Lương Tiên Khó Cầu

Chương 67




“ Phượng Minh đủ rồi” Diễn Kỳ thấp giọng nói một tiếng, giọng điệu còn mang theo vài phần trách cứ. Phượng Minh từ nhỏ vốn nhu thuận hiền lành, lại biết rõ Thiên Âm vốn không tinh thông mấy thứ đó, nếu cứ như vậy đúng là hơi quá đáng.

Phượng Minh bị giọng nói của Diễn Kì làm giật mình, nhưng vẫn hạ quyết tâm, sắc mặt âm trầm từ từ khôi phục lại vẻ ôn hòa, cười cười nói: “ Vậy không biết Thiên Âm muội muội có đồng ý thực hiện giúp ta tâm nguyện này không?”

“ Phượng Minh!” Diễn Kì sửng sốt vội vàng gọi.

Thiên Âm nắm chặt chiếc chén nhỏ trong tay, chậm rãi đứng dậy. Bên tay cầm Xích Cơ, đưa mắt nhìn một vòng xung quanh rồi chầm chậm bước ra giữa, vừa đi vừa nói: “ Về phần ca hát tấu nhạc, ta trước giờ vốn không tinh thông, nhưng mà nếu là múa, ta cũng có thể biểu diễn một khúc…….. Vô Ưu vũ”.

Ngoài tưởng tượng, sắc mặt Phượng Minh bỗng dưng trắng bệch.

Thiên Âm có thể cảm giác được khi nàng nói lời này, ánh mắt phía kia cũng nóng rực ưu thương. Trước mắt giống như tái hiện lại khoảng thời gian ấm áp hạnh phúc trong căn nhà tranh nhỏ ngày ấy, nàng nắm lấy đôi tay ấm áp của y nói: “ Nếu đệ thích, sau này ta sẽ thường xuyên biểu diễn cho đệ xem, xem tới chán thì thôi.”

Thế nhưng nàng vẫn không thực hiện được………

Điệu múa này nàng đã từng toàn tâm toàn ý múa vì y, bây giờ cũng là điệu múa ấy nhưng đã không còn cảm xúc như xưa nữa.

Bước chân nhẹ nhàng, trong ánh sáng bồng bềnh mờ ảo, nàng cùng Xích Cơ như hòa làm một, cảnh tượng giữa sân huyền ảo như một bức tranh. Vô Ưu vốn là một thần khúc, điệu múa làm vạn vật bừng tỉnh. Mặc dù Thiên Âm không còn tiên lực, nhưng chỉ bằng một điệu múa cũng khiến cho người xem cảm giác như trăm hoa tung bay hòa cùng tiếng hạc kêu thánh thót. Dường như thiên địa vĩnh hằng tất cả đều chìm đắm trong điệu múa. Không gian nhất thời không có một tiếng động, chỉ còn tiếng nhạc múa bồng bềnh, áo gió phất phới tung bay, một người, một quạt hòa thành một.

Nàng dùng hết toàn lực để múa, mà trong ánh mắt ảm đạm của Linh Nhạc vẫn không hiện ra tia gợn sóng. Giống như người đã mất đi linh hồn, ngoại trừ hành động bưng ly rượu lên rồi hạ xuống, y không còn bất kì hành động nào khác.

Diễn Kì nhìn bóng hình người dưới sân như thôi miên, trong đầu có cái gì đó như nổ tung lên, nghi vấn bất ngờ nảy ra, hoảng loạn lục tung trí nhớ lên tìm kiếm, cuối cùng y ngẩn người, điệu múa này……….

Bóng dáng nhỏ nhắn như ẩn như hiện say sưa múa dưới sân kia, cũng giống như bóng hình trong lòng y vẫn luôn khát khao tìm kiếm. Nháy mắt, y quên cả hô hấp, trong lòng như sông cuộn biển gầm, đầy hỗn loạn. Bất giác y nắm chặt lấy cánh tay Phượng Minh, giống như muốn ổn định lại tâm tư chính mình.

Không thể như thế………Không thể nào, y hoảng loạn.

Phượng Minh bên cạnh cũng cảm thấy không ổn, trên mặt không một tia máu.

Điệu múa kết thúc, không khí xung quanh vẫn không có một tiếng vang.

Thiên Âm quay trở lại chỗ ngồi thì không thấy Viêm Kì đâu cả, nàng ngẩng đầu nhìn về phía bên phải, quả nhiên U Nhu cũng không còn ngồi đó.

“ Không hổ là thần khúc Vô Ưu…….” Một lúc sau đám người trong toàn trường mới có phản ứng lại. Nếu như lúc đầu đa số đều mang vẻ mặt châm chọc khinh miệt thì bây giờ chỉ biết cúi đầu tấm tắc.

“ Duyên Đức thiên quân không hổ là chiến thần đứng đầu thiên giới. Ngay cả đồ đệ cũng…….”

“ Danh sư xuất cao đồ a! Ta đây là lần đầu tiên được chiêm ngưỡng một vũ khúc như thế đấy, thật đáng kinh ngạc. Ngay cả ở Thiên Kị ngày đó cũng…….. Ách……… Ha ha.”.

“Ta thì không phải lần đầu tiên thấy, lần trước, phải rồi…..hình như là……..” Một vị tiên nhân thì thào như nghĩ ra gì đó.

Thiên Âm vẫn từ từ quay về chỗ ngồi, cầm một chén rượu lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nhìn chỗ ngồi còn trống bên cạnh, đáy lòng xuất hiện cảm xúc nói không lên lời.