Lương Tướng

Chương 73: Ẩn Vu đế đô




Sau khi cứu thoát Đoạn Lễ, Đoạn Phi không muốn tiếp tục tham chiến nữa, mà hạ lệnh cho ba quân rút lui.

Binh sĩ Qua Tỏa đang hăng chiến, sao có thể để Đoạn Phi được như ý nguyện?

Lâm Trục Lưu vung trường kích lên không trung, đang định ra lệnh cho toàn quân đuổi theo, thì nghe thấy Tiêu Mị đứng sau lưng cất tiếng: “A Trục, lệnh cho ba quân rút lui!”

Nàng khẽ sửng sốt, thét lên “rút lui”, gần như không chút do dự quay đầu ngựa, chạy về phía Tiêu Mị.

Võ khôi vốn là linh hồn của toàn quân, dù cho binh sĩ Qua Tỏa có khát máu đến mấy, nhưng thấy Lâm Trục Lưu rút lui, thì cũng thu lại binh khí vội vã rút theo, không bao lâu sau lui về được khoảng hai dặm đường.

Độ khoảng một nén hương, các binh sĩ vội vã rút lui chưa kịp quay đầu lại nhìn, thì bỗng nghe thấy một tiếng nổ đinh tai nhức óc ngay gần đó.

Ngoảnh đầu lại nhìn, thì thấy khói bụi mịt mù ngay tại vị trí chiến đấu ban nãy, nếu họ không nghe lời của Tiêu Mị, thì e rằng đã bị nổ thành tro luôn rồi.

Sau khi khói bụi tan hết, thì đại quân của Đoạn Phi đã rút lui được khoảng mười dặm, bây giờ có truy đuổi thì cũng không kịp nữa.

Lâm Trục Lưu nheo mắt nhìn về phương hướng Đoạn Phi lui quân, Tiêu Mị thúc ngựa lại nói với nàng: “A Trục, hiện tại các tướng sĩ cũng đã mệt mỏi lắm rồi, chi bằng chúng ta hãy vào đế đô hội họp với Đoạn vương trước.”

Lâm Trục Lưu gật đầu, “Rút quân, tiến vào đế đô Ẩn Vu.”

Đế đô của Ẩn Vu nằm ở vị trí trung tâm của quốc gia, địa thế vừa cao vừa hiểm trở, bên ngoài thành không những được bao bọc bởi dòng sông rộng mười dặm, mà còn có cả thành trì trăm năm kiên cố sừng sững vây quanh, người bên ngoài muốn vào thành chỉ có thể thông qua chiếc cầu dây do người trong thành thả xuống.

Lúc Lâm Trục Lưu dẫn binh tiến đến gần đế đô, thì trông thấy Đoạn vương đang đứng trên đầu thành cao chín thước, tuy khí thế hiên ngang song cũng đã nhuốm bụi trần. Năm đứa con còn sống đến hiện tại của ông, thì có đến bốn đứa phản bội lại ông, chỉ vì ngôi vàng lạnh lẽo kia.

Sắc mặt ông vẫn nghiêm trang như trước, song lại thấp thoáng đôi nét cô đơn và mất mát. Người ta nói mỹ nhân bước sang tuổi xế chiều thường khiến người ta cảm thấy tiếc thương, nhưng Lâm Trục Lưu cảm thấy tuổi xế chiếc của bậc đế vương, cũng khiến người ta phải thổn thức không thôi.

“A Trục đến rồi ư.” Đoạn vương bước lên phía trước hai bước, bàn tay già nua ấy vỗ lên vai Lâm Trục Lưu, rất mạnh mẽ, cũng khiến nàng cảm thấy rất yên tâm, “Tốt… đến là tốt…”

Lâm Trục Lưu nhói lòng, Đoạn vương là bậc quân chủ cực kỳ tài đức và sáng suốt, cũng rất yêu thương các nhi tử của mình. Trước giờ ông vẫn luôn cần chính yêu dân, không nạp nhiều phi tử và người nào người nấy ông cũng đều thật lòng thật dạ đối xử, không ngờ lại nuôi dạy ra những đứa con vong ân phụ nghĩa thế này…

Nàng nắm lấy tay Đoạn vương, nhất thời không biết phải an ủi thế nào. Trái lại Đoạn vương thấy nàng lúng túng, thì nhìn sang Tiêu Mị, “Đây là Tiêu tướng quân ư?”

Vừa nhắc đến Tiêu Mị, sắc mặt Lâm Trục Lưu lập tức hòa hoãn hơn nhiều. Nàng nắm lấy tay Tiêu Mị, nói với Đoạn vương: “Đoạn vương, phu quân con Tiêu Mị đã hai ngày hai đêm chưa được chợp mắt, trận chiến ban nãy lại bị thương, tối nay phải bàn bạc quân vụ với các tướng lĩnh của Ẩn Vu, xin Đoạn vương cho phép phu quân con rời bước nghỉ ngơi trước.”

Đoạn vương hơi sửng sốt, sau đó nhìn thoáng qua Tiêu Mị, rồi gật đầu gọi cung nhân đến dẫn Tiêu Mị đi nghỉ ngơi.

Lâm Trục Lưu nhìn Tiêu Mị khuất bóng, sau đó mới quay sang nói với Đoạn vương: “Ẩn Vu binh biến nằm ngoài dự liệu của đế tọa và Trấn Bắc vương, chúng con không thể ngờ được bốn vị hoàng tử lại đồng loạt làm phản. Đoạn vương, rốt cuộc là thế nào?”

Đoạn vương nhíu mày, định lên tiếng, nhưng cuối cùng lại lắc đầu, nói với Lâm Trục Lưu: “Những chuyện này cô không muốn nhắc đến, lão tứ đã lâu chưa gặp con, để nó nói với con đi…”

Đoạn Trầm Phong bước lên phía trước một bước, “Trục Lưu tỷ, trở về nghỉ ngơi trước, tối nay gặp nhau ở nóc điện Kình Phong.”

“Cũng được, đã lâu lắm rồi ta chưa trò chuyện tử tế với đệ.”

Lâm Trục Lưu cười với Đoạn Trầm Phong, song thấy ánh mắt hắn nhìn nàng không giống như trước đây, mà thấp thoáng sự thất vọng, khiến nàng cảm thấy khá khó hiểu.

Tối đến, Đoạn Trầm Phong ngồi trên nóc điện Kình Phong chờ Lâm Trục Lưu từ sớm, chỉ thấy hắn nằm trên mái ngói lưu ly, ngả người gối đầu lên hai tay.

“Tiểu quỷ, an nhàn nhỉ…” Lâm Trục Lưu dùng mũi chân khẽ đá lên người Đoạn Trầm Phong cười híp mắt nhìn hắn.

“Trục Lưu tỷ, ngồi đi.”

Lâm Trục Lưu gật đầu, ngồi xếp bằng bên cạnh hắn, “Rốt cuộc là sao? Đoạn Phi, Đoạn lễ, Đoạn Hy, Đoạn Hằng, bốn người này vốn dĩ đã thống trị một phương, nhất là Đoạn Phi và Đoạn Hy, hai người này vì ngôi vị mà mấy năm nay xích mích không ít, sao bỗng nhiên lại liên thủ?”

“Chỉ bởi vì một cơ thiếp.”

“Hả?” Lâm Trục Lưu ngập ngừng, “Chuyện này không giống cách hành xử của Đoạn Phi lắm.”

“Nhị ca không phải là người háo sắc, nhưng tam ca lại là người trầm mê nữ sắc. Năm kia phụ vương ban cho nhị ca một vũ nữ tên là Phàn Lưu Cơ, huynh ấy vẫn chưa yêu thích nàng ta, nhưng khi tam ca đến phủ của huynh ấy thì lại vừa ý nàng ta ngay từ cái nhìn đầu tiên, nên nhị ca tặng nữ tử này lại cho tam ca, điều kiện là tam ca phải giúp huynh ấy làm phản.”

“Đoạn Hy đồng ý hả?”

“Đã đồng ý.”

“Ha~” Lâm Trục Lưu cười giễu cợt, “Chỉ nghe nói Đoạn Thị Ẩn Vu là dòng dõi anh hùng hào kiệt, nhưng không ngờ Đoạn Hy lại là loại người bị sắc đẹp làm cho mê muội đầu óc. Hồi còn nhỏ hắn cũng được, sao lại mê muội đến nông nỗi này…”

“Tam ca chỉ yêu mỹ nhân, còn nhị ca chỉ yêu giang sơn.”

“Ba vị ca ca và một vị đệ đệ của đệ, họ đều muốn giang sơn này. Nhưng nếu quả thật có được trong tay, thì họ có giữ được nó không đây?” Lâm Trục Lưu nhìn Đoạn Trầm Phong, “Phụ vương đệ là minh quân, giang sơn của ông ấy, lúc có thể cho đương nhiên ông ấy sẽ cho. Nhưng nếu ông ấy không cho, cướp về cũng uổng công vô ích.”

Đoạn Trầm Phong nhìn Lâm Trục Lưu, vẻ mặt nửa tin nửa ngờ.

“Tiểu quỷ, vẻ mặt này của đệ là sao?” Lâm Trục Lưu vò đầu hắn.

“Những lời trước đây tỷ nói ta đều tin cả. Nhưng bây giờ, ta không dám tin.” Đoạn Trầm Phong sầm mặt, nói thẳng: “Trận chiến hôm nay với Đoạn Lễ, ta đã thấy hết. Tỷ đã thay đổi mất rồi.”

Lâm Trục Lưu sửng sốt, cười toét miệng: “Nói nghe thử xem là thay đổi thế nào?”

“Trước đây làm mưa làm gió, một thương một ngựa xông thẳng vào quân địch, trường thương vừa quét tới thì quân địch ngã lũ lượt.” Đoạn Trầm Phong nghiêng đầu nhìn Lâm Trục Lưu, chán nản nói: “Nhưng hôm nay ta lại không thấy được dáng vẻ trước kia của tỷ, tỷ luôn tấn công cùng lúc với đội ngũ, lúc chém giết cũng rất dữ tợn, nhưng không đến mức liều mạng. Mỗi động tác của tỷ đều giống như là để “sống tiếp” chứ không phải là để “giết địch”.”

“Trước đây, ta đánh trận lúc nào cũng rất liều mạng.” Lâm Trục Lưu gật đầu, tếu táo nói: “Bây giờ muốn giữ mạng, là vì cảm thấy tính mạng của bản thân rất đáng giá, phải giữ lại mới được.”

Đoạn Trầm Phong cau mày, “Bây giờ tỷ trở nên sợ chết như vậy… càng sợ chết, càng cận kề với cái chết, phụ vương nói với đệ như vậy đấy.”

“Đệ cảm thấy đánh trận không nên sợ chết sao?” Lâm Trục Lưu cũng ngả người nằm lên ngói lưu ly, nhìn bầu trời đen kịt.

“Đệ cảm thấy phụ vương nói rất có lý.” Đoạn Trầm Phong trả lời.

“Phụ vương đệ nói đúng, mà cũng không đúng.” Lâm Trục Lưu nằm nghiêng người bên cạnh hắn, khẽ nói: “Trước đây một mình ta xông thẳng vào đại quân của địch cũng không mảy may sợ hãi, bởi vì ta nghĩ nếu như ta chết, chỉ cần xứng đáng, thì cũng chẳng hề gì. Nhưng bây giờ không giống như vậy nữa, nay ta đã có Tiêu Mị, có một mái nhà.”

Lâm Trục Lưu thấy Đoạn Trầm Phong cúi đầu không nói năng gì, nàng nói tiếp: “Sợ chết hay không sợ chết chỉ là chấp niệm mà thôi, chỉ cần có một trong hai, thì có thể sừng sững không ngã trên chiến trường. Chỉ xem ai có thể khiến đệ cam tâm tình nguyện chết vì y, ai xứng đáng để đệ bất cứ giá nào cũng phải sống vì y. Đệ phải biết, chết là hết, sống mới có thể có được tất cả. Vậy nên không những phải đánh, mà còn phải thắng, phải sống để chiến thẳng trở về.” Nàng cười với Đoạn Trầm Phong, ánh mắt đầy vẻ dịu dàng, “Tiểu quỷ, đệ vẫn chưa hiểu được đâu, nhưng sau này sẽ hiểu được thôi. Bây giờ đệ chỉ cần không sợ hãi, bảo vệ phụ vương, mẫu hậu và quốc gia của đệ thôi.”

Đoạn Trầm Phong cúi đầu trầm ngâm giây lát, bỗng lên tiếng: “Tiêu Mị đối xử với tỷ tốt lắm sao?”

“Tốt lắm.” Lâm Trục Lưu đứng dậy, vuốt phẳng nếp nhăn trên tà áo, nói: “Thôi được rồi, quân của Đoạn Phi khi nào đến, đến thế nào, ta không dám chắc. Nếu nói binh lực ở nơi nào là khắc tinh nhất đối với tướng sĩ Qua Tỏa, thì đương nhiên là binh lực của Ẩn Vu. Tuy Ẩn Vu không dũng mãnh hơn binh sĩ của Qua Tỏa, nhưng quân ta lại yếu ám thuật nhất. Chúng ta là hữu bang của Ẩn Vu nhiều năm, bây giờ đối đầu dĩ nhiên là gian nan nhất.”

“Không chỉ vậy thôi đâu.” Đoạn Trầm Phong lắc đầu, “Đoạn Phi mạnh hơn tưởng tượng rất nhiều, ảnh vệ của họ có lẽ không lợi hại như ám vệ của đế đô, nhưng tỷ cũng thấy rồi đấy, hôm nay Đoạn Phi đã dùng chấn thiên lôi đối phó với quân đội của tỷ, sức sát thương đó rất khó để chống đỡ. May mà chấn thiên lôi của họ không nhiều, chỉ dùng lúc nguy hiểm đến tính mạng. Trừ phi lâu ngày không công hạ được đế đô, nếu không chắc là sẽ không dùng đến.”

“Nếu thật sự bị ném trúng, ngay cả cơ hội sống cũng chẳng còn. Không những vậy, chẳng phải chiến xa của Đoạn Hy vẫn chưa mang ra sử dụng đấy sao? Xa trận của hắn ta chỉ mới thấy một lần, nói thật còn khó nhằn hơn cả thuyền chiến của Phần Khâu.” Lâm Trục Lưu lắc đầu, “Có điều hôm nay Đoạn Phi đã dùng chấn thiên lôi cứu Đoạn Lễ, quả là vượt xa ngoài dự liệu của ta. Hồi nhỏ chỉ cảm thấy Đoạn Lễ giống như chiếc đuôi bám theo Đoạn Phi, nhưng Đoạn Phi lại chán ghét hắn muốn chết, không ngờ hai huynh đệ này lại tình cảm đến vậy.”

Hai người đang trò chuyện, thì nghe thấy bên dưới Kình Phong điện ầm ĩ, lắng tai nghe kỹ, thì thấy Lý Lộc phó tướng của Tiêu Mị đang cãi cọ với một tướng lĩnh của Ẩn Vu, lời qua tiếng lại hình như người kia chê bai Tiêu Mị gì đó.

Lâm Trục Lưu biến sắc, nhảy xuống khỏi nóc điện.

Tướng lĩnh tranh cãi với Lý Lộc dưới điện, là Phan Ba đại tướng quân của Ẩn Vu đế đô.

“Chuyện gì thế? Mới đẩy lui được Đoạn Phi thôi, mà tướng lĩnh của Ẩn Vu đã không chứa nổi binh sĩ của Qua Tỏa rồi ư?”

Lâm Trục Lưu làm như vô ý, nghiến mũi chân xuống nền đất, động tác này trông có vẻ hời hợt, nhưng lại khiến viên gạch dưới chân nàng nứt toác thành năm mảnh.

- Shen dịch -