trong góc trường quay, như lão sư da trắng cầm kịch bản ngồi thiền vong tình [1], tựa như cả người đã đi vào một cảnh giới khác.

[1] Quên cả những điều thấy được trong lòng, ý nói dửng dưng trước cuộc đời, không còn vui buồn gì nữa – Quên mối yêu đương. Cũng như: Bạc tình.

Thỉnh thoảng trong quá trình quay phim anh sẽ tới nói chuyện với Phồn Du, nhưng cô đối với anh có chút thờ ơ, hoàn toàn không có sự ngưỡng mộ và kính ngưỡng như những người khác đối với ảnh đế, điều này khiến cho Lương Sâm cảm thấy hơi xấu hổ.

Đôi khi đạo diễn sẽ hét lên: “Chuyên gia trang điểm!” Thì lúc này Phồn Du mới tỉnh táo trở lại, cô chạy lon ton đi lấy rương trang điểm lại, trang điểm cho các diễn viên theo chỉ định của đạo diễn.

Vốn dĩ mọi người trong đoàn làm phim thấy Phồn Du làm việc rất thụ động, mỗi lần đều là đạo diễn thúc giục mới đến, họ nghĩ theo tính tình nghiêm khắc của đạo diễn nhất định sẽ khiển trách Phồn Du, bọn họ âm thầm vì cô lau mồ hôi, lo sợ đạo diễn nổi nóng đuổi cô đi, nếu đuổi cô đi, sẽ phải tìm người khác thay thế, như vậy sẽ rất phiền phức.

Đáng tiếc sự lo lắng của họ hoàn toàn là dư thừa, đạo diễn vô cùng hài lòng với Phồn Du, cô là người nắm chắc nội dung kịch bản sâu sắc nhất trong tất cả các diễn viên và nhân viên trong đoàn, nên nhận thức và quan điểm của cô về bộ phim này rất phù hợp với đạo diễn. Đôi khi nó còn mang lại cảm hứng mới cho ông.

Cách trang điểm mà cô vẽ hoàn toàn khác với kiểu trang điểm thô tục trong các tác phẩm điện ảnh và truyền hình trong nước ở giai đoạn này, cô giống như dây chuyền sản xuất kiểu trang điểm mới. Dựa trên sự hiểu biết sâu sắc và độc đáo của mình về vai diễn, cô sẽ vẽ cho mỗi diễn viên một kiểu trang điểm phù hợp nhất với vai diễn của họ, và cũng sẽ bám sát diễn biến của cốt truyện, nhân vật thay đổi thì việc thay đổi trang điểm sẽ được đồng thời thực hiện, cô sẽ không để cho một kiểu trang điểm đi hết tất cả toàn bộ phim.

Đạo diễn nhìn thấy tài năng của Phồn Du không giống những người nghiêm túc bình thường khác, có lẽ cô chưa nhận ra mình xuất sắc và đáng quý như thế nào trong lĩnh vực này.

Phồn Du đương nhiên không biết, cô đang bận nghiêm túc làm việc, một mặt cô làm cho bản thân mình trở nên bận rộn và không ngừng suy nghĩ sâu xa, để làm cho bản thân không có thời gian nhớ lại sự chua xót của mối tình tan vỡ. Mặt khác, vì cô là người mới nên rất sợ bản thân làm gì đó sai sót sẽ khiến cho các nhân viên trong đoàn phim căm ghét, đến lúc đó sẽ ảnh hướng đến chất lượng của cả bộ phim, suy cho cùng thì những tác phẩm kinh điển, xuất sắc đều được tạo nên từ từng chi tiết của mỗi người.

Người quen duy nhất của Phồn Du trong đoàn phim là Kiều Mộ Nhất, tất nhiên cô cũng có mối quan hệ rất hòa thuận với Lương Sâm.

Hầu hết thời gian cô chỉ có thể trò chuyện với Kiều Mộ Nhất, các chủ đề mà họ nói chuyện ngày càng sâu rộng hơn, Phồn Du lặng lẽ xếp Kiều Mộ Nhất là người bạn trưởng thành đầu tiên của cô.

Quay phim hơn một tháng nên hôm nay Kiều Mộ Nhất xin đạo diễn cho nghỉ một ngày, sáng sớm một mình rời đi, không mang theo trợ lý hay vệ sĩ nào hết.

Khoảng mười giờ tối, Kiệu Mộ Nhất gọi điện cho Phồn Du, nói tên và địa chỉ của quán bar, muốn cô đến uống rượu với mình.

Qua điện thoại có thể cảm giác được Kiều Mộ Nhất đã hơi say, cô nàng còn đang liên tục nghẹn ngào, Phồn Du biết cô nàng đã gặp phải một trở ngại không thể nào vượt qua được nên muốn cô đến để tâm sự. Kiều Mộ Nhất trong ấn tượng của Phồn Du là một người phụ nữ dù có gặp chuyện gì đi chăng nữa cũng sẽ không bao giờ rơi nước mắt.

Khi Phồn Du bắt taxi chạy đến quán bar, thấy được Kiều Mộ Nhất đang tranh cãi với một người đàn ông đầu trọc nước ngoài mặc áo sơ mi pola, Phồn Du đã phải lên tiếng giải thích liên tục mới kéo được Kiều Mộ Nhất về khách sạn.

Sau khi Kiều Mộ Nhất tắm xong cũng đã tỉnh rượu được hơn phân nữa, cô và Phồn Du nằm cạnh nhau trên giường nói về quá khứ của mình.

“Hôm nay tôi rời khỏi đoàn phim đi gặp một người.” Sau khi Kiều Mộ Nhất mở miệng, cô ấy ngơ ngác nhìn ngọn đèn thủy tinh sang trọng trên trần nhà, giống như đang phân loại manh mối, không biết nên giải thích từ đâu trước.

Kiều Mộ Nhất nhẹ giọng nói rất nhiều, “Anh ta là con ngoài giá thú của cha tôi, mẹ anh ta trước khi chết đã đem anh ta đến trước nhà tôi, để anh ta nhận tổ quy tông [2].

[2]: con cháu quay về mái nhà gia phả, tổ tiên ruột của mình

Phồn Du yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại.

“Khi đó anh ta mười lăm, tôi mười ba. Trước đó tôi vốn rất hâm mộ với người khác vì bọn họ có anh trai, vì vậy tôi cũng không bài xích anh ấy. Tôi không ghét anh ta, cũng không có mâu thuẫn.”

“Lúc đó tôi say mê điên cuồng một cậu bé đã bỏ học, ngày nào tôi cũng cùng cha và vệ sĩ đi tìm cậu ấy. Đó là một cậu học sinh cấp hai nổi loạn, nổi loạn nhưng tôi vẫn nguyện ý làm mọi thứ vì cậu ấy”.

“Sau đó, cậu bé ấy cuối cùng cũng đồng ý với tôi, cậu ấy yêu cầu tôi mở cửa phòng, tôi nghĩ rằng cậu ấy đã yêu tôi, vì vậy tôi tràn ngập hy vọng bước vào.”

“Nhưng kết quả trong phòng không phải là cậu ấy, mà chính là anh trai rẻ mạt kia của tôi.”

Phồn Du cuối cùng không nhịn được hỏi: “Anh trai cậu phát hiện ra sao?”

“Ừ.” Kiều Mộ Nhất nhắm mắt lại, đau đớn nhớ lại ký ức ấy: “Anh ta đã cưỡng hiếp tôi”.

“Cái gì?” Phồn Du kinh ngạc hét lên, quả nhiên, những bí mật của hào môn thật đáng sợ. “Anh trai của cô tại sao lại làm như vậy?”

“Anh ta là một tên biến thái. Anh ta nói lần đầu tiên đến nhà tôi, ngay từ ánh mắt đầu tiên đã yêu tôi.” Kiều Mộ Nhất không tiếp tục nói về chủ đề này nữa, cô tiếp tục nói về cậu bé kia: “Sau đó, cậu bé kia giống như đã biến mất hoàn toàn trên thế giới này, tôi không bao giờ gặp lại cậu ấy nữa, lúc đó tôi nghĩ rằng cha tôi đã sai người giết cậu ấy cho nên đã cùng người trong nhà đoạn tuyệt quan hệ.”

“Thảo nào cô và gia đình căng thẳng như vậy. Nhưng có lẽ cậu bé kia không hề yêu cô mà chỉ muốn ngủ với cô mà thôi, bây giờ cô có thấy dễ chịu hơn chút nào không?”, Phồn Du cố gắng an ủi Kiều Mộ Nhất.

Kiều Mộ Nhất không trả lời cô, chỉ tiếp tục nói tiếp: “Sau khi tôi đi, tên anh trai biến thái kia cũng rời đi, hiện tại anh ta đang tìm tôi.”

“Sau đó thì sao? Cuộc nói chuyện sau khi hai người gặp nhau vào hôm nay không vui vẻ à?” Nhưng nếu vui vẻ thì Kiều Mộ Nhất cũng sẽ không khóc như vậy.

“Nói chuyện trên giường, lúc tôi tắm rửa sạch sẽ xong tinh d*ch mà anh ta đã bắn vào.”

Tam quan của Phồn Du không thể theo kịp phương hướng cốt truyện không bình thường này của Kiều Mộ Nhất. Cô thở hổn hển vì kinh ngạc, “Đây, đây thực sự là …”

“Thật là ghê tởm, thực là biến thái đúng không?” Kiều Mộ Nhất lạnh nhạt tiếp lời.

“Không phải, không phải, chỉ là hơi bất ngờ thôi, khả năng tiếp thu của tôi rất cao.” Phồn Du vội vàng giải thích, Kiều Mộ Nhất nói với cô chuyện này là coi cô là một người đáng tin cậy, cô không thể để cho Kiều Mộ Nhất thất vọng được.

“A, nhưng tôi cảm thấy rất ghê tởm và biến thái, tôi muốn giết anh ta, nhưng tôi, nhưng tôi vậy mà lại đạt cao trào dưới thân anh ta, còn để anh ta bắn vào trong, còn có thể … A a a, tôi thực sự là một kẻ biến thái! … … “

Kiều Mộ Nhất đột nhiên kích động mà xé rách tóc mình, cô hét lên đau đớn, Phồn Du nhanh chóng ngăn chặn cô lại, phòng ngừa cô làm ra điều gì không thể cứu vãn.

“Không phải, không phải, cho dù là như vậy thì cũng là do anh trai biến thái kia của cô, cô không làm gì sai hết nên không cần lấy sai lầm của người khác mà trừng phạt bản thân mình.”

“Anh ta nói anh ta sẽ quấn lấy tôi, tôi đã bị anh ta làm cho đau khổ như vậy, nhưng anh ta vẫn không chịu buông tha cho tôi!”

“Vậy chúng ta báo cảnh sát đi!”

Kiều Mộ Nhất cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cô nghĩ về điều gì đó, trả lời: “Không cần.”