Lưỡng Trọng Thiên

Chương 3




Ghi chú: Mấy chữ màu vàng kế bên là ghi chú cho mấy từ Hán Việt

Vân Nhược ôm thi thể Tần Trọng tiến đến hậu sơn. Yên Phù sơn tiền, yên hoa man man, nhất phái cảnh xuân, hậu sơn hướng bắc một mảnh hoang vắng, đặc biệt loạn phần cương (bãi tha ma) . Trên trăm phần mộ chôn ở đây, rất nhiều đều là người Yên Phù Cung cầu đạo bất thành.Táng ở chỗ này đều là một đám ngu si. Tần Trọng bản thân chắc cũng biết, chỉ là si đạo cùng si tình bất đồng mà thôi. Vân Nhược dùng cuốc khai huyệt, cũng không vội đem Tần Trọng thả xuống, ngồi ở bên người Tần Trọng, nhìn xa xôi nhất mảnh ám hồng lạc nhật (chiều tàn mặt trời xuống núi) .

Dư quang chiếu lên hai gò má trắng nõn, hiện ra một loại sâu thẳm trang nghiêm mà lạnh lẽo.

“Tần Trọng, nếu như ngươi hối hận, vậy trực tiếp nhập luân hồi đi. Quên một người, đều không phải chuyện rất khó, chỉ cần… Thả tâm đến một nơi mà bản thân cũng không biết, ngươi hẳn là  có thể quên đi…”

Vân Nhược híp nhãn, nhìn ánh chiều tà, tại sườn núi chiếu rọi. Nhiều năm trước hắn ly khai người kia, cũng là nhất luân lạc nhật như thế này, trang nghiêm phảng phất như đau đớn, đau đớn vì mất đi điều gì.

Chưa từng có, sẽ không tính mất đi.

Vân Nhược đem Tần Trọng thả xuống phần huyệt, chậm rãi thượng thổ. Yên lặng niệm An Hồn Chú, lại dùng pháp thuật khiến tân phần mộ mọc thảo dã, thoạt nhìn như những phần mộ cũ.

Thái dương tây tà, Vân Nhược ly khai hậu sơn, trong lòng phiền muộn mờ mịt, không chú ý tới ánh mắt theo dõi, không hảo ý nhìn tất cả động tác của hắn.

Yên Phù Cung Dục Hoa cung, là nơi Đạm Nguyệt Ngân ở, Dục Hoa cung vốn quá gần Hoa Thân Các. Sau khi hắn tiến chủ Yên Phù Cung diệt trừ Vân Trung Vũ, vốn tưởng mang Thu Dung đến Dục Hoa cung trụ, nhưng Thu Dung luôn luôn không đáp ứng, chỉ nói Hoa Thân Các cảnh sắc tốt, lại ở đã lâu, luyến tiếc ly khai.

Thu Dung rốt cục đáp ứng Đạm Nguyệt Ngân, đi theo Đạm Nguyệt Ngân ở cùng một chỗ, nhưng Đạm Nguyệt Ngân tâm đã tịch mịch hư vô. Vốn là chuyện hắn đã suy nghĩ thật lâu không phải sao? Hắn rốt cục có thể cùng Thu Dung cùng một chỗ, đem thiếu niên làm cho người ta thương tiếc tới bên cạnh thân mình, dụng tâm che chở. Vì sao còn cảm thấy trống rỗng?

Đạm Nguyệt Ngân nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt Thu Dung, bạch diện hiện lên biểu tình e thẹn, vạn phần làm nhân trìu mến, nhưng trước mắt là Thu Dung lại hiện lên một khuôn mặt khác, nhẫn nại, tuyệt vọng, thậm chí gần như bi thảm…

Đạm Nguyệt Ngân lắc lắc đầu, như muốn quên đi ký ức không tốt. Ôn nhu nói: “Dung dung, ngươi buổi tối nghĩ tại đây đi, muốn ăn cái gì, ta cho người đi làm.”

“Không muốn ăn.” Thu Dung mất đi pháp lực ở bên trong Huyền Long châu, cúi đầu nghĩ thế nào mới có thể lấy trở về, có chút hờn giận, nhưng không biểu hiện ra ngoài. Ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt uyển chuyển đa tình: “Nguyệt ngân, nhân gia nhớ ngươi.” Nói xong lại buông đầu xuống, Đạm Nguyệt Ngân nhìn không thấy, nhất mạt nguy hiểm tươi cười chậm rãi hiện ra. Nhiều năm tâm huyết đã tẫn hủy, mặc dù tính kế đối phó Đạm Nguyệt Ngân có chút nguy hiểm, nhưng cũng không thể tránh được. Chỉ mong Đạm Nguyệt Ngân không phát hiện nhiếp hồn đại pháp của hắn.

Đạm Nguyệt Ngân nghe giọng nói ôn nhu của hắn, nhẹ giọng nở nụ cười: “Nhớ ta ngươi lại còn không sớm dọn đến ở cùng? Ta cũng nhớ ngươi a.”

Thu Dung nhẹ nhàng cọ cọ thân thể Đạm Nguyệt Ngân, nỗ lực khơi mào Đạm Nguyệt Ngân tình dục, Đạm Nguyệt Ngân hiểu ý cười cười, phất tay nhượng tả hữu lui ra, vì hắn giải áo khoác.

Thuần bạch thân thể không tỳ vết, bạch ngọc mê nhân. Đạm Nguyệt Ngân nhìn người yêu, nhưng phát hiện vốn phải khó dằn nổi chính mình, lại căn bản không có loại tâm tình này.

Thu Dung nghiêng người nằm trên giường, cả người tản ra tình ý động nhân, trên người mặc nhất kiện nội sam hơi mỏng, chỉ cần cởi bỏ vạt áo là có thể tiếp xúc phấn nộn da thịt. Đạm Nguyệt Ngân vì bản thân bất lực cả người khẽ run lên.

Đạm Nguyệt Ngân ở cạnh Thu Dung chưa từng xảy ra bất lực, hiện tại hắn hoàn toàn không thể ôm ái nhân.

Thu Dung nhịn không được nhẹ nhàng nhíu mi. Hắn sẽ không dùng khẩu phục vụ Đạm Nguyệt Ngân, hắn tuyệt đối không. Lấy hắn thân thể làm vốn, cũng không có đến nước này.

Thu Dung nhíu nhíu mày, nói rằng: “Nguyệt Ngân, ta bỗng nhiên có chút khó chịu, chúng ta lần sau tái làm đi.”

Đạm Nguyệt Ngân thấy Thu Dung giải vây bất đắc dĩ cười, nói: “Đã như vậy, lần sau đi. Dung dung, ngươi phục dụng Thanh Tâm đan hoàn sẽ dễ ngủ hơn, ta không quấy rầy ngươi.”

Đạm Nguyệt Ngân dặn thị nữ hầu hạ Thu Dung vài câu, bước nhanh ly khai Dục Hoa cung. Nội tâm nghi vấn tựa hồ hoảng hốt thất thố dâng lên – vì sao? Vì sao đối mặt Thu Dung, lại không hề có dục vọng, nhưng nhớ tới người kia, sẽ nhịn không được điên cuồng? Chẳng lẽ là trúng pháp thuật?

Đích thật trong đạo thuật có một loại hoặc tâm thuật, làm cho một người tâm không nhịn được mê luyến một người khác, nhưng người có thuật pháp cao cường trúng người khác thuật pháp, khi thần trí thanh minh hoàn toàn có thể phát hiện. Hắn cả người không việc gì, hiển nhiên cũng không có trúng hoặc tâm thuật. Sợ là… Sợ là bản thân đã có thói quen với người kia, đổi người khác đã không được.

Đạm Nguyệt Ngân cắn răng. Không nên tiếp tục như vậy, vô luận tìm ai đều được, nghìn vạn lần không cần tìm người kia. Bằng không nhất cung chi chủ, cùng loại người đó dây dưa không thôi, chẳng phải mất hết thể diện sao?

Đạm Nguyệt Ngân theo Hoa Thân hồ chậm rãi đi tới. Vân Trung Vũ phá ra Huyền Long huyễn kính ngoài ý liệu của hắn, chuyện này hắn không nghĩ ra, nguyên thần vốn không có pháp lực, Vân Trung Vũ tuyệt đối không có biện pháp thoát, thật không ngờ chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Đạm Nguyệt Ngân suy nghĩ một trận, vẫn không minh bạch, nhưng bất tri bất giác đi tới nơi Tần Trọng trụ. Ở đây cực kỳ hẻo lánh, trong lúc vô ý lại đi đến nơi đây.

Đạm Nguyệt Ngân nhíu nhíu mày, chuẩn bị quay đầu lại, bỗng nhiên ngừng lại -nếu đã tới rồi, ngại gì không vào xem?

Đạm Nguyệt Ngân câu dẫn ra nhất mạt tươi cười, bỗng nhiên hạ thân có chút căng thẳng, chần chờ một lúc, đã đẩy cửa phòng Tần Trọng ra. Cánh cửa mở ra, phát sinh rất nhỏ âm hưởng. Mỗi lần hắn như thế đẩy cửa ra, Tần Trọng đều ở trong phòng, đợi hắn.

Nhưng làm Đạm Nguyệt Ngân kỳ quái là Tần Trọng lúc này đây cũng không có tại trong phòng. Hắn từ trước đến nay trầm mặc ít lời, không thích nói nhiều, mỗi ngày ngoại trừ bên người hắn nếu không sẽ ở trong phòng, không đi đâu.

Đạm Nguyệt Ngân ở trong phòng ngồi một lúc, Tần Trọng vẫn không trở về. Càng chờ càng nóng lòng, cấp cấp đi ra cửa, triệu người hỏi.

Đệ tử ngây người ngẩn ngơ, thấy Đạm Nguyệt Ngân vẻ mặt giận dử, ngực có chút sợ, nói cũng lắp bắp lên: “Khởi bẩm cung chủ, Tần công tử ngày hôm nay bị trọng thương, đã… Đã qua đời.”

Đạm Nguyệt Ngân nghe như tiếng sét bên tai, ngực phảng phất bị búa tạ hung hăng đánh một quyền, thân thủ tung ra một cái tát, đệ tử không chịu nổi, hàm răng bị đánh nát vài cái.

“Nói bậy! Pháp lực cao cường, nào có dễ dàng chết như vậy? Ngươi dám ở trước mặt ta nói dối!” Tần Trọng làm sao có thể chết? Không có khả năng, không có khả năng!

Đệ tử không hiểu hắn vì sao tức giận, cuống quít quỳ xuống dập đầu, liên thanh nói: “Thuộc hạ đều là thực ngôn, không dám nói dối, Tần công tử sáng sớm hôm nay lúc cung chủ đi rồi, thổ huyết bỏ mình.”

“Sao không ai nói cho ta biết?” Đạm Nguyệt Ngân sắc mặt trầm xuống.

“Vân Nhược công tử nói, hắn phụ trách an táng, không cần nói với cung chủ.”

Đạm Nguyệt Ngân nắm chặt bàn tay, lạnh lùng nói: “Ai nhượng hắn làm như vậy?”

“Thuộc hạ không biết.”

Đạm Nguyệt Ngân không nói một lời, trực tiếp tới Hình Vân cư, nơi Vân Nhược ở. Hắn muốn hỏi rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì, Tần Trọng lá gan dĩ nhiên lớn như vậy, không có hắn cho phép, lại dám chết!

Tâm có loại cảm giác khổ sở, giống như bị đào rỗng, lại không biết đó là gì, chỉ có thể mặc nó đau nhức, huyết lưu chảy, hô hấp khó khăn.

Tới Hình Vân cư, Vân Nhược ở ngoài hoa viên môn, trồng hoa làm cỏ. Đạm Nguyệt Ngân nhìn hắn động tác chậm rãi, càng tức giận, hắn đối hoa thảo từ trước đến nay không chú ý, trực tiếp giẫm nát, đi tới trước mặt Vân Nhược, lạnh lùng nói: “Ai cho ngươi làm như vậy? Ngươi không biết hắn là hạ nhân của ta?” Vân Nhược dám động hắn, không muốn sống sao? Còn dám một mình xử lý thi thể…

Vân Nhược không ngẩng đầu, nhìn Đạm Nguyệt Ngân tử sắc y bào liếc mắt, lại bắt đầu tưới hoa. Nam tử này làm mọi người hít thở không thông, thế nhưng hắn không thèm liếc mắt. Nhìn một người chỉ có nhìn tâm mới là chính xác, nhưng có thể trực tiếp thấy nhân tâm, người như thế lại quá ít.

“Vân Nhược!” Trên mặt Đạm Nguyệt Ngân nổi lên tử khí, huyền quang tại mâu trung hiển hiện.

Vân Nhược không ngẩng đầu, bỏ muôi gỗ múc nước vào thùng nước, nước trong thùng dâng lên một ít, vụ khí bốc lên, dần dần kết băng.

Đạm Nguyệt Ngân khóe miệng khẽ động, nói: “Ngươi cùng hắn rốt cuộc là quan hệ gì?” Vân Nhược từ trước đến nay không theo người tranh đấu, lại vì một người hạ nhân muốn cùng hắn động thủ, sợ là bọn hắn sớm đã có quan hệ gì rồi.

Tức giận cùng cực, tại trong lòng hắn xảo động, nhưng không rõ tại sao lại đau nhức như thế, một hạ nhân phản bội, làm hắn biến thành như vậy sao?

“Ta cùng hắn…” Vân Nhược nghe được câu hỏi, trên mặt hiện lên một tia mỉm cười, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Đạm Nguyệt Ngân hoàn hảo dung mạo. Yên Phù Cung, người đẹp nhất kỳ thực không phải Thu Dung, mà là Đạm Nguyệt Ngân. Thu Dung vẻ đẹp là nhất loại ôn thuận, dịu ngoan chi mỹ, nhưng thiếu diễm sắc, phảng phất nhiếp nhân tâm hồn diễm sắc. Thế nhưng Đạm Nguyệt Ngân pháp lực rất cao, lại có cao ngạo khí phách, ngay cả lão cung chủ năm đó cũng không dám đối với hắn hạ thủ.

“Ta cùng hắn nhất kiến như cố (lần đầu gặp đã như cố tri) , hắn nhờ ta sau khi chết vì hắn an táng. Cung chủ có gì chỉ giáo?” Vân Nhược nhìn Đạm Nguyệt Ngân trên mặt biểu tình có chút nhăn nhó, cười đến càng ngày càng vui vẻ.

Đạm Nguyệt Ngân nhàn nhạt nói: “Thật không? Nguyên lai hắn đã biết hắn sẽ chết.” Đạm Nguyệt Ngân nói đến sau, thanh âm đã trở nên trầm thấp, dần dần có chút hoảng hốt, nghĩ Tần Trọng trước khi chết có dấu hiệu gì, vô luận như thế nào đều nghĩ không ra. Trong trí nhớ chỉ là kẻ khiến người chán ghét hắn si tình cùng hắn mê người thân thể.

Cùng Tần Trọng bên nhau đúng rất thoải mái, dằn vặt Tần Trọng, thấy hắn biểu tình thống khổ, rồi lại không chịu nổi tình dục tại trên giường uyển chuyển giãy dụa, sẽ có loại vui sướng nói không nên lời. Đặc biệt hắn đối mình khăng khăng nhất mực lưu luyến si mê, rất nhiều chuyện bản thân không cần đi làm. Ngoại trừ biểu tình của hắn tại trên giường, Đạm Nguyệt Ngân thực sự không có hứng thú nhìn gương mặt đủ làm người khác không hứng ăn uống đó.

Nguyên lai… Hắn dĩ nhiên biết mình sẽ chết. Lại không có nói cho hắn.

Bị lừa dối phẫn nộ không làm hắn đổi sắc, trái lại bị loại cảm giác khổ sở hòa tan oán giận đi vài phần. Đạm Nguyệt Ngân đứng im bất động nhìn Vân Nhược.

Vân Nhược mỉm cười, nhìn hắn, nói: “Không sai. Hắn biết rõ sẽ chết, lúc chúng ta ân ái, hắn tựu nói cho ta, cho ta vì hắn an táng.”

“Câm miệng!” Đạm Nguyệt Ngân nổi giận, không nên thêm một lần kích thích hắn nữa, làm hắn hận không thể giết chết Vân Nhược.

“Đạm Nguyệt Ngân, tuy rằng ngươi không tin, bất quá, hắn đích thật là đã di tình biệt luyến. Hắn còn nói, ngươi quá thô lỗ, thua ta nửa phần nhã nhặn ôn nhu…” Vân Nhược nhàn nhạt mỉm cười, thấy Đạm Nguyệt Ngân tức giận hiển hiện trong mắt, biết đã đạt được mục đích, chỉ là cười nhạt không nói. Đạm Nguyệt Ngân đối Tần Trọng có thể quá thô lỗ hắn cũng không biết, chỉ là tùy ý đoán, dĩ nhiên vừa nói liền trúng.

Đạm Nguyệt Ngân hừ một tiếng nói: “Đối với một hạ nhân cần gì nhã nhặn? Vân công tử quá đa tình.”

Vân Nhược mỉm cười nói: “Tần công tử tự nhiên có chỗ tốt của hắn, tâm ta tự biết chỉ là không muốn nói thôi.” Hắn đối với tình dục từ lâu không dính, không biết Tần Trọng có chỗ tốt gì, nhưng Đạm Nguyệt Ngân ngày đêm dùng Tần Trọng thân thể tiết dục, hắn đã có nghe thấy. Nếu thực sự hoàn toàn không có ưu điểm, Đạm Nguyệt Ngân cũng sẽ không lưu luyến không tha.

Đạm Nguyệt Ngân hung hăng trừng mắt nhìn Vân Nhược, muốn đem hắn tròng mắt hắn lấy ra, lạnh lùng nói: “Vân Nhược! Hôm nay ta không thể không giết ngươi!”

Vân Nhược nói: “Tần Trọng đã xuống mồ vi an, ta không muốn lại làm hắn thi cốt vị hàn không được an bình. Trong vòng thất nhật, đem ái nhân của tri kỷ ta ra giết.”

Đạm Nguyệt Ngân nhìn hắn một lát, không nắm chắc giết chết hắn, lập tức xoay người ly khai, tay áo đương phong, phiêu nhiên như tiên.

Vân Nhược nhìn bóng lưng hắn đi xa, thở dài một hơi, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Hắn cũng không có nắm chắc đánh bại Đạm Nguyệt Ngân, nghe đồn đã là đương thế đệ nhất cao thủ.

Đạm Nguyệt Ngân ngự kiếm thuật đăng phong tạo cực, tâm động kiếm xuất, vô hình vô tích. Mấy trăm năm qua, Yên Phù Cung đã vô nhân năng cập (không ai với tới được) .

Không kể là hắn thủ thuật che mắt trốn không thoát nhãn tình của Đạm Nguyệt Ngân. Nếu như Đạm Nguyệt Ngân muốn quật mộ, sợ rằng Tần Trọng cho dù chết cũng chạy không thoát.

Đạm Nguyệt Ngân khó có thể bình phục nội tâm không hài lòng, trong đầu chỉ có Vân Nhược ghê tởm tươi cười cùng Tần Trọng trước khi chết vẻ mặt huyết ô… Nghĩ đến Tần Trọng biểu tình bi thảm như vậy mới thư thái một điểm.

Tần Trọng sắp chết đều quên không được mình, có thể thấy được địa vị bản thân ở trong lòng hắn khó thể thay thế. Vân Nhược chỉ là nói bậy mà thôi.

Đạm Nguyệt Ngân vốn là người cực kỳ có lý trí, nhất thời bị người làm tức giận, cảm xúc mới không ổn định, nghĩ kỹ lập tức minh bạch, nhưng ngực vẫn đang tồn tại điểm khả nghi. Vân Nhược đối với Tần Trọng như vậy lý giải, bọn họ quan hệ chỉ sợ phỉ thiển (không nhạt) .

Tại ven hồ Hoa Thân đi thật lâu, sắc trời dần dần hôn ám. Đạm Nguyệt Ngân không khỏi âm thầm kinh hãi, hắn vì Tần Trọng làm lỡ nhiều thời gian như vậy.

Trở lại Dục Hoa cung, đã lên đèn. Bên ngoài đều là đăng hỏa quang minh, Dục Hoa nội cung tương khảm dạ minh châu, tới đêm, sẽ phát sinh vựng hoàng ám muội quang mang (ánh sáng mờ nhạt) .

Đạm Nguyệt Ngân đi vào Dục Hoa cung, nghĩ đến kiều mị Thu Dung đã dọn đến Dục Hoa nội cung, ngực thập phần yên ổn. Cước bộ cũng không khỏi thong thả vài phần.

Loáng thoáng, như có rất nhỏ thanh âm từ hậu viện Dục Hoa cung trong ngọa thất (phòng ngủ) truyền đến, tỉ mỉ nghe qua, mọi người tại Yên Phù Cung đều nhận thức, đó là dâm mi hoan ái thanh âm, thủ vệ sắc mặt hơi đổi, Đạm Nguyệt Ngân phất ống tay áo, ngăn trở động tác muốn xoay người thông báo của hắn.

Đạm Nguyệt Ngân chậm rãi đi vào phòng ngủ, thấy Thu Dung nửa thân trần nằm tại trên giường, ngoại trừ hắn, không còn có người khác.

“Dung dung, ngươi chỉ có một mình sao?” Đạm Nguyệt Ngân mỉm cười, vừa hữu ý vừa như vô ý lướt qua lưỡng tả hữu y thụ (tủ y phục) . Chỉ cần có rất nhỏ khí tức, sẽ không người nào thoát được nhãn tình của hắn.

Thu Dung dịu dàng nói: “Đương nhiên chỉ có ta một người, chẳng lẽ còn có người khác sao?”

Đạm Nguyệt Ngân thập phần sủng ái Thu Dung, nếu là bình thường, nhất định nuông chiều Thu Dung vô luận Thu Dung làm gì, nhưng ngày hôm nay không biết vì sao có chút chán ghét.

Ống tay áo vung lên, y thụ (tủ đồ)  ứng thanh mở ra, bên trong ẩn núp nam tử xích lõa (khoả thân) đang lạnh run. Đạm Nguyệt Ngân lộ ra nụ cười cực kỳ châm chọc. Sự tình hôm nay thật đúng là nhiều, cái gì cần phát sinh đều xảy ra cả.

Thu Dung không nghĩ tới Đạm Nguyệt Ngân nhất điểm cũng không lưu tình, run lên, vội vàng nói: “Nguyệt Ngân, kỳ thực ta vẫn yêu ngươi…”

Đạm Nguyệt Ngân hừ một tiếng: “Thật không?” Tâm đã không yên. Hắn phát hiện bản thân tuy biết Thu Dung cùng những người khác hoan ái, cũng không chút tức giận không như khi biết quan hệ giữa Tần Trọng cùng Vân Nhược, chẳng lẽ lần thứ hai bị đả kích, nên không hề lưu ý?

Thu Dung thấy Đạm Nguyệt Ngân diện vô biểu tình, có chút hoảng hốt, nói: “Nguyệt ngân, ta chỉ là… Ta rất muốn cùng ngươi, thế nhưng ngươi lại không… Sở dĩ ta tìm người khác…”

Đạm Nguyệt Ngân sắc mặt phát lạnh, ống tay áo vung lên, nam tử tại y thụ óc vỡ tan, chết ngay lập tức.

“Thu Dung, ngươi cho dù cùng bất luận kẻ nào quan hệ, cũng không nên làm tại Dục Hoa nội cung. Nghe thấy không?”

Thu Dung run rẩy một chút, không nghĩ tới Đạm Nguyệt Ngân tức giận lớn như vậy, chậm rãi cúi xuống.

Nơi này không được lưu người, tự có chỗ lưu người. Hắn mới không thèm sợ.

Đạm Nguyệt Ngân giận dữ ly khai Dục Hoa cung, tuy hắn tức giận nhưng ngực lại không rung động. Ngày trước nhìn lão cung chủ mang theo Thu Dung tiến nhập mật thất luyện công thì nội tâm ghen tỵ như liệt diễm phần thiêu, hiện tại tựa hồ đã toàn bộ hư vô, không muốn gặp Thu Dung chỉ vì Thu Dung nói hôm nay hắn không muốn làm chuyện đó, khiến hắn tổn hao nhan diện.

Hoa Thân hồ, xuân phong thổi qua mặt hồ, nhưng đánh tan không được chính mình tâm. Trằn trọc không dứt, hình dạng Tần Trọng trước khi chết, lúc này nghĩ đến, cũng không nghĩ như vậy dữ tợn.

Hắn trước khi chết vấn chính mình nhất câu, có hay không yêu hắn, không hiểu vì sao, lúc này vì ám dạ xuân phong (gió xuân ban đêm) thổi có chút huân huân dục túy (hương rượu) , đau khổ bi thương nhất câu thoại, uyển chuyển tại bên tai một lần lại một lần nhớ tới, triền miên bất biến ôn tồn thương cảm.

Đạm Nguyệt Ngân trước đây vì Tần Trọng khổ luyến dây dưa phiền không thể phiền hơn, bởi vậy tại giường liều mạng dằn vặt hắn, làm cho hắn tử tâm tuyệt vọng, hiện tại hắn rốt cục đã chết, bản thân lại thấy có chút mờ mịt.

Bản thân và hắn đã kết thúc. Cũng chỉ có tại kết thúc, mới có thể hồi tưởng lại toàn bộ quá trình, kỳ thực hắn cũng không làm người ghét như thế. Lúc hắn sắp chết ta nên nói dối một lời làm hắn an tâm rời đi, không nên làm cho hắn tuyệt vọng mà chết.

Đạm Nguyệt Ngân không muốn trở lại Dục Hoa cung, ngay Hoa Thân hồ bồi hồi không đi.

Lúc này đêm đã khuya, đệ tử Yên Phù Cung đã ngủ. Mấy người đệ tử hầu hạ đều có  ý muốn kề cận hắn, nhưng hắn không có hứng thú. Bảo bọn họ lui xuống.

Tứ phía không ai. Gió nhẹ lùa qua bình hồ, lưu lại dư hương hoa Thể Hồ. Thể Hồ vốn làm cho thanh tỉnh, nhưng thanh tỉnh quá sâu đậm, người sẽ tình nguyện trầm túy.

Nghĩ nhiều cũng vô dụng, người cũng đã chết. Nếu như mình nhiều lời buông ra nhất thoại nói dối, nói không chừng lại tiếp tục dây dưa mãi không dứt. Nếu như Tần Trọng khi dấn thân vào luân hồi quyết định kiếp sau tương ngộ, vậy có chút không ổn.

Đạm Nguyệt Ngân an ủi bản thân, an lòng vài phần, vừa nhấc mắt, đã ở nơi Tần Trọng lưu trú.

Nếu tạm thời không muốn đi gặp Thu Dung, ở tại chỗ này cả đêm cũng không có gì. Đạm Nguyệt Ngân vừa nghĩ đã bước vào phòng.

Trong phòng một mảnh đen tối, Đạm Nguyệt Ngân dựa theo ký ức mà đi vào. Bên giường đặt một cái ghế, hé ra bàn, trên mặt bàn còn có một chậu hoa, cực kỳ xinh đẹp… Bông hoa mỹ lệ tràn ra hơn phân nửa bàn.

Hoa càng tuyệt mỹ, càng không có hương khí, loại hoa hương thơm nhàn nhạt hầu như không ngửi thấy.

Hiện tại hoa đã không còn, thấy có chút không quen. Nhưng trong không khí vẫn lưu lại hương hoa như có như không, lại lơ đãng nhớ trên người Tần Trọng cũng mang theo vị đạo như vậy, nhàn nhạt, có chút xa vời, trăn trở khổ vị.

Ngày nào đó hỏi một chút xem hoa này là hoa gì, ở trong phòng dưỡng một chậu, tất nhiên sẽ khác biệt rất lớn.

Đạm Nguyệt Ngân tại trên giường nằm xuống. Giường của Tần Trọng luôn luôn thập phần sạch sẽ, cho dù vừa hoan ái, hắn ly khai một lát sau trở về, lại thanh khiết, người kia cho dù thân thể không khỏe, vẫn muốn bản thân cho thanh sạch, không nhiễm một hạt bụi.

Bất quá có một lần hắn tới, Vân Nhược cũng nằm trên giường. Đạm Nguyệt Ngân bất an giật mình, nghĩ muốn đem Vân Nhược ném khỏi giường.

Sàng đan không còn giữ lại Tần Trọng khí tức, nói vậy đã tẩy qua, chỉ có hắn một người cay đắng.

Đạm Nguyệt Ngân lòng thanh tĩnh, bất tri bất giác, nhất dạ vô mộng (một đêm không mộng) .