Lương Tướng

Chương 50: Ắm tay suốt đời




Lúc Tiêu Mị được Trấn Bắc vương mời đến Bạch doanh, vết thương trên đùi mới khỏi được một phần mười.

Vết thương động đến xương cốt phải qua trăm ngày mời lành hẳn, y vẫn chưa dưỡng bệnh được đến mười ngày mà đã muốn dậy, vậy nên Lê Viễn Nhạc rất chu đáo chuẩn bị xe ngựa cho y.

Yến tiệc mừng công lần này Tiêu Mị chắc chắn là người đóng vai trò chủ đạo, thầm nhủ cho dù xuất thân của y thế nào, mang chiến công được Lâm Trục Lưu cố ý phóng đại, thì ở đế đô gần như sẽ không có ai có thể khinh thường y nữa.

Lần này thủ thành cực kỳ gian nan vất vả nhưng kết quả cực kỳ thành công, hầu như toàn bộ tướng sĩ thành Qua Tỏa đều đến tham gia bữa tiệc chúc mừng này, bách tính trong thành cũng đến khá đông, dòng người cuồn cuộn lấp đầy cả doanh trại của Bạch doanh. Trong đám đông, số lượng ít nhất là binh sĩ của Tử doanh và Lam doanh đã thủ thành lúc bấy giờ, bởi vì trải qua lần thủ thành này, binh sĩ của hai doanh đã tổn thất quá nhiều, rất khó để khôi phục được nguyên khí trong phút chốc.

Tiêu Mị bị các tướng lĩnh của các doanh liên tục kính rượu, y vốn thích uống rượu, vì vậy cũng không chối từ, uống từng vò, từng vò hết sức vui vẻ.

Lê Viễn Nhạc ngồi bên cạnh, nghĩ đến vết thương trên người Tiêu Mị, cau mày định ngăn y đừng uống nữa, nhưng ông lại ngại sẽ khiến mọi người mất hứng.

Lúc đến lượt Lê Vệ của Hồng doanh kính rượu, thì bỗng nghe thấy ngoài doanh vang lên một tiếng ngựa hí, mọi người nghe thế thì đồng loạt ngoảnh đầu nhìn ra, trông thấy Lâm Trục Lưu cưỡi một con tuấn mã màu đen, xông thẳng vào Bạch doanh.

Nàng cưỡi Nam Phong đến chính giữa doanh trại, xoay người nhảy xuống ngựa ngay tại chiếc bàn thấp Tiêu Mị đang ngồi, chiếc roi Nhung Dữ bên hông chạm phải tấm da bảo vệ cổ tay màu bạc trên tay nàng, vang lên âm thanh khe khẽ rất vui tai.

Hôm nay Lâm Trục Lưu mặc y phục ngắn màu đen, bên hông thắt một sợi dây đai màu đỏ tươi đang uốn lượn phấp phới theo bước chân nàng, y sam vừa vặn tôn lên đường cong hoàn hảo. Hôm nay nàng không mặc khải giáp, nhưng khoác một chiếc áo choàng màu đỏ tươi, dáng vẻ hiên ngang phóng khoáng khiến mọi người nhìn không chớp mắt.

Tiêu Mị ngồi bên cạnh Lê Viễn Nhạc, y mặc trường sam màu đen tuyền, mái tóc đen láy cột buông lơi, ngón tay thon dài cầm vò rượu bằng đồng màu xanh, dáng vẻ vừa anh tuấn vừa phong lưu.

Y ngẩng đầu nhìn Lâm Trục Lưu trên lưng ngựa, Lâm Trục Lưu cũng cúi đầu nhìn y, kể từ khi trận chiến ở Nam Ly quan kết thúc đến nay, đây là lần đầu tiên hai người mặt đối mặt trong tình trạng tỉnh táo.

Lâm Trục Lưu nhìn xoáy vào Tiêu Mị, trong ánh mắt lóe lên tia sáng khác thường. Tiêu Mị ngồi sau chiếc bàn dài bằng gỗ đàn, ngón tay thon dài khẽ chống lên mặt bàn, gỗ đàn màu tím đậm càng làm nổi bật lên mười ngón tay trắng nõn của y.

Nhìn nhau hồi lâu, Lâm Trục Lưu chợt cúi đầu gỡ thanh Trục Lưu kiếm đang đeo bên hông ra, chậm rãi đưa đến trước mặt Tiêu Mị.

“Cầm nó theo.” Nàng cầm thanh trường kiếm bằng một tay, “Tiêu Mị, cầm nó cùng trở về Ung Đồng.”

Tiêu Mị nhìn nàng, con ngươi trong trẻo không hề có một tia do dự. Y khẽ nghiêng người về phía trước, nhận lấy thanh trường kiếm trong tay Lâm Trục Lưu, nở nụ cười tươi tắn với nàng. Mà trong khoảnh khắc Tiêu Mị nhận lấy thanh Trục Lưu kiếm, Lâm Trục Lưu khẽ phất áo choàng, tóc mái mềm mại khẽ lay động.

Nàng hơi lùi bước về phía sau, trong mắt ngập tràn tình cảm nồng đậm.

Tiêu Mị nhìn hành động này của nàng, không xác định được nàng đang chuẩn bị làm gì.

“Tiêu Mị…”

Lâm trục Lưu nhìn y chằm chằm trong giây lát, đôi con ngươi đen như mực lấp lánh ánh nước.

Sau đó, nàng quỳ xuống trước mặt y, mái tóc dài tung bay trong gió phác họa thành hình vòng cung, sau đó rũ xuống đầu gối.

Khoảnh khắc này, Tiêu Mị cảm thấy thời gian dường như đột nhiên ngừng hẳn lại, không còn âm thanh huyên náo của các binh sĩ đang chúc rượu, cũng không còn tiếng rít gào càn rỡ của bão cát. Trong mắt y chỉ có một người, khẽ khép hờ đôi mắt long lanh ánh nước, mang mối thâm tình lẳng lặng nhìn y.

“Xin lỗi.” Lâm Trục Lưu quỳ ở vị trí cách Tiêu Mị một nước chân, tình ý dạt dào ngước nhìn y, vươn tay phải về phía y, “Tha thứ cho ta, sau đó cưới ta, chàng có bằng lòng không?”

Khoảnh khắc này, Tiêu Mị cảm thấy trái tim mình rung động mãnh liệt.

Cô gái ngốc nghếch này, tại sao lại nói ra lời này trước mặt bách tính và tướng sĩ Qua Tỏa chứ…

“Tướng quân… nàng… mau đứng lên…”

Chân của Tiêu Mị bất tiện, y không thể không dùng tay chống lên chiếc bàn thấp.

Bấy giờ Lâm Trục Lưu vươn tay nắm lấy cổ tay y, còn một tay thì quẳng chiếc bàn kia sang một bên.

Nàng đột nhiên ôm chầm lấy y, xiết chặt, tựa như muốn khảm y vào cơ thể nàng.

Tiêu Mị cảm nhận được cơ thể nàng khẽ run rẩy, y chợt cảm thấy cả đời này của mình, ngoài nữ tử này ra, hình như chẳng còn gì quan trọng nữa.

Y vốn đầy bụng oán trách, y cũng từng nghĩ đến việc oán trách nàng, tại sao muộn thế này mới đến; Y cũng muốn nói cho nàng biết, trái tim y trải qua sự giày vò đau đớn cỡ nào; Y càng muốn nắm lấy cổ áo nàng chất vấn nàng, tại sao lại hoài nghi lòng trung thành của y, hoài nghi tình yêu của y đối với nàng.

Nhưng khi y nhìn thấy Lâm Trục Lưu, vị thần trong lòng bách tính Đoan Nguyệt, vậy mà quỳ xuống trước mặt y. Tiêu Mị cảm thấy tất cả mọi lo âu và oán hận bỗng chốc đều tan thành mây khói bởi hành động này của nàng.

Y còn sống, nàng cũng còn sống, Qua Tỏa vẫn còn đây, còn kết cục nào tốt đẹp hơn thế nữa ư? Những khổ nhọc trước đây mình phải chịu đựng, có là gì đâu?

Y vươn tay, dùng bàn tay chằng chịt những vết thương vuốt ve gò má Lâm Trục Lưu, ánh mắt đầy vẻ dịu dàng trìu mến.

“Tiêu Mị…” Lâm Trục Lưu được đôi tay của Tiêu Mị chạm vào, khóe mắt nàng bỗng ửng đỏ.

Nàng nắm lấy tay y, rồi lại nhìn chân y, ngẩng đầu cắn chặt môi, khẽ nức nở.

Tiêu Mị ôm lấy Lâm Trục Lưu, yên lặng chờ nàng khóc xong, mới khẽ thì thầm bên tai nàng: “Lên ngựa, chúng ta đến nơi vắng người, ta có rất nhiều điều muốn nói với nàng.”

Lâm Trục Lưu lau khóe mắt, giơ tay gọi Nam Phong đang đứng ở đằng xa. Nàng dùng hai tay, đỡ Tiêu Mị lên lưng ngựa, sau đó nàng cũng trở người lên ngựa theo.

“Tiêu Mị, chàng đừng động, để ta cầm cương ngựa cho, cẩn thận chân của chàng đấy.”

Giọng nói nghẹn ngào của Lâm Trục Lưu khẽ vang lên bên tai Tiêu Mị, sau đó nàng thúc ngựa đi về phía đại mạc phía nam.

Trong hoang mạc không một bóng người, Lâm Trục Lưu xuống ngựa trước, sau đó vươn hai tay ra nói với y: “Tiêu Mị, chân đừng dùng lực, tựa vào ta rồi xuống là được.”

Tiêu Mị nắm lấy tay Lâm Trục Lưu, cảm nhận được cánh tay nàng ấm áp hữu lực, thế mà đỡ được y thật.

Đúng vậy, nàng không giống những nữ tử thông thường, nàng mạnh hơn, tốt hơn bất cứ nữ tử nào trên đời này.

Sau khi Tiêu Mị đứng vững trên lớp cát nhẵn mịn, y đột nhiên dùng sức, đẩy Lâm Trục Lưu ngã xuống nền cát. Lâm Trục Lưu không biết y định làm gì, chỉ đành nương theo động tác của y, ngã xuống, vì sợ đụng đến vết thương trên chân y, nên nàng nằm dưới làm tấm đệm thịt vậy.

“Tiêu Mị, cẩn thận chút… ưm …”

Tiêu Mị hôn lên môi Lâm Trục Lưu, vừa kịch liệt vừa triền miên. Y vừa quấn quýt môi lưỡi với nàng, vừa cởi chiếc áo choàng trải xuống lót dưới cơ thể hai người, sau đó rút sợi dây đai màu đỏ tươi bên hông nàng ra, để cơ thể thon dài đầy đặn của nàng hoàn toàn lộ ra dưới ánh tà dương đang chìm dần về phía tây của chân trời.

“Tiêu Mị, huynh…” Lâm Trục Lưu vẫn chưa dứt lời, thì thấy Tiêu Mị đang cởi y sam của mình ra, cơ thể thon dài rắn chắc khiến miệng lưỡi nàng khô khốc.

“A Trục, ta muốn nàng.” Y dịu dàng ôm lấy Lâm Trục Lưu, khe khẽ nỉ non bên tai nàng.

Lâm Trục Lưu mỉm cười, ngẩng đầu đón nhận những nụ hôn dồn dập của y, sau đó quấn đôi chân thon dài lên hông Tiêu Mị, mở rộng thân thể đón nhận sự xâm nhập của y.

Lâm Trục Lưu cũng không biết mình thoải mái hay là khó chịu, từ mới ban đầu nàng cố gắng nhẫn nhịn, rồi sau đó không thể kiềm chế được mà rên rỉ, ngâm nga, đến cuối cùng cổ họng khản đặc không thể phát ra âm thanh nào nữa. Nàng bị người đàn ông này chiếm hữu triệt để, hoàn toàn thần phục dưới cơ thể y.

Nhưng nàng hoàn toàn cam tâm tình nguyện bị Tiêu Mị chiếm hữu triệt để, trông thấy tình yêu đong đầy trong ánh mắt y, liền cảm thấy giờ phút này bất kể bảo nàng làm gì, dường như nàng đều sẽ cam tâm tình nguyện.

Tiêu Mị lật người nàng lên, từ phía sau chiếm hữu nàng. Mười ngón tay nàng cách lớp áo choàng, cắm sâu vào trong lòng cát nhẵn mịn.

Lâm Trục Lưu quỳ dưới cát, cánh tay chống dưới cơ thể đã bắt đầu trở nên vô lực. Gò má nàng dán lên mặt cát, thở dồn dập nói: “Tiêu Mị… ta muốn nhìn chàng…”

Tiêu Mị giữ chặt lấy một cánh tay nàng, hung hăng tàn sát trong cơ thể nàng một hồi. Sau đó kéo nàng lại gần, để nàng ngồi lên người y.

Đôi chân thon dài của Lâm Trục Lưu quấn chặt lấy hông Tiêu Mị, ánh mắt say đắm nhìn y.

Trông thấy vẻ mặt này của nàng, Tiêu Mị cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung, y đẩy nàng xuống càng hung hăng chiếm hữu hơn nữa.

Triền miên mấy bận, cuối cùng Tiêu Mị rời khỏi cơ thể nàng.

Lâm Trục Lưu trông có vẻ hơi mệt mỏi, nhưng lại hỏi y: “Tiêu Mị, chân của chàng… ban nãy có bị đau không?”

“Ta không sao.” Tiêu Mị lắc đầu, khẽ vén lọn tóc ướt sũng mồ hôi của nàng lên, “A Trục, giọng của nàng khàn lắm rồi đấy.”

Lâm Trục Lưu đỏ mặt, khẽ đáp: “Ban nãy chàng không làm vậy, ta sẽ thế này ư?”

“Là ta không tốt.” Tiêu Mị khẽ đặt một nụ hôn lên má nàng, “Lần sau ta sẽ dịu dàng hơn.”

“Cũng phải…” Lâm Trục Lưu cười gian xảo, khẽ thì thầm bên tai y: “Chàng hung hăng thế này, cũng chỉ có ta chịu được thôi.”

Dứt lời, nàng khẽ liếm một cái lên trái tai y. Tiêu Mị đỏ mặt, thầm nghĩ mỗi khi người này mặt dày quả là không ai chịu được.

Lâm Trục Lưu nhìn Nam Phong ở đằng xa, nhớ đến cảnh tượng quỳ gối ban nãy của nàng ở Bạch doanh, rầu rĩ nói: “Làm sao bây giờ? Ta mất hết mặt mũi rồi.”

“Đúng vậy…” Tiêu Mị gối đầu lên chân Lâm Trục Lưu, nheo mắt nhìn bầu trời xanh xám, “Ta cũng bị nàng làm cho mất sạch mặt mũi rồi.”

“Ha ha…” Lâm Trục Lưu cố gắng nhịn cười, nhưng không nhịn được, cuối cùng cười phá lên thành tiếng.

“A Trục…” Tiêu Mị thu lại nụ cười, ngẩng đầu lên nhìn nàng.

Lâm Trục Lưu cảm nhận được sự nghiêm túc của Tiêu Mị, cơ thể nàng chợt cứng đờ, bàn tay đang để không vân vê một nắm cát, ngồi im bất động.

Tay phải của Tiêu Mị phủ lên bàn tay phải nàng đang nghịch cát của Lâm Trục Lưu, nói với nàng: “Trước khi gặp nàng, ta luôn nghĩ mình sẽ cưới một nữ tử thế này: Ta ở bên ngoài chinh chiến sa trường, nàng ấy ở nhà chăm sóc phụ mẫu ta. Có lẽ ta không yêu nàng ấy, nhưng ta sẽ cảm kích nàng ấy, cảm kích nàng ấy đã chăm sóc mẫu thân ta, vì ta sinh con dưỡng cái.”

Bàn tay Lâm Trục Lưu cứng đờ, sau khi gật đầu, nàng toan thu lại bàn tay đang định vuốt ve gò má y.

Tiêu Mị nắm lấy bàn tay có vẻ hơi thô ráp ấy, đặt lên bờ môi dịu dàng khẽ hôn, “Nhưng hôm qua, ta viết một lá thư cho mẫu thân, nói ta muốn ở lại thành Qua Tỏa, ở đây có tất cả những gì ta mong muốn.”

“Ta…” Lâm Trục Lưu khẽ liếm bờ môi khô khốc của mình, nói với Tiêu Mị: “Trước khi đi Ẩn Vu, ta từng căn dặn Tiểu Tứ một số chuyện. Ta nói với hắn, nếu chàng làm phản, thì hãy chém đầu chàng treo lên cổng thành.”

“Ta đã nghe thấy.” Tiêu Mị ngẩng đầu nhìn sống mũi thanh tú của nàng, dí ngón trỏ lên chóp mũi nàng, “Nói thật, lúc nghe thấy nàng nói mấy lời kia, trong lòng ta rất khó chịu. Ta ngồi trong trướng suy nghĩ cả đêm, cũng không thể nào hiểu được tại sao nàng lại không tin tưởng ta.”

Trái tim Lâm Trục Lưu thắt lại, cắn môi nhìn Tiêu Mị, khẽ nói: “Xin lỗi...”

“Đừng xin lỗi vì chuyện này nữa, ta không trách nàng.” Tiêu Mị nắn nắn mu bàn tay nàng, “Sau này ta không muốn nghĩ nữa, ta yêu nàng, ta muốn nàng nhìn thấy, Tiêu Mị ta, sẽ giúp Lâm Trục Lưu bảo vệ thành Qua Tỏa, như vậy là đủ rồi.”

“Lúc một mình giữ thành, chàng có sợ không?”

“Sợ.” Tiêu Mị nhắm mắt, “Sợ lúc nàng trở về, nhìn thấy một tòa thành đã bị đổi chủ.”

“Ta thật ngu ngốc…” Lâm Trục Lưu ôm chặt lấy Tiêu Mị, nghẹn ngào nói trong ngực y: “Lúc ấy, vậy mà ta lại không tin tưởng chàng…”

Tiêu Mị vỗ lưng nàng, dịu dàng nói: “Sau này sẽ không thế nữa, đúng không?”

Lâm Trục Lưu nép đầu vào lòng y, gật đầu, nhưng bỗng nghe thấy tiếng tín hiệu tập hợp luyện binh từ phía quân doanh.

Nàng nheo mắt, nhìn về phương hướng của doanh trại.

“Tiêu Mị, chàng nghe thử xem, tiếng quân hiệu.”

- Shen dịch -