Lương Tướng

Chương 57: Phu thê thuận hòa




Lâm Trục Lưu và Tiêu Mị bị ngăn cách bởi hai tấm rèm bằng vải sa màu đỏ, ở giữa đặt một chiếc bàn thấp làm bằng gỗ đàn hương, bên trên bày biện những loại quả mang ngụ ý may mắn như đậu phộng, táo đỏ và dừa.

Hai người ngồi nghiêm chỉnh, không ai nghĩ đến việc chủ động trước.

Không biết qua bao lâu sau, Tiêu Mị dùng ngón tay thon dài, vén chiếc rèm đang chắn giữa hai người ra.

Hôm nay Lâm Trục Lưu đội mũ phượng và quàng khăn, dáng người nàng vốn dĩ đã rất cao ráo, nên mặc bộ y phục long trọng này không hề trở nên cồng kềnh, ngược lại trông càng cao quý hơn. Mạng che mặt bằng tua rua trên mũ phượng che khuất một nửa khuôn mặt nàng, một đóa hoa màu đỏ thẫm được vẽ giữa ấn đường, khiến dung nhan nàng càng trở nên bắt mắt và quyến rũ hơn bao giờ hết.

Tiêu Mị cuộn khăn che mặt lên, sau đó vén tua rua trước mặt Lâm Trục Lưu ra.

Sau khi nhìn rõ hoàn toàn dung mạo phía sau lớp tua rua, nếu bảo y phải miêu tả dáng vẻ hiện tại của nàng, y gần như có thể thốt lên rằng: Đẹp không sao tả xiết.

Trước giờ Tiêu Mị vẫn luôn không biết nên định nghĩa thế nào về con người Lâm Trục Lưu, trong lòng y, nàng là sự tồn tại tuyệt vời nhất, là bảo vật tuyệt thế mà y không bao giờ ngỡ mình sẽ có được.

Y yêu nàng, ngưỡng mộ nàng, muốn dành cho nàng những điều tốt đẹp nhất, thậm chí lo sợ bản thân sẽ khiến nàng bị thiệt thòi.

Nhưng hầu như trước giờ Lâm Trục Lưu chưa từng để bụng những chuyện này, khi yêu nàng chỉ biết yêu, hơn nữa còn cho rằng người mà nàng yêu là người tốt nhất trên cõi đời, người khác không được phép bôi nhọ dù chỉ mảy may.

Tiêu Mị nhìn nàng, bất giác nhớ đến hôm gặp mặt đầu tiên của hai người, tay trái nàng cầm dây cương, tay phải gác trảm mã đao ra sau lưng, gật đầu nhìn y, ánh mắt vừa thâm thúy vừa rạng rỡ, hệt như vì tinh tú lóa mắt nơi chân trời.

“Tướng quân…” Tiêu Mị vô thức gọi nàng.

Khóe miệng Lâm Trục Lưu khẽ nhướng lên, tựa như đang đáp lời y.

Thật ra nàng thích Tiêu Mị gọi nàng thế này, cách xưng hô này luôn khiến nàng nhớ đến những ngày còn ở thành Qua Tỏa, rằng Tiêu Mị đã yêu thương nàng, kính trọng nàng, che chở nàng thế nào.

Một lúc sau, dường như Tiêu Mị sực nhớ ra chuyện gì đó, đưa tay lần tìm trong ngực áo, lấy ra một túi gấm màu đỏ thẫm.

Túi gấm này được làm rất khéo léo, miệng túi được thêu bằng chỉ vàng, cực kỳ tinh xảo. Y mở túi gấm ra, bên trong là một khối ngọc bích màu xanh biếc, tượng trưng cho thân phận hoàng tử Hạ Lan Nhung Dữ.

Tiêu Mị vuốt ve khối ngọc bích vài cái, sau đó đưa cho Lâm Trục Lưu: “A Trục, tối qua nàng tặng cho ta sợi dây chuyện này, ta đã nghĩ đến việc phải tặng cho nàng món quà gì đó. Nhưng hồi còn nhỏ ta chẳng có khóa trường mệnh hay ấn tín hộ thân nào cả, sau khi trưởng thành cũng không mua được món ngọc thạch hay trân châu nào đáng tiền. Chỉ có cái này, ta cảm thấy cũng khá ổn, nàng… đừng chê nhé.”

Lâm Trục Lưu không nhận lấy túi gấm Tiêu Mị đưa, mà rủ mắt, không nhìn rõ cảm xúc trên mặt nàng.

Trong lòng Tiêu Mị cảm thấy hơi áy náy, món đồ này, quả nhiên không phải là thứ mà nàng cần…

Ngày đại hôn, đáng lẽ ra y nên tặng cho nàng những món đồ quý giá, Lâm Trục Lưu không thích đồ trang sức, nhưng lại cực kỳ say mê binh khí. Nhưng y không có món binh khí nào trông được để tặng nàng, món duy nhất có thể cho nàng là Long Nha Nhung Dữ, song vật liệu để làm cũng là do Lâm Trục Lưu bỏ ra.

Tiêu Mị rủ mắt, ngượng ngùng rút tay lại.

Đột nhiên, Lâm Trục Lưu quẳng chiếc bàn bằng gỗ đàn hương trên giường sang một bên, cũng không quan tâm tiếng động gây ra lớn thế nào, nàng nắm lấy tay Tiêu Mị, đẩy y ngã xuống giường.

“A Trục…”

Tiêu Mị không biết tại sao nàng lại đột nhiên hung tợn như vậy, y ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Lâm Trục Lưu lúc này đang cúi xuống nhìn y, nhưng phát hiện ánh mắt nàng không hề có sự tức giận, không có ý xem thường, song có vẻ như áy náy day dứt và còn có cả… thương tiếc?

Lâm Trục Lưu cúi đầu, khẽ hôn lên khóe miệng Tiêu Mị, sau đó nói: “Tiêu ca, có một vài chuyện ta vẫn chưa nói với chàng, hôm nay nhất định phải nói.”

Nàng mím môi, “Tiêu ca, không phải ta cho chàng cái gì, thì chàng nhất định phải đáp trả ta tương tự. Thứ ta cần không phải sự báo đáp của chàng, ta muốn chàng vui vẻ, muốn chàng bình an.”

“Ta biết.” Tiêu Mị đưa tay vuốt ve gò má Lâm Trục Lưu.

Nàng ngoảnh mặt sang một bên, hai hàng nước mắt chảy dọc xuống theo khóe mắt, “Nhưng chàng lúc nào cũng như vậy, ta biết chàng thương ta, yêu ta, chàng muốn cho ta nhiều hơn những thứ ta cho chàng. Nhưng sau này đừng như vậy nữa, thật đấy, ta yêu chàng, nhưng nhìn dáng vẻ này của chàng, dáng vẻ chùn bước này của chàng, ta đau lòng lắm.”

Tiêu Mị nằm ngửa trên giường, lau những giọt nước mắt cho nàng, sau đó đưa tay chạm vào ấn đường nàng: “A Trục, lòng của ta và nàng, không khác gì nhau.”

Y chậm rãi đưa tay nắm lấy tay phải của Lâm Trục Lưu, nhìn vết thương mảnh ở cổ tay nàng. Máu vẫn chưa ngừng chảy, có lẽ cung nhân ban nãy đã hơi nặng tay.

Ngón tay Tiêu mị khẽ chạm vào vết thương kia, Lâm Trục Lưu cảm thấy hơi đau, nhưng hơn cả là một cảm giác không nói nên lời.

“Huyết mạch tương thông, đồng sinh cộng tử. Trên người ta đang chảy dòng máu của nàng, trên người nàng cũng đang chảy dòng máu của ta. Nếu một ngày nào đó nàng hoặc ta bị chôn vùi dưới lòng đất, thì đồng nghĩa với việc cả hai ta đều sẽ bị chôn vùi dưới đó. Thế nên đừng phân biệt của ta hay của nàng, cũng đừng tính toán so bì người nào hy sinh cho người nào nhiều hơn, ta đối xử tốt với nàng, là bởi vì ta muốn làm vậy, cũng bởi vì nàng xứng đáng để ta làm như vậy. A Trục, đôi ta sống chết có nhau, ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh nàng, nàng cũng phải luôn luôn bên cạnh ta, được không?”

Lâm Trục Lưu cười rạng rỡ, giữ nguyên tư thế ngồi trên người y, gỡ mũ phượng, cởi y sam.

Nàng dùng ngón trỏ tay phải, dịu dàng mơn trớn bờ môi y, còn một tay khác đan chặt lấy tay y. Cơ thể nàng theo động tác này, chậm rãi, dịu dàng bao bọc lấy y.

Sự kết hợp hoàn hảo này, cả tinh thần và thể xác, hoàn toàn kết hợp.

Lúc hoàn toàn bao bọc lấy y, Lâm Trục Lưu khẽ thở phào thỏa mãn, sau đó thuận theo động tác lên xuống của y.

Tiêu Mị thích tư thế này, y nằm trên giường, nhìn nàng ngồi trên cơ thể mình.

Trong lúc hoan ái nàng thường toát lên dáng vẻ quyến rũ nhường ấy, bờ eo mảnh khảnh, đôi gò bồng đầy đặn, cặp chân thon dài hữu lực và cả chiếc lưỡi ẩm ướt linh hoạt.

Y cực kỳ thích dáng vẻ nàng vui sướng, rên rỉ, ngâm nga, hoàn toàn mê loạn vì y.

“Tiêu Mị, Tiêu Mị…”

Lâm Trục Lưu say mê gọi tên y, một phút nào đó, đột nhiên như hết sức lực ngã nhào lên lồng ngực y.

Tiêu Mị ngồi dậy, vén mấy sợi tóc ướt đẫm mồ hôi của nàng sang một tên, vùi đầu hôn lên cổ, ngực, sau đó xuống bụng nàng. Hôn thật mạnh, trên người nàng lưu lại những dấu vết đỏ thẫm, điều này khiến nàng bất giác cứng đờ người.

“A Trục, đừng sợ, hãy để ta yêu nàng.”

Giọng nói trầm thấp vừa êm tai vừa mê hoặc ấy, dịu dàng mê say, Lâm Trục Lưu gần như lập tức thả lòng toàn bộ cơ thể.

Sau đó, Tiêu Mị đẩy nàng ngã xuống giường, trong ánh nến chập chờn, đôi mắt y rực rỡ khiến nàng trầm mê, động tác y vừa cuồng dại và ngang tàng.

Y chiếm hữu nàng hết lần này đến lần khác, khiến nàng rên rỉ, nức nở, thậm chí khóc nỉ non.

Trước giờ Lâm Trục Lưu chưa từng thấy Tiêu Mị như vậy bao giờ, tựa như một khắc trước y đưa nàng bước vào tiên cảnh, một phút sau lại đưa nàng sa vào vực sâu.

Tiêu Mị xoay cơ thể vô lực của nàng, để nàng quay lưng lại với y. Lâm Trục Lưu khẽ cau mày, nàng không thích tư thế này, bởi vì nó khiến nàng không thể nhìn thấy được y, hơn nữa cảm thấy rất xấu hổ.

“Tiêu Mị… đừng…”

Lâm Trục Lưu định ngăn y lại, nhưng khi xoay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt ngập tràn tình và dục của y, nàng chợt thả lỏng.

Y muốn, thì nàng sẽ cho.

Thế nên nàng nhìn y, chầm chậm nở nụ cười, nụ cười kia hệt như dòng nước chảy qua khe núi, dòng nước mát lành róc rách trong u cốc, vừa yên tĩnh vừa thuần khiết xinh đẹp.

Nàng duỗi tay đưa cho Tiêu Mị nắm lấy, rủ mắt khẽ nói: “Tiêu Mị… vào đi…”

Bấy giờ, cõi lòng Tiêu Mị như được thứ gì đó lấp đầy, lại giống như bị thứ gì đó khoét rỗng.

Dường như trong cõi thiên địa này không còn gì khác, chỉ còn lại thân thể nóng bỏng, say sưa triền miên.

- Shen dịch -

Ps: Ban đầu tác giả viết là Minh Phương phu nhân bị mù, nhưng sau đó lại quên mất, nên tác giả bảo, mọi người hãy cứ nghĩ rằng, sau khi trở về đế đô, Phong Lăng Vận đã trị khỏi mắt cho bà ấy rồi nhé.