Lương Tướng

Chương 26: Mưa gió ngừng rơi




Sau khi Liễu Kỳ đến thành Tiểu Xuân, trong thành vẫn mưa liên tục.

Với thành Tiểu Xuân lúc này, bất kể là trời đổ mưa hay là sự hiện diện của Liễu Kỳ, đều là một chuyện đáng mừng.

Liễu Kỳ mang đến rất nhiều thuốc thang cùng với mười mấy y nữ, y quan, mấy hôm rày tất bật điều chế thuốc, vệ sinh chất bẩn, thiêu cháy nguồn bệnh cho bách tính bị ôn dịch dày vò. Bệnh dịch lần này là do gia cầm truyền nhiễm, Liễu Kỳ bèn dẫn y quan, Tiêu Mị và những người dân chưa bị nhiễm bệnh nặng mang tất cả gia cầm đi chôn hoặc là thiêu hủy.

Lâm Trục Lưu cũng muốn đi theo giúp đỡ, nhưng bị hắn chế giễu một chặp: “Lâm Trục Lưu, ngươi xem cái bản mặt hiện giờ của ngươi xem, còn giống mèo mướp hơn cả mèo mướp nữa. Đi cứu chữa cho người ta, thế người trong thành có dám để cho ngươi đụng vào không?”

Lâm Trục Lưu đi đến soi gương, chợt hơi sững sờ.

Nàng vốn dĩ không phải là nữ nhi nhà thế gia vọng tộc ưa ngồi trước gương điểm phấn thoa son, bình thường tóc tai quần áo hận không thể đều có sẵn hết cả trên người, mấy hôm rày bị bệnh lại càng để mặc Tiêu Mị toàn quyền lo liệu, thế nên nàng vốn dĩ không hề để ý đến khuôn mặt của mình.

Bây giờ nhìn, khuôn mặt kia lồi lồi lõm lõm, đỏ đỏ vàng vàng, đâu chỉ giống mèo mướp, mà cứ như một miếng giẻ rách dùng để lau dầu mỡ trên bàn ấy. Nàng vội vàng úp gương xuống, bỗng xoay người nhìn Tiêu Mị, có lẽ do ánh mắt kia quá nóng bỏng, Tiêu Mị bị nhìn chằm chằm đến nỗi đỏ mặt.

“Tướng quân, sao thế?” Tiêu Mị khẽ hỏi nàng.

“Tiêu Mị, ta thật sự bội phục huynh luôn đấy…” Lâm Trục Lưu đi đến trước mặt y, chỉ vào mặt mình rồi nói: “Mặt đối mặt với cái mặt như thế này, mà huynh cũng có thể đút ta uống thuốc, tám nhảm với ta, ôm ta đi ngủ mỗi ngày được hả. Nếu là ta, e là đã thấy ghớm chết đi được từ lâu rồi.”

Tiêu Mị cười rồi lau mủ rỉ ra trên mặt giúp nàng, “Cho dù hôn nàng thì ta cũng hôn được.”

Liễu Kỳ gào lên một tiếng quái dị, “Má ơi, hai người các ngươi đúng là một cặp ghớm ghiếc nhất của Qua Tỏa thành mà! Không ai sánh bằng nữa! Lão tử mắc ói quá, các ngươi có thể đóng cửa xong hẵng buồn nôn thế được không?”

Hắn vò đầu bứt tai, sập cửa đi ra ngoài.

Tiêu Mị ngày nào cũng vào thành Tiểu Xuân giúp đỡ, trời tối mới về phủ sắc thuốc cho Lâm Trục Lưu. Hôm nay về hơi trễ, sau khi mở cửa phòng thì không thấy bóng dáng Lâm Trục Lưu đâu.

Trời mưa rất lớn, trong thành lúc này vừa ướt vừa lạnh, đã lúc này rồi mà Lâm Trục Lưu còn đi đâu? Chẳng lẽ lén y đi dò xét tình trạng của bách tính trong thành? Đúng là làm bậy quá đi thôi!

Tiêu Mị vội vàng đi ra khỏi cửa, đứng trong sân gọi nàng mấy tiếng, thấy không có ai trả lời nên định ra ngoài đi tìm. Chỉ là y vẫn chưa đi ra khỏi Tây Uyển, thì nghe thấy tiếng của Lâm Trục Lưu vang lên trên đỉnh đầu: “Tiêu Mị, ta ở trên nóc nhà, huynh có muốn lên đây với ta không?”

Tiêu Mị thở phào một hơi, nắm lấy Long Nha Nhung Dữ Lâm Trục Lưu thả xuống, mượn lực nhảy lên nóc nhà.

Trên nóc nhà ẩm ướt, Lâm Trục Lưu mặc áo tơi ngồi xếp bằng trên đấy, híp mắt nhìn về phía tây nam của Qua Tỏa thành.

“Tiêu Mị, tình trạng dịch bệnh trong thành đã kiểm soát được chưa?”

“Dịch bệnh cơ bản đã kiểm soát được rồi, lần này không ít bách tính của thành Tiểu Xuân bị uổng mạng, y thuật của đại phu thành Tiểu Xuân không ổn, tên ngự y Viên Vũ kia cũng không tận tâm.”

“Viên Vũ không kịp thời chữa trị cho những người bị nhiễm bệnh, nguyên nhân phần lớn là sợ bệnh nhân trong thành đều được chữa trị ổn thỏa rồi, mà ta lại bị hắn hại chết, rồi đế tọa sẽ truy cứu trách nhiệm của hắn nhỉ? Tình hình của mọi người trong thành thế nào? Mấy hôm trước ta nghe tiếng của mấy người bên ngoài ầm ĩ lắm, mấy hôm nay hình như đỡ hơn nhiều rồi, là bệnh tình đã được khống chế rồi sao?”

“Đúng thế, trên cơ bản đã khống chế được rồi.” Tiêu Mị cười với nàng, không muốn nói cho nàng biết thật ra lúc Liễu Kỳ chạy vội đến đây, số lượng bách tính bị thiệt mạng trong thành đã rất nhiều rồi.

Lâm Trục Lưu cầm bình rượu bên cạnh lên, đưa cho Tiêu Mị, nói: “Mấy hôm nay vất vả cho huynh rồi, ta cũng chẳng có gì để cảm tạ huynh, uống một chút đi. Ta nhớ huynh nghiện rượu, nhưng đã rất lâu rồi chưa được uống ngụm nào nhỉ?”

“Không biết làm sao, dạo này thế mà quên mất cả rượu luôn.” Tiêu Mị ngượng ngùng xoa mũi, ngẩng đầu uống mấy ngụm lớn, bỗng cảm thấy cả người khoan khoái, thế là uống một hơi hết gần nửa bình. Y đặt hòm thuốc xuống bên cạnh, ngồi sóng vai với Lâm Trục Lưu: “Tướng quân, nàng lên nóc nhà làm gì?”

“Ta đang nhìn lửa bình an của thành Qua Tỏa.” Lâm Trục Lưu chỉ về hướng thành Qua Tỏa.

Thành Tiểu Xuân vốn được xây ở lưng chừng núi của mạn núi phía tây Lạc Du quan, tòa nhà nơi mấy người Lâm Trục Lưu ở lại là nơi cao nhất trong thành, nên dõi mắt nhìn về phía xa, thì có thể trông thấy lửa bình an bập bùng mỗi đêm ở thành Qua Tỏa.

“Mỗi ngày vào lúc này, ta đều phải lên đây nhìn. Hôm nay người thắp lửa bình an chắc là Tề Phong và La Lưu, hẳn là trong thành lại sóng yên biển lặng.” Lâm Trục Lưu khẽ mỉm cười, “Lúc ta ở thành Qua Tỏa, thích nhất chính là thắp lửa bình an. Nhớ năm xưa Qua Tỏa chiến loạn liên tục, Phần Khâu thành và Xung thành suốt ngày ngấp nghé Nhung sơn phủ tuyết của chúng ta. Ban đầu quân đội của Qua Tỏa vẫn chưa được quy mô như bây giờ, đều là do cha ta và Lê lão đại một tay thao luyện nên. Nhớ khoảng thời gian ta vẫn đang còn là bách phu trưởng, nếu như hôm nào đó có thể thắp được một ngọn lửa bình an lên, thì cha ta có thể vui đến nổi ăn thêm được hai bát cơm nữa. Sau này cha ta tử trận, Lê lão đại cũng không đánh trận nổi nữa, ta và Tần Ly liền nối nghiệp. Nhớ hồi ấy huyết chiến sa trường, ta quả thật là rất liều mạng… Bây giờ nghĩ lại, khi ta trở thành võ khôi, là vào hôm Qua Tỏa thành không phát sinh chiến loạn tròn bảy tháng. Ngọn lửa bình an đầu tiên sau khi ta trở thành võ khôi, vẫn là đốt cùng với Khâu Thương.”

Cơ thể Tiêu Mị chấn động, nghiêng đầu nhìn Lâm Trục Lưu, nhưng không nhìn thấu cảm xúc nàng giấu dưới chiếc mũ rộng vành.

“Không nhìn ra hả? Hồi ấy Khâu Thương là một tướng lĩnh rất đắc lực của ta, văn võ song toàn, lúc đánh trận rất liều mạng, ta đào hắn ra khỏi đống người chết những cả mấy lần. Khi ấy ta thật sự không ngờ, hắn của bây giờ sẽ trở nên thế này, thứ gọi là thời gian, thật đáng sợ!” Nàng đứng dậy tiếp tục nói: “Tiêu Mị, ta muốn trở về thành Qua Tỏa. Không biết bọn Tiểu Tứ dạo này đang nhận nhiệm vụ gì, cũng không biết binh khí trên Nhung sơn chế tạo ra sao rồi. Thời gian này là cuộc tỉ thí của năm doanh trại, không biết là ta có kịp tham gia không.”

“Chắc chắn là kịp.” Tiêu Mị vỗ vai Lâm Trục Lưu, “Đợi nàng khỏi bệnh, chúng ta lập tức trở về.”

Những ngày nhóm Liễu Kỳ đến thành Tiểu Xuân, khiến Tiểu Xuân thành tử khí nặng nề từng chút, từng chút một khôi phục lại màu sắc vốn có.

Hiện tại địa vị của bọn họ ở thành Tiểu Xuân đã được nâng lên rất cao, đặc biệt là Tiêu Mị, bởi vì tướng mạo khôi ngô, tính cách dịu dàng, đưa thuốc đến cho bách tính trong thành nhiều lần, đến nỗi sắp bị đồn thổi thành thần tiên mất rồi.

“Ôi, Tiêu Mị, địa vị của ngươi bây giờ ở thành Tiểu Xuân cao lắm nha, ngươi xem mấy khuê tú nhà quan viên, thiên kim nhà thương nhân, đều ước gì sau khi khỏi bệnh lập tức đưa ngươi vào ở rể luôn kìa.”

Tiêu Mị lắc đầu, “Ta có tính là gì. Liễu Kỳ, bây giờ ta mới biết, uy tín của tướng quân ở tứ quan Mạc Tây lớn thế nào.”

Y múc một bát thuốc cho bà lão ngồi ở góc đường, bà lão nọ hỏi y: “Võ khôi đại nhân đã khỏe hơn chưa?”

Tiêu Mị đáp: “Sức khỏe của võ khôi đã hồi phục hơn nửa, nhưng vẫn chưa đi lại được, ta là phó tướng của nàng, là nàng ấy bảo ta và Liễu Kỳ đến trị bệnh cho bà.”

Bà lão nọ cảm tạ rối rít, rồi lại dặn dò Tiêu Mị nhất định phải chăm sóc võ khôi đại nhân của bọn họ, rồi mới yên tâm uống thuốc.

Hai người xách rương thuốc đi xa một đoạn, Liễu Kỳ đấm Tiêu Mị một cái, gằn giọng nói: “Mẹ kiếp! Ngươi nói với tất cả mọi người như thế luôn hả? Uy tín của Lâm Trục Lưu ở Mạc Tây đã cao lắm rồi, ngươi cũng gầy dựng chút uy tín cho lão tử với chứ! Lão tử đường đường là ngự y tam phẩm, lúc nào thì thành được nàng ta phái đến hả? Rõ ràng là chủ động xin đi giết giặc mà!”

Tiêu Mị cười cười, “Liễu Kỳ, mủ độc của tướng quân ngươi định khi nào loại bỏ cho nàng vậy?”

“Nàng ta dưỡng sức cũng tàm tạm rồi, hôm nay để nàng ta nghỉ ngơi đầy đủ, ngày mai ta sẽ giúp nàng ta xử lý.”

“Sau khi tẩy sạch mủ độc ngươi hãy nói với nàng rằng: Bệnh của nàng vẫn chưa khỏi hẳn, nếu ra ngoài bị nhiễm bệnh trở lại thì người xui xẻo là nàng, không được để nàng ra ngoài.”

“Nói thế là sao? Nàng ta rất muốn ra ngoài giúp đỡ, ngươi nhốt nàng ta ở trong phòng làm gì?” Liễu Kỳ cau mày.

Tiêu Mị giải thích đáp: “Tình trạng ở bên ngoài tướng quân vẫn chưa rõ, ta cũng cố ý che giấu bớt. Nếu như để nàng thấy tình trạng thảm hại của thành Tiểu Xuân, trong lòng không chừng sẽ buồn bã.”

“Ha ha, ngươi cho rằng tướng quân làm bằng pha lê hả? Nàng ta đã nhìn quen chuyện sinh tử, còn kiên cường hơn ngươi nữa đấy.”

“Tướng quân kiên cường hơn người bình thường, nhưng nếu cứ mãi kiên cường như vậy, thì trong lòng cũng sẽ biết đau như người thường thôi.”

Liễu Kỳ cau mày nhìn y, “Tiêu Mị, ngươi nói thật xem, rốt cuộc là ngươi thích Lâm Trục Lưu cỡ nào thế?”

Tiêu Mị ngẫm nghĩ, cúi đầu cười nhạt, “Chuyện này, ta cũng không nói rõ được.”

Hôm sau là ngày Liễu Kỳ trị độc cho Lâm Trục Lưu.

Vì trước đó nàng bị bệnh rất nặng, không kịp thời chữa trị, Liễu Kỳ không muốn để lại vết sẹo dữ tợn trên mặt nàng, thế nên vẫn luôn cẩn thận phối thuốc cho nàng, đến mãi bây giờ mới dám xử lý mủ độc còn sót lại trong cơ thể.

Lâm Trục Lưu vốn dĩ không để ý đến chuyện tướng mạo này nọ, ban đầu theo ý của nàng thậm chí là muốn Liễu Kỳ xử lý sạch mủ độc trong cơ thể nàng từ hôm mới đến cơ.

Nhưng dù sao thì khuôn mặt của nàng cũng là thể diện của Đoan Nguyệt Quốc, lồi lồi lõm lõm hay là đỏ đỏ vàng vàng… không ổn! Huống hồ dáng vẻ bây giờ của nàng, nàng cũng tự mình nhìn rồi, bắt Tiêu Mị phải nhìn khuôn mặt như thế này cả đời, nàng sẽ đau lòng.

“Tướng quân, mủ độc trên người ngươi ở dưới da, ta sẽ dùng ngân châm rạch vết đỏ ở trên da ngươi, sau đó nặn mủ ra, sẽ rất đau đấy.”

“Bớt lắm lời, ngươi thấy lão tử là người sợ đau à?” Lâm Trục Lưu hùng hùng hổ hổ cởi y phục ra.

Liễu Kỳ cười, ngân châm trong tay nhanh chóng châm lên tất cả các vết đỏ khắp người Lâm Trục Lưu, sau đó dùng sức nặn mủ độc ra. Một mình hắn không làm xuể, bèn ngoảnh đầu gọi Tiêu Mị đang bưng thau nước bằng đồng sau lưng lại giúp đỡ. Chỉ là y chưa kịp đến gần, thì nghe thấy cánh cửa bị đẩy ra rầm một cái.

Ba người đồng loạt ngoảnh đầu, thì trông thấy Dao nữ mặc một bộ la y cẩm tú, cầm thanh trường kiếm lóa mắt đạp cửa xông vào.

- Shen dịch