Lương Tướng

Chương 46: Nhầm lẫn




Khi mũi tên của Lâm Trục Lưu đâm thẳng vào lồng ngực Tiêu Mị, thậm chí y không hề cảm thấy đau đớn.

Đó chỉ là chuyện xảy ra trong chớp nhoáng, y trợn trừng mắt, không thể tin được nhìn nàng. Hàn Tiểu Tứ đứng bên cạnh Tiêu Mị run lẩy bẩy, khi Tiêu Mị ngã về phía sau, hắn bay đến đỡ lấy.

“Tiêu ca!” Hàn Tiểu Tứ gào lên, nước mắt dọc theo khóe mắt chảy xuống má.

Bấy giờ, Lâm Trục Lưu đứng dưới tường thành nhìn thấy Tiêu Mị ngã xuống, tảng đá trong lòng cuối cùng mới có thể hạ xuống.

“Muội vẫn không kiềm được mà cứu hắn?” Tần Miêu Ngọc quay sang nhìn Lâm Trục Lưu đang cầm cung nỏ đứng kế bên.

“…” Lâm Trục Lưu không lên tiếng, bàn tay cầm cung nỏ hơi run rẩy.

Lát sau, nàng buông mũi tên trong tay xuống, xoay người nói với Tần Miêu Ngọc: “Đánh lui Phó Bắc Lăng trước. Mật tín của Trấn Bắc vương truyền đến, nói ông ấy đang bị giam lỏng, La Lưu cũng không còn nữa; Tần Ly gửi thư nói ngày mai hắn có thể tới cửa khẩu Bắc Ly quan, tấn công từ hai phía nam bắc cùng chúng ta đoạt lại Qua Tỏa; tướng lĩnh Lạc Du quan cũng chủ động muốn giúp đỡ chúng ta. Sau khi chúng ta đẩy lui đội quân của Phó Bắc Lăng, thì đoạt lại Nam Ly quan ngay.”

Tần Miêu Ngọc gật đầu, nhưng khi nhìn lên đầu thành một lần nữa, cau mày nói: “Trục Lưu, tuy Trấn Bắc vương, Tần Ly tướng quân, tướng lĩnh Lạc Du đều truyền mật tín nói người Phần Khâu đã công chiếm được Qua Tỏa, nhưng ta thấy binh sĩ thủ thành trên đầu thành… hình như toàn là tướng sĩ của Qua Tỏa…

Lâm Trục Lưu nghe hắn nói vậy thì nhìn lên cổng thành, lòng thầm kinh ngạc, nàng phát hiện tuy không thấy Trấn Bắc vương Lê Viễn Nhạc trên đầu thành, nhưng cũng không hề có bất kỳ binh sĩ nào của Phần Khâu.

Sau khi đến Nam Ly quan, trong mắt của nàng chỉ có Tiêu Mị, không hề nhìn kỹ những người bên cạnh y. Hiện tại trên đầu thành không hề có thủ lĩnh nào, chỉ trông thấy các binh sĩ thủ thành đội mũ lông của Lam doanh và Tử doanh, càng cảm thấy kỳ lạ hơn nữa.

“Dọn dẹp quân đội của Phó Bắc Lăng trước, những chuyện khác nói sau.” Lâm Trục Lưu khẽ nhướng mày, dẫn đầu đội quân của Mão Đan xông thẳng về phía đội quân của Phó Bắc Lăng.

Cả thành Qua Tỏa, người mà Phó Bắc Lăng kiêng dè nhất là Lâm Trục Lưu. Vả lại ngay tại lúc này người đến không chỉ có Lâm Trục Lưu, mà còn có cả Tần Miêu Ngọc chiến thần của Ẩn Vu và một vạn binh sĩ của Mão Đan.

Binh lính của Phó Bắc Lăng còn sót lại hai vạn người, song trải qua năm ngày chinh chiến, chúng đều đã mệt mỏi rã rời, vậy nên binh sĩ Mão Đan nghiền nát thế tấn công của binh sĩ Xung Thành, thật ra không hề tốn bao nhiêu thời gian.

Nhìn Phó Bắc Lăng dẫn tàn bình rút lui, Lâm Trục Lưu và Tần Miêu Ngọc bèn chuẩn bị dẫn binh sĩ công thành.

Song ngay tại lúc này, cổng thành đột nhiên được mở ra, tướng sĩ Mão Đan giật mình, thì trông thấy Hàn Tiểu Tứ và Tề Phong cưỡi ngựa phóng ra ngoài.

Hai người họ cũng không nhìn các tướng sĩ Mão Đan và Tần Miêu Ngọc, mà xông thẳng đến trước mặt Lâm Trục Lưu, Tề Phong hỏi Lâm Trục Lưu ngay: “Thủ lĩnh! Cô điên rồi! Tiêu ca… Tiêu ca tốn bao nhiêu công sức, mới giữ được thành Qua Tỏa… vậy mà cô giết huynh ấy!”

Tròng mắt của Lâm Trục Lưu chợt co rút mạnh, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, “Tiêu Mị… Tiêu Mị đang thủ thành…”

“Nếu không thì sao? Nếu không đứng trên đầu thành làm gì? Chăn chim hả?” Hàn Tiểu Tứ phẫn nộ đáp.

Tần Miêu Ngọc đứng chắn ngang giữa ba người, nói với Hàn Tiểu Tứ: “Tiểu Tứ, ngươi bình tĩnh một chút! A Trục nhận được mật tín của Trấn Bắc vương, nội dung là Tiêu Mị công hạ thành Qua Tỏa, người Phần Khâu chiếm đóng bên trong, bảo chúng ta quay trở về cứu viện…”

Hàn Tiểu Tứ nghẹn ngào, chỉ vào cổng thành hét lên với Lâm Trục Lưu: “Cô tự vào thành xem thử xem, chúng tôi đã phản hay chưa!”

“Thủ lĩnh!” Tề Phong lau những giọt mồ hôi pha lẫn với nước mắt trên mặt, “Tiêu ca đứng trên tường thành suốt năm ngày, không những không ăn uống gì nên hồn, ngay cả nước cũng chẳng uống được mấy ngụm. Cô nhìn thấy chân của huynh ấy chưa? Chân của huynh ấy bị mũi tên của người Xung Thành bắn xuyên qua… vậy mà cô muốn giết huynh ấy…”

“Ta… không phải…” Lâm Trục Lưu bỗng không biết phải giải thích thế nào, người bắn mũi tên đó là nàng thật, nhưng tại sao mọi chuyện lại thế này?

Hàn Tiểu Tứ hằn học trợn mắt trừng Lâm Trục Lưu một cái, rồi xoay ngựa phóng ngược về phía thành Qua Tỏa. Tề Phong nhìn Lâm Trục Lưu, rồi cũng xoay người vào trong.

“A Trục… chuyện này…” Tần Miêu Ngọc bị cảnh tượng trước mắt làm cho lú lẫn, tuy hiện tại trong lòng đã chắc chắn chuyện mật tín có người giở trò, nhưng chuyện này khiến hắn rất rối rắm, bỗng nhiên không thể lần ra đầu mối.

“Tần Miêu Ngọc, lần này chi viện đã vất vả cho huynh và các tướng sĩ Mão Đan, Lâm Trục Lưu ta cảm kích trong lòng. Chúng ta vào Nam Ly quan trước, tiếp đãi các tướng sĩ đã bôn ba mấy ngày vừa qua. Còn những chuyện khác… những chuyện khác ta tự xử lý.” Lâm Trục Lưu gượng cười với Tần Miêu Ngọc, thúc ngựa dẫn bọn họ vào Nam Ly quan.

Bởi vì thương thế của Tiêu Mị quá nghiêm trọng, nên Liễu Kỳ không đưa y đến Tiểu Tây Uyển, mà trực tiếp sắp xếp trị liệu tại Nam Ly quan.

Điều kiện ở Nam Ly quan cực khổ hơn so với Qua Tỏa, thủ lĩnh dọn đến chỗ khác, để căn phòng tốt nhất cho Tiêu Mị trị thương.

Y thuật của Liễu Kỳ cực giỏi, châm cứu kê thuốc cho Tiêu Mị mấy ngày, cuối cùng đã có thể giữ lại tính mạng cho y. Nhưng mấy hôm nay Lâm Trục Lưu chưa từng bước vào phòng của Tiêu Mị nửa bước, trừ mấy người biết rõ nàng đi đâu, còn lại toàn bộ người trong doanh không hề nhìn thấy nàng, trong doanh truyền tai nhau rất nhiều những lời ong tiếng ve.

Tiêu Mị hôn mê mấy ngày ở Nam Ly quan, lúc tỉnh lại, đầu tiên y cảm thấy khát nước, sau đó trông thấy có một người đang ngồi bên cạnh y, là Tề Phong người của doanh mình.

“Tiêu ca, cuối cùng huynh đã tỉnh rồi, huynh còn không tỉnh chắc thủ lĩnh sẽ phát điên lên mất!” Tề Phong trông thấy Tiêu Mị mở mắt, vội vàng đỡ y dậy, nhưng động tác quá hấp tấp, khiến vết thương trên ngực y đau đớn như muốn nứt ra.

Tiêu Mị khẽ than một tiếng, bấy giờ Tề Phong mới chú ý đến động tác của mình quá nhanh, nên ngừng lại động tác ngay tức khắc, không dám động đậy nữa.

“Nước…” Cổ họng Tiêu Mị khản đặc gắng gượng thốt ra một chữ, sau đó không nói nên lời nữa.

“Nước… tới ngay đây.” Tề Phong muốn đứng dậy rót nước, nhưng lại sợ đặt Tiêu Mị xuống lại đụng đến vết thương của y, nên gọi với ra ngoài cửa: “Thủ lĩnh, Tiêu ca tỉnh rồi, muốn uống nước.” Sau đó khom người khẽ nói bên tai Tiêu Mị: “Thủ lĩnh thật lòng quan tâm huynh đấy, Tiêu ca, chuyện bắn tên vào huynh ở ngoài thành không thể trách nàng ấy cả được, sau đó ta…”

Hắn vẫn chưa nói xong, thì nghe thấy ai đó mở cửa rầm một tiếng. Tề Phong ngoảnh đầu, chỉ thấy Hàn Tiểu Tứ nổi giận đùng đùng đi vào, rót một ly nước đưa đến bên miệng Tiêu Mị, lớn giọng nói; “Sao lại không trách nàng ấy? Ngày thường Tiêu ca đối xử với nàng ấy thế nào, chẳng lẽ trong lòng nàng ấy còn không biết hay sao? Mấy bức thư rách nát kia vậy mà có thể khiến nàng ấy rối như mớ bòng bong, đã đến Nam Ly quan rồi, thế mà không biết làm rõ sự tình rồi hẵng bắn tên… Tiêu ca đối xử với nàng ấy thế nào? Chỉ còn thiếu điều móc tim ra cho nàng ấy nữa thôi, thế mà nàng ấy vẫn không vừa lòng, còn muốn móc tim của huynh ấy…”

“Tiểu Tứ!” Tề Phong nghiêm nghị ngắt lời hắn.

“Sao lại không cho ta nói chứ… ta có nói gì sai đâu…”

“Nàng ấy… ở đâu?” Tiêu Mị cúi đầu, trong mắt dường như có cảm xúc nào đó, nhưng khiến người ta không thể nào xác định rõ được.

Lâm Trục Lưu ngồi trên cành cây đa già ngoài cửa sổ, trong tay cầm một vò rượu lớn.

Tiêu Mị tỉnh rồi.

Tỉnh rồi thì thế nào? Ngoài miệng nàng nói không bao giờ nghi kỵ lẫn nhau, nhưng vào lúc Tiêu Mị giữ được thành Qua Tỏa, thì nàng lại tặng cho y một mũi tên xuyên tim.

Hàn Tiểu Tứ nói đúng, Tiêu Mị đối xử với nàng thế nào? Chỉ còn thiếu điều móc tim ra cho nàng nữa thôi, vậy mà nàng vẫn chưa vừa lòng, còn muốn móc tim của huynh ấy… thật mỉa mai làm sao…

Nàng được tán lá đa dày đặc che khuất, nên người trong phòng không thể nào nhìn thấy nàng, nhưng nàng có thể xuyên qua khe hở của những chiếc lá nhìn vào. Khẽ vén kẽ lá, nàng có thể trông thấy Tiêu Mị nhắm mắt nằm trên giường, có lẽ đang ngủ, cũng có lẽ đang hận nàng, ai biết được?

Đang suy nghĩ, nàng bỗng bị người nào đó kéo mạnh xuống khỏi cành cây.

Dựa vào thân thủ của người này, không cần ngoảnh đầu nhìn nàng cũng biết, người kéo nàng xuống chính là Tần Miêu Ngọc chiến thần của Ẩn Vu.

Tần Miêu Ngọc kéo nàng rời khỏi nơi ở của Tiêu Mị, đi xuyên qua hành lang dài, đến đầu thành của Nam Ly quan.

“Huynh tìm ta có chuyện gì?” Lâm Trục Lưu ngồi trên đầu thành, đặt vò rượu xuống chân.

“Tại sao không vào nói với Tiêu Mị, muội vốn dĩ không muốn giết y?”

“Ta vốn muốn giết huynh ấy.” Lâm Trục Lưu cười cay đắng, ngẩng đầu dựa lên tường, “Huynh ấy là đồ ngốc, cả đời này chỉ từng yêu mỗi mình ta, nhưng lại nhìn nhầm, yêu nhầm người…”

“A Trục! Tiêu Mị hắn không hề yêu nhầm người! Chuyện này vốn không thể trách muội!” Tần Miêu Ngọc ngắt lời nàng.

“Không trách ta? Thì trách ai? Trách La Lưu tráo đổi thư của Trấn Bắc vương? Trách Dao Nữ mua chuộc tướng lĩnh của Lạc Du quan? Trách cái người đến bây giờ vẫn chưa biết là ai lấy trộm con dấu đại tướng quân của Tần Ly? Hay là trách võ công của Triệu Thiết Khâm không bằng La Lưu? Suy cho cùng, người không tin tưởng huynh ấy là ta.”

“Nhưng khi ấy muội bắn mũi tên vào ngực Tiêu Mị rốt cuộc là vì sao? Chẳng phải bởi vì muội cho rằng y làm phản, nhất định sẽ bị đế tọa xử tội chết, muội muốn cho y cơ hội giả chết, giữ lại cho y một mạng sao? A Trục, Hàn Tiểu Tứ nói chuyện không biết suy nghĩ, muội tưởng là mọi người ai cũng giống hắn ư? Nếu Tiêu Mị biết được suy nghĩ này của muội, y nhất định sẽ tha thứ cho muội! Muội sốt ruột chạy thẳng từ Mão Đan về đến Nam Ly quan, giữa đường ngay cả nghỉ ngơi một lúc cũng sợ làm lỡ thời gian, chẳng phải là vì cố gắng đến kịp lúc Tiêu Mị và Phó Bắc Lăng kết thúc trận chiến, đích thân “kết liễu” y ư? Nhưng muội xem bây giờ trong doanh trại mọi người đang đồn đại về muội thế nào? Binh sĩ Tử doanh bởi vì theo muội đã lâu, không tin muội là loại người như vậy, nhưng những người khác thì sao? Đặc biệt là những tướng sĩ Lam doanh cùng thủ thành với Tiêu Mị, muội nghe thử xem họ đồn đại về muội thế nào? Họ đều cho rằng muội là kẻ khốn vong ân bội nghĩa đấy!”

“Ta vốn là thế mà.” Lâm Trục Lưu rủ mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên tựa như đang cười, “Tần Miêu Ngọc, huynh cảm thấy hiện giờ Tiêu Mị mong muốn điều gì nhất?”

“Muội nói vậy… là ý gì?” Tần Miêu Ngọc cau mày.

Lâm Trục Lưu cúi đầu, duỗi tay trải miếng vải đỏ trên nắp bình rượu ra, khẽ nói: “Ta muốn cho huynh ấy thứ mà huynh ấy cần nhất.”

- Shen dịch -