Lương Tiên Khó Cầu

Chương 72




Lần thứ hai thấy Phượng Minh, mặc dù trong dự liệu của nàng, nhưng thần sắc của nàng ta lại có chút ngoài dự liệu của Thiên Âm. Nàng ta sắc mặt tái nhợt, tìm không thấy một tia huyết sắc, nhẹ cắn môi dưới, mơ hồ xuất hiện dấu vết, giống như dấu ấn đã được cắn rất lâu.

“Thiên Âm…” Nàng ta cười với Thiên Âm, nhưng nụ cười không rơi vào đáy mắt, mơ hồ lộ ra tia chua xót: “Có thể nói chuyện với ta chứ?”

Thiên Âm đứng tại chỗ một lúc lâu, mới quay đầu lại mời Thiên quan đi theo nàng ta chờ, theo nàng đi. Thiên quan thấy là Phượng Minh tới cản đường, tất nhiên là không dám nói gì, cũng đành đợi tại chỗ.

Phượng Minh đưa nàng tới chỗ một cây đại thụ.

“Cô lên thiên giới đã nhiều ngày như vậy, lại không có cơ hội, cùng nói chuyện với cô.” Phượng Minh vuốt cây khô kia, chậm rãi mở miệng, mày nhăn lại càng thêm sâu, “Còn nhớ cây này chứ, khi còn bé, cô thường mang ta tới đây trèo.”

Thiên Âm ngẩng đầu, đó là một gốc cây cây bồ đề, thật là cao to, nàng khi còn bé thường tại cây này hạ chơi đùa, đương nhiên còn có nàng. Khi đó, còn không có Linh Nhạc, không có Viêm Kỳ, càng không có Diễn Kỳ. Nàng là nàng, trừ Bạch Vũ ca ca ra thì luôn chơi một mình.

Là từ khi nào, nàng bắt đầu hận nàng ta thấu xương?

“Cô từ nhỏ đã rất ngang bướng, điều đã nhận định thì sẽ làm đến cùng.” Nàng chậm rãi nói, làm như nghĩ đến chuyện gì rất buồn cười, “Khi đó cô đối với ta đặc biệt tốt, có gì tốt, đều len lén vội mang tới cho ta, còn mang ta cùng nhau chỉnh anh cô…”

“Đó đều là chuyện đã qua.” Thiên Âm trả lời, những gì đã qua, chỉ có thể là quá khứ. Từ khi Diễn Kỳ xuất hiên đã bắt đầu, các nàng đã định trước không thể quay lại quá khứ nữa rồi.

Ánh mắt nàng hơi trầm xuống, cắn thật chặt môi dưới, hồi lâu mới nói, “Cô… Trách ta chứ?”

Thiên Âm bất ngờ ngẩng đầu, dường như rất khó hiểu nàng ta tại sao lại hỏi như vậy.

“Trách tỷ cái gì?”

Nàng do dự hồi lâu mới nói, “Kỳ thực Diễn Kỳ sở dĩ từ đối đãi với ta không giống người khác, là bởi vì ngàn năm trước tại Dao Trì hội đã nhìn thấy Vô ưu khúc, hắn vẫn cho rằng người đó là ta.” Nàng ta ngẩng đầu nhìn Thiên Âm một cái, mới tiếp tục nói, “Ta cũng là gần đây mới biết được… Ta tuy biết rằng hắn nhận lầm người, nhưng ta… cô có phải trách ta không nói với Diễn Kỳ ca ca, năm đó người múa tại Dao Trì hội là cô? Trách ta…” Nàng cúi đầu, tiếng nói càng lúc càng nhỏ, “không nói với hắn, Vô ưu khúc của ta thực ra là do cô dạy.”

“Trách tỷ thì có tác dụng sao?” Thiên Âm khẽ cười một tiếng, nhìn thẳng vào đáy mắt của Phượng Minh. Không ngờ, đáy lòng cũng chết lặng, không có khổ sở, lại không biết yêu thương. Nàng thậm chí nghĩ như vậy cũng không có gì sai.

Kỳ thực ngàn năm trước, nàng vẫn thắc mắc, vì sao Diễn Kỳ cô độc lại đối với Phượng Minh đặc biệt. Cho đến khi phát hiện y mỗi khi thấy Phượng Minh nhảy múa, trong mắt đều lóe lên một loại quang mang khác thường, nàng vẫn cho rằng chỉ là bởi vì y thích vũ, cho nên nàng mới cố gắng nhảy múa thật đẹp, nhưng trước giờ đều không có cơ hội cho y nhìn thấy.

Hôm nay nghe những lời Phượng Minh vừa nói, cũng không khác mấy với những gì nàng đoán. Chỉ là đối với nàng mà nói, đã không còn quan trọng nữa rồi.

Không thể phủ nhận, nàng đã từng oán nàng ấy, oán nàng mỗi khi ở nhảy múa trước mặt Diễn Kỳ, chưa bao giờ nhắc đến nàng, trách nàng ấy không để ý tình nghĩa tỷ muội, biết rất rõ ràng nàng thích Diễn Kỳ, lại giả như không biết. Nhưng cũng chỉ là đã từng, “Hiện tại tỷ và Diễn Kỳ ra sao, đều chẳng quan hệ tới ta.”

“Cô…” Trong đáy mắt nàng tràn đầy khiếp sợ, nhìn Thiên Âm khắp lượt mới chậm rãi nói, “Cô thực sự đối với hắn hết hy vọng rồi sao?”

Thiên Âm không muốn giải thích lại, lướt qua nàng đi về hướng Thiên môn.

“Thiên Âm!” Nàng ta lại vội vàng nắm lấy ay Thiên Âm, lòng bàn tay nắm thật chặt, do dự một chút, mới nói, “Cô… Nói cho hắn biết chưa?”

Thiên Âm kinh ngạc quay đầu lại.

Sắc mặt của Phượng Minh lại càng thêm xấu xí, cúi đầu rì rầm nói, “Ta muốn nói… năm đó… chân tướng ta bị thương.”

Thiên Âm sửng sốt, chậm rãi xoay người lại, nhìn vào trong mắt nàng ta, nàng ta lại vô tình hay cố ý trong lúc tách ra, giống như không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.

Nguyên nhân… Lẽ nào…

Nàng đột nhiên cũng rất muốn cười, lại thực sự bật cười, hóa ra… Hóa ra đây là nguyên nhân sau khi nàng lên thiên giới hắn vẫn hận nàng thấu xương?

“Chân tướng? Cái gì là chân tướng?” Nàng một tiếng lại một tiếng càng thêm lạnh, “Chân tướng năm đó ngươi mượn Xích Cơ của ta sao? Bởi vì ngươi cưỡng ép bản thân dùng bản mạng thần khí của ta, cho nên mới dẫn đến thần khí phản phệ, bởi vậy thiếu chút nữa hồn phi phách? Mà Diễn Kỳ lại cho rằng là ta ra tay sao?”

“Ta… Ta không phải cố ý.” Nàng ta vội vàng biện giải, chợt lui ra phía sau một bước, “Ta không biết Xích Cơ là bản mạng thần khí của cô, ta thật không ngờ phản phệ, ta chỉ là muốn múa thật tốt, ta chỉ là muốn cho hắn biết.”

“Cho nên ngươi mới không phủ nhận, không thừa nhận, càng không hề giải thích, cũng định năm trăm năm sau cũng giống vậy?” Chân tướng tới quá đột nhiên, quá mức buồn cười, nhìn Phượng Minh trước mắt đầu cúi thấp, không trả lời, nàng đột nhiên cảm thấy tâm mệt mỏi không thở nổi.

“Phượng Minh… Ta đã từng rất hổ thẹn, chuyện năm đó tuy rằng không phải ta làm, nhưng cũng là do ta mà ra. Xích cơ là vũ khí của ta, ta đã từng cho rằng, là bởi vì ta không nói cho ngươi thần khí phản phệ, nên mới hại ngươi bị thương. Có lẽ là… Là bởi vì ngươi thực sự bị nó gây thương tích, thiếu chút nữa mất đi tính cách.”

Cho nên, dù là bị phạt, dù là xông vào yêu giới, dù là bị loại bỏ tiên cốt đánh vào thế gian, nàng một mình đơn độc chưa từng oán, chỉ có một mình nàng.

Nàng thậm chí tưởng, có lẽ có một ngày, Phượng Minh sẽ tỉnh lại, sẽ vì nàng giải thích, có thể nói với mọi người, mặc dù xông vào yêu giới là nàng không đúng, nhưng thật thực không hề làm nàng ấy bị thương. Chỉ cần nàng ấy nói, như vậy sau khi nàng trở về có thể thực sự xin lỗi nàng ấy.

Thế nhưng nàng bây giờ mới biết, hóa ra nàng ta chưa từng vì nàng mà giải thích một câu.

Hóa ra… tất cả mọi người đều cho rằng năm đó là do nàng hại nàng ta.

Hít sâu một hơi, nàng bước đi thật nhanh, hiện nơi này, nàng không muốn ở lại dù chỉ một khắc.

“Thiên Âm!” Phía sau vang tới tiếng gọi của Phượng Minh.

Nàng dừng lại, gằn từng câu từng chữ, “Yên tâm, chuyện của ngươi và hắn hôm nay, đều không đáng để ta quan tâm dù là một chút”.

Nói xong, nàng cũng không quan tâm nàng ta tâm tình thế nào, xoay người đi thật nhanh. Nàng chỉ muốn sớm một chút rời khỏi nơi ác tâm này.