Lương Tướng

Chương 53: Hạc Tử liên đài




Tuy Lâm Trục Lưu là tướng quân, nhưng nàng không hề cảm thấy chuyện ăn vận nữ trang hay điểm phấn tô son là chuyện mất mặt.

Nhưng nếu phải mặc bộ y phục màu sắc sặc sỡ đến mức ngớ ngẩn này lên người, sau đó bôi phấn thoa son lên mặt, thì nàng sẽ xấu hổ đến chết mất!

Trước đây lúc nhảy múa nàng từng mặc váy tay đỏ, nhưng bộ y phục kia chỉ khoác thêm một lớp ở bên ngoài, chủ yếu là vẫn chú trọng vào ngoại hình. Còn bộ cung trang ống tay rộng này, hiển nhiên chú trọng vào vải vóc, hơn nữa Lâm Trục Lưu cảm thấy chất liệu này hoàn toàn không phù hợp với nàng.

“Lâm Trục Lưu ta cả đời này, chưa từng làm chuyện ngớ ngẩn như vậy lần nào!” Nàng kéo bộ y phục rườm rà, hai hàng lông mày cau lại đến mức có thể kẹp chết cả con muỗi.

“Sao thế?” Tiêu Mị cười hỏi nàng.

“Xấu – xí.” Lâm Trục Lưu gằn từng chữ rõ ràng.

“Xấu xí?” Tiêu Mị ngẩn người, “Ta cảm thấy cũng đẹp lắm mà.”

Lâm Trục Lưu lắc đầu.

Tiêu Mị vẫn chưa hiểu, không phải nàng cảm thấy y phục xấu, bộ y phục này nàng mặc quả thật không xấu, nhưng nó không phải là thứ mà một võ khôi nên mặc.

Gặp riêng Minh Phương phu nhân thì cũng thôi đi, nhưng họ phải yết kiến thánh giá ở Hạc Tử đài, chắc chắn sẽ gặp các võ tướng trước đây từng cùng nhau vào sinh ra tử, trong số những người này không thiếu những người đã bước sang tuổi xế chiều. Nếu khiến các tướng quân lớn tuổi giật mình mà ngất xỉu ra đó, thì phải làm sao đây?

Tiêu Mị thấy Lâm Trục Lưu thở dài thườn thượt, đại khái đã đoán được nàng đang nghĩ gì.

Y búi cho nàng kiểu tóc vạn hoa, chỉ cài thêm mấy cây trâm đơn giản phóng khoáng, sau đó cầm chì kẻ mày cho nàng.

Tiêu Mị thoa một lớp phấn mỏng lên mặt nàng, chọn son màu ốc đỏ thoa lên môi và hai gò má, sau đó đỡ nàng đứng dậy.

“Soi gương thử xem.” Tiêu Mị chỉ vào chiếc gương lớn đặt trong phòng ngủ.

Lâm Trục Lưu ngũ quan rõ ràng, vốn rất hợp với màu sắc rực rỡ, hơn nữa Tiêu Mị búi cho nàng kiểu tóc cực kỳ phóng khoáng tinh tế, nét trang điểm trên mặt cũng rất phù hợp. Sau khi nàng khoác lên mình bộ cung trang ống rộng, khí thế trông hệt như Đoạn Cát Phong nữ đế của Ẩn Vu.

“Thế nào?” Tiêu Mị hỏi nàng.

“Được đấy, có mặt mũi gặp người khác rồi.” Lâm Trục Lưu gật đầu, sau đó cười trêu y, “Có chàng, sau này ngay cả tiền thuê nha hoàn cũng khỏi cần luôn.”

Tiêu Mị cũng cười, “A Trục, thế thì sau này phát tiền tiêu vặt hàng tháng cho ta, nàng phải thêm hai lạng bạc nữa nhé.”

Hai người trò chuyện trong phòng riêng một lúc, thì cũng đến giờ vào điện, Tiêu Mị sửa soạn bản thân xong, sau đó cùng Lâm Trục Lưu đi về phía Hạc Tử đài.

Lúc đi vào Thượng Vũ môn, đúng lúc gặp phải Phong Trản Thù đang mặc một bộ y phục hết sức hoa lệ.

Trước đây Phong Trản Thù chưa từng trông thấy Lâm Trục Lưu mặc nữ trang bao giờ, hiện giờ gặp được, nàng ta bỗng đỏ bừng đôi má.

“Thù công chúa.” Tiêu Mị hành lễ với nàng ta.

“Tiêu tướng quân, Lâm tướng quân, hai người đến sớm nhỉ.”

Phong Trản Thù mỉm cười, nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi Lâm Trục Lưu. Còn Lâm Trục Lưu chỉ nhìn lướt qua nàng ta, rồi dáo dác nhìn bốn xung quanh.

Thù công chúa nhìn dáng vẻ của Lâm Trục Lưu, ánh mắt bất giác tối sầm, khẽ nhún mình với hai người họ: “Tiêu tướng quân, Lâm tướng quân, ta đi trước nhé.”

Lâm Trục Lưu nhìn Phong Trản Thù đi xa, mới thong thả xoay người, thở phào một hơi.

“Sao thế?” Tiêu Mị hỏi nàng.

“Không có gì.” Lâm Trục Lưu lắc đầu.

Buồn cười, nếu để Tiêu Mị biết được Phong Trản Thù đã nói với nàng mấy lời kia trong doanh trướng của Qua Tỏa, thật sự không biết y sẽ tức đến chết hay cười đến chết nữa.

“Đến Hạc Tử đài thôi, vốn dĩ là thiết yến cho chúng ta, đến muộn quá không hay.”

Tiêu Mị gật đầu với nàng, hai người liền nắm tay nhau tiến về phía Hạc Tử đài.

Trên đường đi, Tiêu Mị gặp được không ít người quen. Nhưng người quen của Lâm Trục Lưu thì không nhiều, trong số đó người bắt mắt nhất đồng thời cũng là người mà nàng không muốn gặp nhất, thì lại gặp phải, đó chính là Khâu Thương và Mật Dao Nữ.

Lâm Trục Lưu vừa trông thấy Dao Nữ, thì trong mắt lập tức phủ đầy sương lạnh.

Hai người vẫn chưa lên tiếng, thì trông thấy một nữ tử đứng bên cạnh Dao Nữ bước lên phía trước một bước, nói với Tiêu Mị: “Tiêu ca ca, đã lâu không gặp, huynh vẫn khỏe chứ?”

Nàng ta cười tươi rói với Tiêu Mị, đuôi mắt cong cong, lúm đồng tiền nhàn nhạt. Lâm Trục Lưu cảm thấy, chỉ cần là nam nhân, chắc chắn sẽ bị giọng nói quyến rũ của nàng ta thu hút sự chú ý.

Giọng nói của nữ tử này vô cùng đặc biệt, trong sự quyến rũ có một chút khàn khàn, thanh thuần.

Không chỉ giọng nói, tướng mạo cũng vượt xa ngoài tưởng tượng.

Phong Trản Thù là đệ nhất mỹ nhân của Đoan Nguyệt, Dao Nữ cũng có vẻ ngoài cũng nghiêng nước nghiêng thành, nhưng họ chỉ đẹp mà thôi. Còn nữ tử này, nếu người nào đó gặp phải nàng ấy, thì hầu như trong mắt sẽ không thể nào chú ý đến những người khác được nữa.

“Cẩm Nghiêu quận chúa.” Tiêu Mị vái chào nàng ta, sau đó nắm lấy tay Lâm Trục Lưu, nói: “Đây là…”

“Biết rồi, đây là Lâm tướng quân.”

“Quận chúa.” Lâm Trục Lưu gật đầu chào hỏi, nhưng lúc ngước mắt lên nhìn, thì trong lòng kinh ngạc không thôi.

Ánh mắt Cẩm Nghiêu quận chúa nhìn nàng không hề che giấu nỗi căm hận trắng trợn.

Dao Nữ nhìn Thượng Cẩm Nghiêu, sau đó lại nhìn sang Lâm Trục Lưu, cười nói: “Kể ra, Tiêu Mị và Cẩm Nghiêu muội muội cũng coi như thanh mai trúc mã nhỉ, nếu không phải có một số người…”

Nàng ta vẫn chưa dứt lời, thì thấy Lâm Trục Lưu chợt rút roi Nhung Dữ bên hông ra, giơ tay vụt một cái, khiến bức tường bên cạnh Tuyên Đức Môn ở phía sau nàng ta nứt toác.

Dao Nữ bị sự việc xảy đến đột ngột làm giật mình không thốt nên lời, run rẩy há miệng hai lần, nhưng vẫn không dám tiếp tục mở miệng. Nàng ta chợt cảm thấy trên mặt dinh dính thứ gì đó vừa âm ấm vừa ươn ướt, giơ tay chạm vào, đau rát, đó là máu của nàng ta.

Lâm Trục Lưu thu lại ống tay áo, đi đến trước mặt Dao Nữ, ghé vào tai nàng ta khẽ nói: “Mật Dao Nữ, thành Tiểu Xuân là lần thứ nhất, thành Qua Tỏa là lần thứ hai. Từ rày về sau tốt nhất ngươi nên ngoan ngoan ở nhà chăm chồng dạy con, nếu còn có lần thứ ba, cho dù thái hậu bảo vệ ngươi, Phong Lăng Vận không làm gì ngươi, nhưng Lâm Trục Lưu ta sẽ không tha cho ngươi đâu. Ngươi nhớ lấy, ta cũng là một nữ nhân, sẽ không khoan nhượng với ngươi. Tuy ta không độc địa như ngươi, nhưng tàn nhẫn hơn ngươi cả trăm lần đấy.

Lâm Trục Lưu rủ mắt, chậm rãi đứng thẳng người lên, thu lại ống tay áo rộng thùng thình.

Hai vị quận chúa đều lớn lên trong cung, tuy đã quen nhìn cảnh ngấm ngầm tranh đấu gay gắt của các phi tần, song rất ít khi được nhìn thấy kiểu trắng trợn không hề kiêng nể, vô cùng hung hăng, đáng sợ như của Lâm Trục Lưu.

Hai người đồng loạt nhìn nàng, không dám nhiều lời, ngượng ngập đi về phía Hạc Tử đài.

Lâm Trục Lưu thấy Cẩm Nghiêu đã khuất dạng, mới hỏi Tiêu Mị: “Quận chúa kia… trước đây đối xử với chàng tốt lắm hả?”

“Trước đây khi ta vẫn còn là ẩn vũ, thì chỉ có nàng ấy và mẫu thân là đối xử tốt với ta.” Tiêu Mị gật đầu.

“Thế thì nàng ta hận ta cũng là điều đương nhiên.” Lâm Trục Lưu sáng tỏ.

“Nàng còn có lòng dạ mà cười ư, ánh mắt Thượng Cẩm Nghiêu nhìn nàng rõ ràng là căm hận, mấy năm nay nàng ta ở đế đô, chắc chắn là có giao tình rất tốt với mẫu thân ta. Nếu bởi vì chuyện này mà tổn thương đến nàng…” Tiêu Mị cau mày, rồi chợt thả lỏng nói: “Nhưng mà không sao, dù sao thì ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng.”

Đến Hạc Tử đài, Lâm Trục Lưu và Tiêu Mị ngồi vào vị trí của mình.

Phong Lăng Vận vẫn chưa đến, văn võ bá quan cũng đang lục tục tiến vào chỗ ngồi. Lâm Trục Lưu nhìn chỗ ngồi đã được chuẩn bị, trong lòng cảm thấy rất kỳ lạ.

“Đế tọa phong hầu cho chàng, dù thế nào cũng không cần thiết phải bày ra khí thế lớn thế này chứ. Mời hơn một nửa quan viên trong triều, bày yến tiệc náo nhiệt nhường này, chắc không phải là hồng môn yến đâu nhỉ?”

“Lòng vua khó đoán, đến lúc ấy chúng ta tùy cơ ứng biến thôi.” Tiêu Mị vỗ lên mu bàn tay Lâm Trục Lưu, “Đừng lo lắng quá, ta là huynh đệ cùng mẹ khác cha với hắn, trước mặt mẫu thân ta, hắn sẽ không…”

Tiêu Mị vẫn chưa dứt lời, thì thấy có người đi tới bên này, vội vàng im bặt.

“Bái kiến An Bình hầu, Tiêu tướng quân.”

Lâm Trục Lưu ngoảnh đầu sang nhìn, thì trông thấy một gã béo núc ních mặt mày mướt mát mồ hôi, làn da đen sạm, cười híp mắt hành lễ với nàng. Hình như nàng từng gặp người này lúc trở về đế đô báo cáo công tác ba năm trước, nhưng thời gian trôi qua quá lâu, không nhớ rõ nữa.

“Đây là Lưu Đại Tề Binh bộ Thị lang.” Tiêu Mị khẽ thì thầm bên tai nàng.

“Lưu Thị lang.” Tiêu Mị ung dung đáp lễ.

“Ba năm không gặp, An Bình hầu vẫn hiên ngang khí khái và phóng khoáng đến vậy, quả là nữ trung hào kiệt, mẫu mực của quốc gia.” Lưu Đại Tề cười ha hả nói.

“Quá khen.” Lâm Trục Lưu cau mày đáp.

“Lần này binh mã Tử doanh tổn thất rất nhiều, tuy rằng ta ở đế đô, nhưng cũng có thể cảm nhận sâu sắc. Đây là Lưu Lan nhi tử của ta, nếu An Bình hầu không chê, thì hãy đưa nó về Tử doanh, cũng coi như một phần tâm ý của Lưu mỗ đối với Qua Tỏa.” Lưu Đại Tề chỉ vào nam tử đứng cạnh mình, “Lan nhi, mau mau bái kiến An Bình hầu.”

Lâm Trục Lưu quan sát Lưu Lan, trong lòng thầm khinh thường. Người này chắc là đệ đệ của Lưu Ngọc, tướng mạo của hai người không hề giống nhau, có lẽ không phải cùng một mẫu thân. Nhưng ánh mắt của hai huynh đệ nhà lại đều hèn yếu như nhau, không hề có khí thế sắc bén lão luyện.

“Việc phân công tướng sĩ trong quân doanh, trước giờ đều do đại tướng quân xử lý, dù bây giờ ta đồng ý, cũng không thể chắc chắn điều gì. Lưu đại nhân có lẽ cũng hiểu rõ quy tắc của quân doanh Qua Tỏa, bất kỳ ai cũng không thể tùy tiện phá hỏng, hơn nữa tướng lĩnh của Qua Tỏa người nào người nấy đều hết sức dũng mãnh, chỉ cần Lưu Lan muốn học, thì đi theo ai cũng vậy cả.”

Lâm Trục Lưu nói vậy, coi như không mặn không nhạt từ chối Lưu thị lang.

Dù sao thì Tần Ly nhàn rỗi hơn nàng nhiều, củ khoai lang nóng phỏng tay này cứ ném cho hắn đi. Nếu sắp xếp người này vào trướng của nàng thật, thì nàng sẽ khiến hắn chủ động xin rời khỏi.

Tử doanh của nàng, làm sao có thể để đồ vô tích sự của Ung Đồng tùy tiện bước vào.

- Shen dịch -