Lương Tướng

Chương 67: Ẩn Vu cấp báo




Năm quân doanh của Qua Tỏa tập hợp đông đủ ở thao trường là chuyện rất hiếm thấy.

Bởi vì hằng ngày họ phải phụ trách giám sát việc luyện binh khí, vận chuyển vũ khí, canh giữ thành trì, thu hoạch và tăng cường chi viện.

Bởi vì hôm nay võ khôi trở về, nên Tần Ly đặc biệt tạm gác những công việc khác sang một bên, yêu cầu binh sĩ của năm doanh cùng tập hợp dưới điểm tướng đài.

Lâm Trục Lưu khẽ ghìm dây cương trong tay, Nam Phong hí lên một tiếng, hệt như lốc xoáy phóng vọt lên điểm tướng đài.

Nhìn xuống thao trường, binh sĩ năm doanh xếp hàng ngay ngắn chỉnh tề, binh khí trong tay xuất chiêu có quy luật.

Lâm Trục Lưu khẽ liếc sang bên cạnh, trông thấy người mà nàng yêu nhất mặc một thân chiến giáp màu xanh ngọc, đứng sóng vai với nàng.

Nàng vẫn luôn mong mỏi, nếu có một ngày, nàng và Tiêu Mị cùng đứng trên đài điểm tướng với thân phận tướng quân, sẽ là một cảnh tượng như thế nào.

Nay ước mơ đã trở thành sự thật, ngoài mặt nàng sóng yên biển lặng, nhưng cơn sóng lòng đang cuộn trào mãnh liệt.

Dáng người Tiêu Mị cao ráo, khuôn mặt khôi ngô, cơ bắp cân đối cùng với bộ chiến giáp màu đồng phát ra sự mạnh mẽ dụ hoặc.

Hai người đứng trên đài điểm tướng, nhận ánh nhìn của tướng sĩ toàn quân.

Lâm Trục Lưu xuất thân từ cung thủ, tầm nhìn xa hơn so với người bình thường, từ góc độ của nàng, có thể thấy được diện mạo của những binh lính mới, vẻ mặt đầy khát khao nhìn nàng.

Nàng khẽ mỉm cười, nâng tay phải làm động tác “ngừng”, binh sĩ dưới đài lập từng dừng động tác, đứng ngay ngắn.

Đây là võ khôi của Qua Tỏa, nàng không cần làm gì, chỉ cần đứng đó, đã toát lên được sức mạnh chấn động lòng quân, lan tỏa đến mỗi một binh sĩ.

Cũng không rõ là người nào đứng dưới đài bắt đầu hò hét, muốn được xem võ khôi và Tiêu tướng quân tỉ võ.

Trải qua trận chiến thủ thành lần trước, binh sĩ Tử doanh chỉ còn lại một nửa, nửa còn lại do Tần Ly chiêu mộ từ thành Qua Tỏa vào giúp nàng. Những binh lính mới này không những chưa từng thấy nàng đánh trận, mà ngay cả việc nàng tỉ võ cũng chưa được thấy bao giờ.

Lâm Trục Lưu khẽ mỉm cười, gác trảm mã đao ra sau lưng, khẽ đưa tay trái ra với Tiêu Mị. Tiêu Mị thấy động tác này của nàng, cũng rút Trục Lưu kiếm bên hông ra, chuẩn bị nghênh chiến.

Thế kiếm nhẹ nhàng uyển chuyển, Tiêu Mị chiếm được ưu thế này, thoạt đầu y nâng kiếm đột ngột tấn công vào bên hông Lâm Trục Lưu.

Lâm Trục Lưu khẽ cười, một tay nhấc trảm mã đao nhanh như cắt lùi về phía sau, sau đó vung đao về phía Tiêu Mị, luồng khí tức ập tới khiến trụ đá của điểm tướng đài loang lổ những vết nứt. Lực cánh tay và kình lực cực lớn, khiến tướng sĩ dưới điểm tướng đài kinh ngạc khôn thôi.

Tiêu Mị thấy vậy song không hề sợ hãi. Y cầm kiếm tránh thế công kích mạnh mẽ của nàng, lúc đáp trả vừa vững vàng lại chuẩn xác, không hề kém cạnh so với đao pháp của Lâm Trục Lưu.

Lâm Trục Lưu vốn say mê võ thuật, hơn nữa trước giờ chưa từng nghiêm túc tỉ thí với Tiêu Mị lần nào, nên càng đánh càng hăng. Đao kiếm trên điểm tướng đài càng lúc càng kịch liệt, khiến binh sĩ đứng bên dưới chóng mày hoa mắt.

Trong lúc tỉ võ, Lâm Trục Lưu cảm nhận được sức mạnh trong võ thuật của Tiêu Mị, thậm chí còn phải khiến nàng không thể không dùng toàn bộ sức lực để nghênh chiến, không dám mảy may lơ là.

Có lẽ hai người đánh qua lâu, cũng có lẽ chỉ trong thoáng chốc. Trong màn đao kiếm nảy lửa, chỉ thấy chiêu thức cuối cùng, trảm mã đao của Lâm Trục Lưu gạt phăng trường kích của Tiêu Mị, mũi đao hung hiểm dừng ở cự li cách gáy cổ y một thước.

Tiêu Mị không tiếp tục đánh trả, trảm mã đao của Lâm Trục Lưu cũng không nhúc nhích.

Hai người mặt đối mặt nhìn nhau trong chốc lát, Lâm Trục Lưu thở hổn hển một hơi, bấy giờ mới phát giác gan bàn tay đau đớn kịch liệt. Sự đau đớn này khiến nàng tỉnh táo khỏi trận chiến dữ dội vừa rồi, sau đó trông thấy mũi đao của mình cách cổ Tiêu Mị gần đến đáng sợ, vội vàng thu đao lại.

“Tiêu ca,…” Lâm Trục Lưu nhìn Tiêu Mị, trong mắt đầy vẻ áy náy.

Ban nãy nàng tỉ thí say sưa, lúc này mới cảm thấy hối hận. Tiêu Mị mới vừa thăng chức, nàng lại nổi tính hiếu thắng mà ra tay nặng đến vậy, há chẳng phải đã làm y bẽ mặt ư?

Bấy giờ dưới đài điểm tướng đã ồn ào náo động khen hay, chính vì vậy Lâm Trục Lưu càng cảm thấy bản thân hơi quá đáng, đang định giải thích với Tiêu Mị, thì thấy y cẩn thận thu lại thanh Trục Lưu kiếm trong tay, dịu dàng nhìn nàng, không hề mang sắc thái không cam lòng.

Lâm Trục Lưu không hề có sức kháng cự với vẻ mặt này của y, sẩy tay làm rơi trảm mã đao xuống đất.

Ngay lúc này, Bạch doanh đến thông báo đại tướng quân có công vụ khẩn cấp, lệnh cho Lâm Trục Lưu lập tức trở về thành.

Lâm Trục Lưu chỉ đành cưỡi Nam Phong đi thẳng vào Bạch doanh, đến bên ngoài doanh trướng của Tần Ly, nàng tiện tay móc dây cương của Nam Phong lên cây cột, bước nhanh vào trong.

Tần Ly đang phê duyệt công văn, những ngày Trấn Bắc vương đau ốm, rất nhiều chuyện đều do hắn thay mặt xử lý.

Thấy Lâm Trục Lưu bước vào, hắn ném cây bút lông như trút giận, nói: “Sao mồ hôi mồ kê đầm đìa thế kia? Lại đến múa may đao kiếm với đám tân binh à? Quả là ung dung sung sướng nhỉ, chuyện của biên quan muội chẳng quan tâm đến dù chỉ một chuyện.”

“Là mấy chuyện này ấy hử? Phê duyệt công văn, chuyện nào cũng biết.” Lâm Trục Lưu cười cười, kéo tà áo choàng sau lưng lau tay, nói: “Ban nãy đánh với Tiêu ca một trận, đã nghiện ghê! Tìm ta có chuyện à?”

Tần Ly gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc hơn ngày thường không ít.

“A Trục, có biết chuyện mấy phiên vương của Ẩn Vu đột nhiên làm phản trong đêm không?”

Lâm Trục Lưu ngừng lau tay, gật đầu đáp: “Biết, tối qua mới nhận được mật báo.”

“Cũng không biết tại sao, tự nhiên làm phản. Ngoài Đoạn Trầm Phong, các phiên vương khác của Ẩn Vu ai nấy đều nổi dậy. Tuy Đoạn đế tọa có Tần Miêu Ngọc, nhưng tứ bề khốn đốn e là rất khó để chống đỡ.”

“Khuya hôm qua đã biết, chẳng qua đế tọa còn biết được chuyện này sớm hơn cả chúng ta, xem ra mật thám càng ngày càng lợi hại.”

Tần Ly nhìn nàng, nói: “A Trục, vốn dĩ đế tọa muốn phái Tiêu Mị đến chi viện cho Ẩn Vu, muội dâng tấu định đi cùng y à?”

“Chuyện này mà huynh cũng biết à?” Lâm Trục Lưu hơi ngạc nhiên, “Lần này Ẩn Vu quốc gặp nạn, không chỉ bạo loạn xảy ra khắp nơi, mà còn có kẻ gian lòng lang dạ sói như Phong Mộ rình rập kế bên, chuyện này không phải chúng ta cử một nhánh quân đi chi viện thì có thể dẹp yên đâu. Tiêu Mị mới thăng chức, đế tọa phái chàng ấy đi cũng không có gì sai, chỉ là lần này quá nguy hiểm, ta hiểu rõ về Ẩn Vu hơn Tiêu Mị rất nhiều, đương nhiên là phải đi cùng chàng ấy rồi.”

“Ta xem mật hàm của đế tọa, biết ngay muội lại sắp làm chuyện thế này mà.” Tần Ly cười lạnh lùng, thần sắc thoáng qua tia giận dữ.

“Chuyện gì cơ?” Lâm Trục Lưu nhận lấy chiếc khăn lau mồ hôi người hầu vừa đưa tới, hơi khó hiểu.

“Trước đây với Khâu Thương muội cũng giống hệt vậy. Muội có nhớ trước đây Khâu thương nhận quân lệnh từ Trấn Bắc vương, lệnh cho hắn dẫn binh công chiếm cửa phía bắc của Bất Quy sơn. Muội không thương lượng gì với hắn, nhất quyết muốn đi cùng. Lần ấy, muội cãi cọ với Khâu Thương một trận ra trò đấy.” Tần Ly nhìn Lâm Trục Lưu, nói tiếp: “A Trục, muội là võ khôi của Qua Tỏa, mỗi trận chiến sự phải làm chủ tướng là điều đương nhiên. Song đàn ông cũng có tôn nghiêm của họ, bất kể là Khâu Thương hay là Tiêu Mị, để người phụ nữ của mình thống lĩnh chinh chiến sa trường, là chuyện nhục nhã đến mức nào có lẽ muội cũng có thể hiểu được. Trước khi dâng tấu muội có thương lượng với Tiêu Mị chưa? Vốn dĩ y mới được thăng chức, lúc này xuất chinh là cơ hội tốt để thể hiện bản thân, nhưng muội tùy tiện đồng hành với y, y sẽ buồn vì muội xem thường thực lực của y đấy.”

“Thật… thật thế à?” Lâm Trục Lưu sững sờ, đột nhiên hơi căng thẳng.

Nàng là võ khôi của đoan nguyệt, hơn nữa thuở thiếu thời từng sống ở Ẩn Vu một thời gian dài, thông thuộc địa hình của Ẩn Vu hơn Tiêu Mị nhiều. Lần này chi viện đến Ẩn Vu khó khăn hơn rất nhiều so với bảo vệ Bắc Ly quan lần trước, nơi khói lửa chiến tranh đao kiếm vô tình như vậy, sao nàng có thể yên tâm để một mình Tiêu Mị đi về phía ấy?

Nhưng Khâu Thương trước đây, cũng chính bởi vì nàng lúc nào cũng luôn luôn bên cạnh, không dám để hắn một mình chinh chiến sa trường, dẫn đến chênh lệch của hai người càng ngày càng lớn, cuối cùng đi vào ngõ cụt. Tiêu Mị… có khi nào chàng ấy…

Nghĩ đến đây, sự nhiệt tình vui vẻ khi tỉ thí ban nãy giống như bị tạt một gáo nước lạnh tắt rụi, toàn thân lạnh lẽo.

“Nhìn xem dáng vẻ đờ đẫn của muội kia, làm gì còn khí thế của một võ khôi nữa?” Tần Ly coi thường gõ lên đầu nàng.

Lâm Trục Lưu chẳng còn lòng dạ nào để đùa giỡn với hắn, nàng đẩy tay hắn ra, đi về phía Trấn Nam vương phủ.

Từ Bạch doanh đến Trấn Bắc vương phủ không bao xa, nhưng lúc Lâm Trục Lưu về đến Trấn Nam vương phủ thì trời đã sẩm tối.

Đầy tớ trong phủ định mang cơm nước lên cho nàng, nhưng Lâm Trục Lưu khoát tay tỏ ý không cần, đi thẳng vào phòng của mình và Tiêu Mị.

Tiêu Mị đã trở về từ thao trường được một lúc lâu, trên sàn nhà trải một tấm thảm bằng da thú, y để chân trần đứng tựa vào khung cửa, nương theo ánh tà dương nhàn nhã đọc sách.

Y đã tắm rửa, mái tóc buông lơi, ngón tay lật sách thon dài hữu lực.

Trấn Nam vương là một người rất am hiểu chuyện phong nhã, trong sân của phòng khách trồng một cây lê cao lớn.

Đương độ nở hoa, cơn gió thổi từ Nam Ly quan đến khiến những bông hoa trắng ngần bay lượn khắp sân.

Lâm Trục Lưu đi đến bên cạnh Tiêu Mị, tiện tay nhặt cánh hoa nho nhỏ đang đậu trên tóc y.

“Về rồi ư? Người hầu chừa cơm lại cho nàng đấy, đã ăn chưa?” Tiêu Mị gấp sách lại, nheo mắt khẽ cười.

Lâm Trục Lưu không trả lời, nàng đi vòng ra sau lưng y, khẽ khom người áp mặt lên lưng y, thủ thỉ: “Tiêu Mị, đế tọa phái chàng đến Ẩn Vu chi viện.”

“Ta biết rồi.” Tiêu Mị gật đầu, “Chức Nam Tĩnh hầu này được bổ nhiệm hơi qua loa, tuy trong lòng binh sĩ Qua Tỏa hiểu rõ, nhưng tướng sĩ của các thành trì khác tất nhiên sẽ cảm thấy bất bình. Đế tọa vì để phục chúng, nên chắc chắn lần này sẽ phái ta đi.”

Lâm Trục Lưu gật đầu, rồi lại cảm thấy hơi thấp thỏm, không biết tiếp theo nên mở lời thế nào.

Nghĩ ngợi một chốc, nàng cắn môi cầm lấy tay Tiêu Mị, dẫn Tiêu Mị ngồi xuống cạnh giường.

“Tiêu ca, ta muốn nói với chàng chuyện này, … nếu chàng tức giận, thì mắng ta thế nào cũng được.”

Tiêu Mị khẽ mỉm cười, “Không tức giận.”

Sao lại không tức cho được… Lâm Trục Lưu thầm thở dài một hơi, ngẩng đầu cười lấy lòng y, hơi e dè hỏi: “Ta dâng tấu cho đế tọa… nói, muốn đến Ẩn Vu cùng chàng.”

Tiêu Mị gật đầu nhưng không lên tiếng, nên Lâm Trục Lưu không dám tiếp tục nhìn thẳng vào y, cả hai chìm vào bầu không khí im lặng, nên nàng nhận định là y đang nổi nóng.

Một lúc sau, Tiêu Mị nói, “Ta biết mà, những thứ cần mang theo, ban nãy ta đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi.”

Giọng điệu này, hệt như chỉ đang nói với nàng “Ơ, thời tiết hôm nay thật đẹp, thích hợp rong chơi” vậy.

Lâm Trục Lưu ngẩng phắt lên nhìn y, đôi con ngươi kinh ngạc đang lấp lánh ánh nước.

“Tiêu ca… không trách ta ư?”

Tiêu Mị khẽ nâng cằm Lâm Trục Lưu lên, mỉm cười nhìn nàng. Y vươn hai tay kéo nàng vào lòng, ống tay áo rộng lớn gần như có thể bao trùm lấy cơ thể nàng.

“A Trục ơi là A Trục, nàng là nữ tử tốt nhất thế gian này, chuyện gì nàng cũng suy nghĩ cho ta, vì sao ta phải trách nàng?” Giọng nói của Tiêu Mị vừa trầm thấp vừa dịu dàng, xiết nàng vào lòng, nói tiếp: “Chiến sự lần này rất hung hiểm, ta cũng biết là vậy. Nhưng chúng ta phải luôn ở bên nhau, mãi mãi là như vậy. Chớ nghĩ nhiều, nàng có thể cùng ta chinh chiến sa trường, lòng ta vui lắm.”

“Vâng.” Lâm Trục Lưu nghẹn ngào đáp một tiếng, ghé sát vào người y, khoang mũi ngập tràn mùi hương của y, “Tiêu ca, ban nãy, ban nãy ta vốn định để chàng mắng ta cho bõ tức cơ.”

“Sao ta lại tức được…” Tiêu Mị cưng chiều gõ lên chóp mũi nàng.

Lâm Trục Lưu vươn tay trái ra, đan mười ngón tay với Tiêu Mị. Nàng đột nhiên dùng sức, đẩy Tiêu Mị ngã xuống giường.

Tiêu Mị ngoan ngoãn hùa theo động tác này của nàng, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng.

Lâm Trục Lưu cầm ngón tay thon dài trắng ngần của y, khẽ ngậm vào miệng, Tiêu Mị nheo mắt, ngón trỏ nương theo đầu lưỡi của nàng, khẽ ma sát khoang miệng nàng.

“Tiêu ca, họ cho rằng ta đi theo chàng, là sợ chàng không ứng phó được với chiến sự lần này.” Lâm Trục Lưu đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ửng kéo lấy ống tay áo của y nói: “Thật ra ta đi theo chàng, là vì bản thân ta thôi. Bởi vì Lâm Trục Lưu vốn dĩ không thể rời khỏi… không thể rời khỏi chàng, nên mới muốn đi theo mãi, đúng vậy, mãi mãi, mãi mãi đi theo chàng.”

- Shen dịch -