Lương Tướng

Chương 22: Chuyện cũ năm xưa




Người này chính là Khâu Thương, Tiêu Mị tỉ mỉ quan sát hắn.

Tướng mạo vô cùng sạch sẽ cường tráng, rất cao, dáng dấp cũng khôi ngô tuấn tú.

Hắn mặc áo giáp màu đồng, nhưng vẫn có thể nhìn ra được dáng người tráng kiện uy vũ được bao bọc bởi lớp áo giáp. Khuôn mặt hắn anh khí bức người, buốt lạnh tựa hàn sương của mùa thu, có thể tưởng tượng được mỗi cử động giơ tay nhấc chân của người này, có thể khiến một nửa các cô nương ở Ung Đồng đế đô say đắm.

Tiêu Mị ngẫm nghĩ về người thương trước đây của Lâm Trục Lưu: Một người là hộ quốc đại tướng quân của Ẩn Vu quốc; Một người là thủ tướng của Ung Đồng đế đô; Một người là thành chủ của Nhiếp Chi thành. Lại nghĩ về bản thân, không quan không tước, lại chẳng có của nả nên hồn, không những từng làm quân nô trong doanh trại, mà ngay cả khuôn mặt tạm chấp nhận được duy nhất này cũng không phải là kiểu mà Lâm Trục Lưu yêu thích. Huống hồ làm gì có nam nhân dùng khuôn mặt để lấy lòng nữ nhân chứ, nghĩ thôi đã thấy mất mặt.

“Tướng quân…” Khâu Thương khẽ gọi nàng một tiếng cực kỳ nhỏ.

Lòng Tiêu Mị đau như cắt, trước đây Lâm Trục Lưu cũng là tướng quân của Khâu Thương. Có lẽ là hắn cũng từng làm cho nàng rất nhiều chuyện mà mình đã từng làm, vì nàng dẫn binh chinh chiến, vì nàng vào sinh ra tử.

Y ngoảnh đầu sang nhìn Lâm Trục Lưu, nhưng nàng chỉ nhìn Khâu Thương, tròng mắt như lưu ly sâu không thấy đáy.

Một lúc sau, Lâm Trục Lưu khẽ híp mắt, rút ra Long Nha Nhung Dữ bên hông, nhanh như cắt quật vào cánh tay phải của Khâu Thương. Khâu Thương xoay người tránh né, nhưng vẫn bị cây roi quất cho đỏ ửng cả mu bàn tay. Hắn rút trường kiếm ra khỏi hông, mũi kiếm đâm nhanh về phía Lâm Trục Lưu.

Lâm Trục Lưu không nặng tay với Khâu Thương, nếu không một chiêu đã có thể khiến hắn ngã xuống đất không đứng dậy được. Nàng cứ như đùa dai tới tới lui lui mấy chiêu với hắn, rồi dùng Long Nha quấn lấy trường kiếm của Khâu Thương, cổ tay khẽ quất một roi, trường kiếm của Khâu Thương liền gãy thành ba đoạn.

Có lẽ không ngờ bội kiếm của Khâu Thương “Ốm yếu” như vậy; Lâm Trục Lưu theo bản năng khựng lại chốc lại.

“Khâu Thương, võ nghệ của ngươi tụt lùi không ít.” Nàng khom lưng nhặt lấy mảnh kiếm vỡ dưới đất, cau mày nói với hắn, “Mớ rác rưởi này kiếm ở đâu ra thế? Ngươi không dùng binh khí của Nhung sơn à?”

“Tướng quân.” Khâu Thương không trả lời nàng, nhưng lại tiến lên phía trước vài bước: “Ta có mấy lời, muốn nói riêng với nàng.”

Lâm Trục Lưu gật đầu với hắn, rồi xoay người nói với Tiêu Mị: “Tiêu Mị, ta nói vài chuyện với Khâu Thương, có lẽ là sẽ tốn một chút thời gian, huynh sắp xếp cho các tướng sĩ vào Bắc Ly quan với Hàn tướng quân đi, tối nay chúng ta đóng quân ở đây.”

Tiêu Mị gật đầu, xoay người lên ngựa, dẫn đội ngũ vào Bắc Ly quan với Hàn Hi.

Lâm Trục Lưu thấy đội ngũ dần xa, bèn trèo lên tường thành Bắc Ly quan cùng với Khâu Thương, nhìn về phía hồ Minh Châu.

“Tiêu Mị kia là phó tướng của nàng?”

“Huynh ấy là nam nhân của ta.” Lâm Trục Lưu rủ mắt, trong mắt ngập tràn vẻ dịu dàng.

Khâu Thương thấy Lâm Trục Lưu như vậy, trong lòng không nén được đau thương.

Vốn dĩ sẽ không thế này, hắn cưới Dao nữ người trong lòng mình, quận chủ của Vĩnh Hòa quận vương gia. Năm năm rồi, hai người đã có một nhi tử nghịch ngợm và một nha đầu mũm mĩm, cuộc sống ở đế đô an nhàn thảnh thơi.

Nhưng mấy năm nay ở Ung Đồng, trong giấc mộng của hắn vĩnh viễn là bức tường thành loang lổ của Qua Tỏa, hồ Minh Châu xanh ngắt như ngọc bích, Nhung sơn phủ tuyết lạnh lẽo, suối nước nóng Thê Phụng ấm áp. Còn có một vị tướng quân cưỡi hắc mã, khẽ nhếch khóe miệng kéo hắn lên lưng ngựa, cầm tay hắn dạy hắn làm thế nào để kéo căng cung nỏ.

“Ngươi và Dao nữ vẫn ổn chứ?” Lâm Trục Lưu ngồi trên tường thành hỏi hắn.

Thật ra Lâm Trục Lưu biết Khâu Thương không ổn, hiện giờ hắn là tướng lĩnh thủ thành của Ung Đồng, không có rượu mạnh để uống, không có trận chiến để đánh, tựa như chim ưng gãy cánh mất đi sự kiêu ngạo. Thế nên nàng chỉ hỏi hai người họ sống có ổn không, chỉ cần hai người họ sống không tệ lắm, thì hồi ấy Khâu Thương vì nàng ta mà bỏ đi đôi cánh cũng coi như xứng đáng.

“Không ổn, rất không ổn.” Khâu Thương nghèn nghẹn, trong giọng nói tựa như rất đau đớn.

Trước khi thành thân với Dao nữ, Khâu Thương không hề biết, hóa ra con cái của nhà đế vương lại trắng bệch đến như vậy.

Đúng vậy, chính là trắng bệch.

Hắn vốn thường cảm thấy Dao nữ xinh đẹp, hát hay múa giỏi, cầm ca thi họa.

Sau khi thành thân, hắn phát hiện trong cơ thể mình suy cho cùng vẫn cuồn cuộn dòng máu hiếu chiến. Thi từ ca phú, ca múa mừng cảnh thái bình, đều là thú vui lúc nhàn hạ mà thôi.

Hắn bắt đầu hoài niệm về cuộc sống khói lửa chiến tranh ở thành Qua Tỏa, hoặc là nói, hắn bắt đầu hoài niệm khoảng thời gian cùng Lâm Trục Lưu huyết chiến sa trường, hoài niệm nụ cười tự tin của nàng, nét phong tình tuyệt thế thấp thoáng nơi đầu mày khóe mắt.

Lâm trục Lưu nhìn sắc mặt lụn bại của Khâu Thương, xách hắn đứng dậy khỏi tường thành, nện một quyền vào sống mũi cao thẳng của hắn.

“Khâu Thương, ngươi có nhớ ngươi đã từng đánh ta?”

Cơ thể Khâu Thương cứng đờ, nhắm mắt gật đầu.

“Thật ra ta phải cảm ơn ngươi đấy, nếu khi ấy không có một quyền kia của ngươi, thì ta thật sự chưa thể tỉnh ngộ.” Nàng buông hắn ra, rồi ngồi lại xuống tường thành, đôi chân thon dài đung đưa qua lại, “Năm ấy ngươi đánh ta một quyền kia, bây giờ ta vẫn nhớ. Khi ấy ta nghĩ, tên tiểu tử Khâu Thương, mẹ kiếp lương tâm bị chó ăn mất rồi, lần sau gặp được hắn nhất định phải đánh trả lại.”

“Tướng quân…”

“Khâu Thương, trước khi Tiêu Mị đến, ngươi là người khiến ta buồn nhất.” Lâm Trục Lưu ngoảnh đầu, cười bướng bỉnh, “Hồi ấy lão tử thích ngươi đến thế, thích đến nỗi cam tâm tình nguyện đi cầu xin Dao nữ ở bên ngươi.”

Nàng nhìn hắn một cái, rồi ngập ngừng nói: “Nhưng quen biết Tiêu Mị không bao lâu, huynh ấy suýt chút nữa bị ta hại chết. Đó là lần đầu tiên, ta cảm thấy không chỉ buồn, mà còn đau lòng nữa. Ngươi có tin không? Vì một nam nhân mới quen biết được mấy hôm mà lão tử suýt nữa bật khóc.”

Khâu Thương sững sờ đứng trước mặt nàng, không lên tiếng.

“Cũng chính lần đó khiến ta hiểu được, thật ra có một số nỗi buồn là đáng giá, nhưng có một số nỗi buồn vốn dĩ không đáng giá. Bây giờ ngươi đang hoài niệm tất cả mọi thứ ở Qua Tỏa thành đúng không? Nhưng loại hoài niệm này cũng chẳng đáng giá. Qua Tỏa thành đã không phải là nhà của ngươi nữa, Lâm Trục Lưu cũng không phải là người ngươi nên yêu. Ung Đồng có lẽ không phải sự lựa chọn thích hợp nhất với ngươi, nhưng nếu ngươi đã lựa chọn rồi, thì tuyệt đối đừng bao giờ hối hận. Ít nhất, đừng để Lâm Trục Lưu ta đây xem thường một nam nhân mà ta đã từng yêu.”

Khâu Thương ngẩng đầu nhìn nàng, “Tướng quân, Dao nữ đang đợi ta ở Lạc Du quan, còn có hai đứa con của ta, ngày mai nàng có muốn tiễn ta một đoạn không?”

“Được thôi, ngày mai ta với Tiêu Mị sẽ tiễn ngươi đến Lạc Du quan, thăm tiểu tử nhà ngươi. Là tiểu tử hay là nha đầu?”

“Một trai một gái.”

Lâm Trục Lưu cười ha hả, vươn tay búng lên trán Khâu Thương, nói: “Tiểu tử khốn kiếp, có phúc mà không biết hưởng. Có trai, có gái, có hiền thê, nếu như ngươi mà gọi là sống không ổn nữa, thì bọn Hàn Tiểu Tứ há chẳng phải xấu hổ mà chết à?”

Khâu Thương rủ mắt gượng cười, Lâm Trục Lưu biết hắn vẫn chưa hoàn toàn thoải mái, nhưng có một số lời nàng buộc phải nói với hắn.

Nàng nhất định phải không phụ lòng bản thân mình.

Hôm sau, một đội ngũ hơn trăm người tiến về phía Lạc Du quan.

Hành trình từ Bắc Ly quan đến Lạc Du quan, có một đoạn đường dài có thể nhìn thấy hồ Minh Châu, bởi vì đoạn đường này cực kỳ bằng phẳng, bình thường Lâm Trục Lưu đều mang đội ngũ phóng nhanh qua. Nhưng hôm nay, Lâm Trục Lưu nhìn A Xả và A Đắc trên đầu mình, vẫy tay để đội ngũ dừng lại.

“Chuyện gì vậy?” Tiêu Mị bên cạnh hỏi nàng.

“Trên hồ có binh sĩ của Phần Khâu.” Lâm Trục Lưu huýt sáo một tiếng, để kỵ binh vào hàng ngũ, đội cung nỏ cũng đứng sẵn vào vị trí.

Hôm nay không có ánh nắng mặt trời, trên hồ Minh Châu gợn lên một làn sương mỏng, Lâm Trục Lưu giơ hỏa tiễn trong tay lên, ba mũi tên đồng loạt phóng vút ra, mạnh mẽ ghim thẳng vào màn sương mông lung. Chỉ nghe thấy ba tiếng vật nặng rơi tõm xuống nước, thuyền của Phần Khâu dần cập vào bờ.

Sau khi thuyền cập bến, thì có thể thấy rõ là chiến thuyền của Phần Khâu, Kiều Tất Tín đứng trên mũi thuyền của chủ soái, mỗi một chiếc thuyền của Phần Khâu đều cắm một chiến cờ màu cam.

“Mẹ kiếp Lâm Trục Lưu! Sao lại là ngươi!” Sau khi Kiều Tất Tín nhìn rõ là Lâm Trục Lưu, phải biết bọn họ nhận được tin tình báo, là Lâm Trục Lưu chỉ vận chuyện vũ khí đến Bắc Ly quan, lộ trình còn lại giao cho Khâu Thương tên thủ tướng chẳng có bản lĩnh gì mấy của Ung Đồng.

Lâm Trục Lưu cười ha hả, “Lão Kiều, nếu như để ngươi đoán được, lão tử có còn là Lâm Trục Lưu nữa không?”

Nàng khẽ giơ tay, đội cung nỏ sau lưng bèn giơ cao hỏa tiễn.

Đặc điểm lớn nhất của binh sĩ đội cung nỏ của Lâm Trục Lưu là nhanh, chuẩn, mạnh. Đội ngũ chỉ có năm mươi người, nhưng nhìn vũ tên giống như màn mưa, dày đặc phóng về phía thuyền chiến của Phần Khâu.

Cũng trách Kiều Tất Tín xúi quẩy, sớm không tập kích, muộn không tập kích, lại cứ nhằm vào lúc có Lâm Trục Lưu để tập kích.

Thấy thủ hạ của mình rơi xuống nước giống như sủi cảo, Kiều Tất Tín cũng hơi hoảng loạn. Nếu như cứ cố chấp lên bờ, chưa cầm được vũ khí đã bị bắn chết, cho dù may mắn cầm được vũ khí, cũng sẽ bị năm mươi khinh kị kia chém chết.

Kiều Tất Tín vội vàng hạ lệnh quay thuyền, Lâm Trục Lưu vẫy tay cho đội cung nỏ ngừng bắn tên.

“Tướng quân, sao lại ngừng bắn?”

“Mũi tên ta mang theo không nhiều.” Lâm Trục Lưu ngắn gọn đáp.

Kiều Tất Tín thấy Lâm Trục Lưu không đuổi theo, không biết rõ được suy nghĩ của nàng. Nhưng hắn ngã sấp mặt trong tay nàng quá nhiều, đến nỗi hắn thật sự sắp sụp đổ luôn rồi, sau đó hắn híp mắt quan sát, thì trông thấy trong đội ngũ của Lâm Trục Lưu có một người rất bắt mắt.

Hắn dụi dụi mắt, nghi ngờ mình nhìn nhầm. Lại nhìn thêm lần nữa, vẫn phát hiện trong đội khinh kị cưỡi hắc mã, có một kỵ binh có nước da màu ngà voi, thác tóc đen như mực, tướng mạo đường nét hiển nhiên là mang huyết thống của Nhu Lam.

Kiều Tất Tín không nhịn được nhìn thêm mấy lần, kìm nén sự mừng thầm, vẫy tay cho thuộc hạ của mình quay thuyền về Phần Khâu.

Lâm Trục Lưu thấy đội thuyền chiến của Kiều Tất Tín đã đi xa, thì vẫy tay thu lại cung nỏ, tiếp tục đi về phía Lạc Du quan.

Đi khoảng bốn canh giờ, đã có thể thấp thoáng trông thấy cổng thành Lạc Du quan, cao ngất sừng sững tọa lạc giữa hai ngọn núi.

Lạc Du quan gần Liễu Nam thành, vậy nên, đã không còn thê lương khói cát như ở Qua Tỏa, mà là một mảnh non xanh nước biếc.

Lâm Trục Lưu nhìn Tiêu Mị đang đi phía sau mình, cảm thấy hơi không vui.

Nam nhân này làm sao thế nhỉ? Kể từ hôm qua đã không nói năng gì, chẳng nói chẳng rằng vùi đầu vào trong mền đi ngủ, hôm nay cũng im hơi lặng tiếng đi sau lưng nàng. Nàng ghìm cước bộ của Nam Phong, cố ý đợi y đi lên, hỏi y: “Tiêu Mị, huynh không vui à?”

“Nhìn ra được sao?” Tiêu Mị hơi thảng thốt, y tưởng mình đã che giấu rất kỹ rồi.

“Người không mù đều có thể nhìn ra được nhể?” Lâm Trục Lưu không nhịn được bật cười, “Lạc Du quan là nơi có nhiều món ăn nổi tiếng nhất Đoan Nguyệt, tâm trạng huynh hôm nay không tốt lắm, lão tử dẫn huynh đi ăn sung sướng một bữa.”

“Vẫn là ta bỏ tiền à?” Tiêu Mị cười nhạt hỏi.

Lâm Trục Lưu ngại ngùng sờ mũi, nhớ đến hồi Tiêu Mị mới đến Qua Tỏa đã bị nàng thịt một bữa cơm, rồi lại ngay trong ngày hôm đó liều mạng cứu nàng một lần, cảm thấy trong lòng mềm nhũn, khẽ hôn lén một cái lên gò má Tiêu Mị, “Lần này lão tử mời huynh nha.”

- Shen dịch -