Lưỡng Thế Hoan

Chương 83: Uyên ương phổ (4)




A Nguyên ho một tiếng, nói: "Mẫu thân, con biết rõ con không nên đào hôn, nhưng lúc đó con thật sự không hiểu được Cảnh Từ là một người như thế nào, thậm chí......Không hiểu được bản thân mình thế nào."

Nguyên phu nhân nói: "Cho nên ta cho con thời gian, cho con hiểu được con là người thế nào, Đoan hầu là người thế nào."

Bà mỉm cười nhìn về phía A Nguyên, "Ta nghe nói con ở Thẩm Hà giả nam trang bắt trộm rất vui vẻ, có phải con tình nguyện làm tiểu bộ khoái A Nguyên, cũng không muốn làm đại tiểu thư Nguyên gia - Nguyên Thanh Ly?"

A Nguyên giật mình, trung thực nói: "Con không hiểu được tại sao lúc trước con lại như vậy.....Nhưng những nam tử tuấn tú hầu hạ con..., nhìn thấy họ liền thấy phiền chán. Những ánh mắt bọn họ nhìn con, như có rất nhiều con sâu róm bò lên lưng. Con không thích ở cùng sâu róm, đành phải chạy trốn xa."

Nguyên phu nhân cười khổ, "Sâu róm...."

A Nguyên bề bộn thanh minh: "Con biết rõ lúc trước con rất thích bọn họ, khi nghe kể về sự tình lúc trước của con, giống như là con đang nghe chuyện của người khác. Có đôi khi con đều cảm thấy, có lẽ là nghĩ sai rồi, con căn bản không phải Nguyên Thanh Ly. Có thể một người hai người nhận lầm mà thôi, không có khả năng tất cả mọi người trong Nguyên phủ đều nhìn nhầm, mẫu thân đương nhiên cũng sẽ không nhận lầm con gái của mình, đúng hay không?"

Nguyên phu nhân nhìn nàng, đáy mắt đã đọng nước mắt, lại nghẹn ngào cười rộ lên, "Đúng,....làm sao ta có khế nhận lầm con gái của mình! Con chắc chắn là con gái của ta!"

Đáy lòng A Nguyên ấm áp, tròng mắt lập tức cũng nóng lên, bình tĩnh mới nói: "Nếu như mẫu thân nói vậy, tất nhiên.....không sai được!"

Nguyên phu nhân lau đi nước mắt, cầm chặt tay của nàng nói: "Nếu như con không thích những sâu róm kia, khi trở về nhà, ta sẽ bảo bọn họ đi. Nếu không chịu rời đi, con cũng không cần lo lắng, về sau đi ra ngoài hãy gọi nhiều người đi theo, không sợ bọn họ dây dưa."

A Nguyên ho một tiếng, hắng giọng một cái, liền cười nói: "Con không sợ! Con là Nguyên gia đại tiểu thư, con sợ ai? Dám đến dây dưa, con sẽ dừng lại đánh cho răng rơi đầy đất!"

Nguyên phu nhân nhìn nàng, sau nửa ngày mới nói: "Mà thôi, con cùng Thanh Ly lúc trước, hoàn toàn chính xác như hai người khác nhau. Nếu như tìm được đường sống trong chỗ chết, tái thế làm người, từ nay về sau con gọi là Nguyên Thẩm Hà, liền gọi A Nguyên, cũng rất tốt......"

A Nguyên nghe người ta gọi A Nguyên đã bốn năm tháng, sớm biết hai chữ A Nguyên thân thiết hơn hai chữ Thanh Ly, nghe Nguyên phu nhân nói như vậy, cảm thấy cực kỳ thoải mái, cười nói: "Con cũng hiểu được, con không thích cái tên trước đây xa cách đầy đau buồn. Vẫn là A Nguyên dễ nghe."

Nguyên phu nhân buồn bã nói: "Thanh Ly.... Đúng là không phải cái tên hay, vốn cũng không nên gọi cái tên này......"

A Nguyên liền hỏi: "Không nên gọi cái tên này, vì sao lại lấy cái tên này?"

Nếu như Nguyên phu nhân có thể nói rõ ý nghĩa của cái tên, hoặc câu chuyện khi nàng còn bé, có lẽ có thể giúp nàng nhớ lại, nàng cùng Nguyên đại tiểu thư giống nhau.

Môi Nguyên phu nhân run rẩy, son phấn bột nước che không được ảm đạm, ánh mắt cũng tang thương. Một hồi lâu bà mới nói khẽ: "A Nguyên, nhân sinh ở kiếp này, luôn luôn đi nhầm đường, thời điểm naog cũng có thể làm sai chuyện gì đó, huống chi chẳng qua là lấy sai một cái tên?"

A Nguyên không ngờ được Nguyên phu nhân lại là trả lời như vậy, rất thất vọng, nhìn xem xe ngựa chạy nhanh ra khỏi cửa thành, Huyện Thẩm Hà trong trí nhớ quen thuộc càng ngày càng xa, hơi có chút lưu luyến.

Về Biện Kinh, là nơi nàng lớn lên thuở nhỏ, nhưng trước khi nàng chạy trốn đã đi dạo qua vài vòng, nhưng lại thấy lạ lẫm.

Nguyên phu nhân nhìn thần sắc của nàng, trầm ngâm hỏi: "Những ngày Đoan hầu cùng con ở cùng nhau, có lẽ......sống rất tốt?"

A Nguyên lập tức nhớ tới đêm qua, khuôn mặt nhất thời đỏ lên, mặt dày nói: "Vâng, rất tốt. Con rất thích chàng. Sau khi hồi kinh, mời mẫu thân an bài cho con mau chóng thành hôn! Con không muốn cùng người khác ở cùng nhau, chỉ muốn cùng chàng đến đầu bạc."

Nguyên phu nhân dừng ở nàng, hơi hoảng hốt, "À!"

Hai gò má A Nguyên như lửa nóng, đôi mắt màu đen sáng trong, "Kỳ thật con biết huynh ấy cũng không lâu, cũng không biết sao, nhưng liền muốn cùng huynh ấy ở bên nhau, không chia lìa. Có lẽ lúc trước con đã yêu huynh ấy, mới có thể có hôn ước, huynh ấy mới vất vả tìm người đã đào hôn là con này? Đoan hầu...... rốt cuộc chàng có lịch ra sao? Trước đây con lại quen biết?"

Nguyên phu nhân nói khẽ: "Ta không biết."

A Nguyên giật mình, "Không biết?"

Thanh âm của Nguyên phu nhân trầm thấp mà đắng chát: "A Nguyên, ta thật sự không biết. Ta chỉ biết rõ nữ nhi của ta những ngày kia thêu giang sơn đồ để chúc thọ Hoàng Thượng, căn bản không hiểu được nàng vì sao lại mời hoàng thượng tứ hôn. Cũng ngày đó, hoàng thượng hạ chỉ, nói Cảnh Từ xuất thân cao quý, tổ tiên cùng trẫm sinh tử chi giao, trẫm yêu kỳ tài nhận thức, thương kẻ kia ốm yếu, không đành lòng, phong làm Đoan hầu. Trước đó, ta căn bản không biết trong triều còn có người như vậy. Lai lịch của hắn, đến nay vẫn không rõ?"

A Nguyên kinh ngạc, "Con......chưa từng cùng mẫu thân thương nghị qua? Mẫu thân cũng chưa từng hỏi qua Hoàng Thượng?"

Một người là nữ nhi của bà, người kia....xem như tình nhân của bà? Cứ như vậy lặng yên không một tiếng động mà quyết định việc hôn nhân, không nói cho bà, khiến bà không thể nào xen vào?

Nguyên phu nhân thở dài, "Con từ trước đến nay là tự chủ kiến, không muốn cùng ta thương nghị. Bởi vì nguyên nhân này, Hoàng Thượng cùng ta đã lâu. Con lại rất giống ta, từ dung mạo đến tính tình, cực kỳ giống. Hoàng Thượng ước chừng càng thích con."

Trên lưng A Nguyên có một tầng mồ hôi lạnh, nói chuyện đều cà lăm, "Người nói con cùng Hoàng Thượng......cùng Hoàng Thượng......"

Nguyên phu nhân bình tĩnh nhìn nàng, sau đó lắc đầu, "Còn không đến mức vậy. Lần này dụng binh thất bại với Tấn quốc, tính tình Hoàng Thượng càng quái gở, lại đặc biệt yêu quý Đoan hầu. Ông ta đã cho con tứ hôn cùng Đoan hầu, sẽ không động tới con."

A Nguyên há hốc mồm, bật thốt lên: "Bởi vì cùng Cảnh Từ có hôn ước, Hoàng Thượng mới không đụng đến con? Chúng ta đến tột cùng là có bao nhiêu bẩn thỉu?"

Nguyên phu nhân trợn mắt nhìn.

A Nguyên mới phát giác ra, lời này không chỉ mắng chính mình, cũng đem Nguyên phu nhân mắng chung một chỗ.

Nàng hít thở lại hít thở, mới đè xuống lòng tràn đầy xấu hổ và giận dữ, uể oải nói: "Thực xin lỗi......Con nhìn cái gì cũng thấy không thích hợp. Nếu như không phải trước đây con bị u mê tâm hồn, thì chính là hôm nay con bị u mê, mới có thể hỗn loạn mới nói ra câu nói ngu như vậy."

Lời này nói cũng không dễ nghe, nhưng Nguyên phu nhân rõ ràng nhu hòa thở dài: "Kỳ thật ta nghĩ con nên như bây giờ, ít nhất còn có thể dễ nói chuyện hơn."

Như vậy cũng có thể trầm trồ khen ngợi dễ nói chuyện?

Vậy Nguyên đại tiểu thư ngày đó, cùng Nguyên phu nhân quan hệ đến tột cùng là không tốt đến mức độ nào?

A Nguyên trầm mặc một lát, nói ra: "Con muốn đi tìm Cảnh Từ."

Nguyên phu nhân ngước mắt, "Hắn có lẽ hồi kinh. Chờ con hồi kinh, rất nhanh có thể nhìn thấy hắn."

A Nguyên nói: "Nếu như con đã yêu, một khắc cũng không muốn rời khỏi chàng."

Nguyên phu nhân thở dài, "Con một khắc không muốn rời khỏi hắn, cũng mong hắn một khắc không muốn rời khỏi con. Vì sao hắn không cùng con về kinh?"

A Nguyên cười cười, "Con cũng muốn biết. Nhưng mà chàng không giống con cũng không sao, con đi nhanh có thể đuổi theo chàng."

Tay áo Nguyên phu nhân nắm thật chặt, mỉm cười nói: "Nếu như con muốn, ta để cho xa phu tăng nhanh lộ tình, có lẽ có thể đuổi theo đi cùng hắn."

A Nguyên lắc đầu nói: "Con cưỡi ngựa đuổi theo, trước khi trời tối có thể vượt qua."

Nguyên phu nhân nhíu mày, "Cưỡi ngựa?"

A Nguyên tâm thần bất định, hai con ngươi lại kiên định mà nhìn Nguyên phu nhân, "Cưỡi ngựa."

Nguyên phu nhân lặng im một lát, vén rèm lên, phân phó dừng xe ngựa lại, lại hướng ra phía ngoài kêu: "Nhập Thất, đem tọa kỵ của ngươi dừng lại, cho tiểu thư cưỡi!"

Hán tử gầy gò theo sát bên xe gật đầu, phi thân xuống ngựa, nhanh chóng tháo xuống bọc hành lý của mình, phủi phủi bụi bặm trên yên ngựa, nhảy xuống xe nhìn A Nguyên nói: "Đại tiểu thư, mời!"

A Nguyên vỗ vỗ đầu con ngựa, hài lòng gật đầu một cái, phi thân nhảy lên, về phía sau kêu: "Tiểu Hoài! Tiểu Lộc!"

Tiểu Hoài thương thế đã khỏi hẳn kêu một tiếng,... đã từ phía sau xe ngựa vỗ cánh bay ra. Tiểu Lộc cũng đi ra, thấy A Nguyên một thân nữ trang tư thế hiên ngang cưỡi con ngựa to, kêu lên: "Tiểu thư rất đẹp trai! Tiểu thư, em cũng muốn cưỡi ngựa!"

A Nguyên dong ngựa đi, cười vang nói: "Chờ ta về sau dạy em! Đưa Phá Trần kiếm cho ta!"

Tiểu Lộc vui sướng gật đầu, đem Phá Trần kiếm trong xe ra.

A Nguyên một tay cầm dây cương, một tay nhẹ nhõm tiếp nhận, tùy ý để bên hông, người đã quay đầu ngựa, cao giọng nói: "Mẫu thân, gặp ở kinh thành!"

Tuấn mã hí dài trong tiếng, thấy một người một con ngựa, lướt qua mọi người về phía trước vội vã mà đi, nhưng vừa nhanh lại vừa ổn.

Nguyên phu nhân đã đi ra khỏi xe, vịn càng xe nhìn về phía bóng lưng con gái.

Tay áo bồng bềnh, thanh mị mà nhẹ nhàng, đây là xuất thân danh môn tiểu thư ư? Rõ ràng là hồ tiên kiếm hiệp.

Nhập Thất đã lấy một con ngựa khác, vẫn như cũ đứng cạnh Nguyên phu nhân, mắt thấy tình hình trước mắt, đã hít đầy khí lạnh, thấp giọng nói: "Phu nhân, sao người lại cho nàng đi tìm Đoan hầu? Đoan hầu kia......"

Nguyên phu nhân nhìn bóng lưng A Nguyên dần dần biến mất tại quan đạo, chỉ chừa lại một dãy bụi màu vàng cuốn về phía chân trời, trầm thấp thở dài.

"Nàng thật sự là con gái của ta, nhưng không phải Thanh Ly....vĩnh viễn làm cho người ta không hiểu được. Lòng của nàng, trong sáng sạch sẽ giống như bầu trời xanh không có mây che lấp, như dòng nước trong núi chưa vấp phải sự hỗn loạn của thời đại."

- -- đề lời nói với người xa lạ---

Ngày mai gặp!

Edit + Beta: Hàn - Mai

Chương 162:

Trong mắt Nhập Thất đã có sát ý, "Lúc này mới làm cho người lo lắng nhất! Nhân tâm hiểm ác, mặc dù nàng biết chút võ nghệ, làm sao địch nổi những người kia đích tận lực tính toán?"

"Ta đây cũng chỉ có thể tương kế tựu kế......"

Thanh âm Nguyên phu nhân thấp hơn, "Ta chờ nàng bị Đoan hầu làm cho đầu rơi máu chảy, mới có thể chính thức trở lại bên cạnh ta! Vị Tắc Sênh quận chúa, cũng rất nhanh đến kinh thành đi?"

Bà nhẹ nhàng cười cười, quay người ngồi trở lại thùng xe, vẫn như cũ ôn ôn hòa mà phân phó nói: "Lên đường đi!"

--------

Không chỉ có một con đường về kinh, nhưng đường xe ngựa có thể đi qua quan đạo, chỉ có một. Huống chi còn có Tiểu Hoài tương trợ, A Nguyên không tới chạng vạng tối liền đuổi theo Cảnh Từ.

Nàng giục ngựa đi đến phía sau xe ngựa, đem dây cương hất lên, người đã như cá chép nhảy lên, hạ xuống phía trước xe.

Phía trước bỗng nhiên xuất hiện một người, xa phu không khỏi thất thanh.

Hầu như đồng thời, trong xe cũng truyền đến tiếng Hạ cô cô cảnh giác: "Ai?"

"Ta!"

A Nguyên thoải mái mà lên tiếng, tiện tay vén rèm lên, liếc nhìn Cảnh Từ dựa vào một bên nghỉ ngơi, cùng Hạ cô cô ngồi bên kia.

Sắc mặt Cảnh Từ có chút tái nhợt, thấy nàng một thân tao nhã hoa lệ nữ trang tiêu sái đi vào, vừa mở ra hai con ngươi ảm đạm nhìn nàng, đã lóe sáng.

Hắn cao thấp dò xét nàng, hỏi: "Sao nàng lại tới đây?"

A Nguyên đem roi ngựa quấn trên tay, không khách khí chen đến bên người hắn, nói: "Huynh có phải nên nói cho ta trước không, sao bỗng nhiên huynh rời đi?"

Mắt của nàng ngọn nguồn mỉm cười, phảng phất không như tùy ý đặt câu hỏi không chút để ý, một đôi mắt đen nhìn hắn chăm chú, không chịu bỏ sót một chút thần sắc biến hóa của hắn.

Cảnh Từ yên tĩnh một lát, duỗi cánh tay để lên vai nàng, năm ngón tay thon dài, cuối cùng đem tình cảm biểu lộ vài phần.

Hắn trầm giọng nói: "Ta tạm thời quyết định hồi kinh. Dù sao nàng cũng muốn hồi kinh, rất nhanh có thể gặp mặt ở kinh thành, cũng không cần phải nhiều lời?"

A Nguyên nói: "Huynh đã sớm biết mẫu thân sẽ tới đón ta?"

Cảnh Từ giơ tay áo lên, lau đi tầng mồ hôi mịn trên trán nàng, thản nhiên nói: "Biết. Nguyên phu nhân thường xuyên vào cung, nếu như biết ta cùng nàng ở một chỗ, lơ đãng cùng Hoàng Thượng nói chút gì đó, không chừng Hoàng Thượng lại sinh ra ý niệm khác. Ta không muốn phức tạp, vẫn là không gặp nàng tốt hơn."

Đối với Lương đế rất yêu quý nàng, A Nguyên hoàn toàn không có bất kỳ ấn tượng nào, cũng nghĩ không ra Nguyên phu nhân có thể nói gì trước mặt Hoàng Thượng, Lương đế nhạy cảm. Nhưng Cảnh Từ cùng Nguyên phu nhân hiển nhiên là hai người khiến Lương đế tin tưởng. Một người trong trẻo nhưng lạnh lùng quái gở, lười cùng người ta nói chuyện, người kia nhu tư mị người, có tiếng xấu.

Nghĩ như thế, Cảnh Từ không chịu cùng Nguyên phu nhân gặp mặt, không chịu cùng hai mẹ con Nguyên phu nhân hồi kinh, cũng đúng với đạo lý của hắn.

A Nguyên tiêu tan rất nhiều, chỉ bĩu môi nói: "Vậy huynh cũng không nên không nói với ta một tiếng đã đi rồi?"

Cảnh Từ "À" một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên vai nàng, thanh thanh lương lương nói: "Vốn định nói cho nàng biết, có điều lúc đó nàng đang ngủ say."

A Nguyên nhớ lại Tiểu Lộc đã từng nói qua, Cảnh Từ từng đứng trước giường hồi lâu, hai gò má nàng nóng lên, một chút nghi kị cũng đã tiêu tan hết, quay người ôm lấy eo của hắn cười khanh khách, "Huynh đường đường vẫn tự làm theo ý mình, có nghĩ tới người khác không? Chẳng qua là lúc ấy ta đứng dưới mái hiên, lại cực kì ủy khuất, thiếu chút nữa cho rằng bị huynh vứt bỏ..."

Tròng mắt Cảnh Từ hạ xuống, "Nếu ta thực sự vứt bỏ nàng, nàng sẽ như thế nào?"

A Nguyên dựa vào ngực hắn cũng không che giấu vui mừng. Mắt nàng vẫn đầy xuân ý, "Nếu như ta đã chọn huynh là *vi phu, đương nhiên tin tưởng huynh sẽ không bạc tình bạc nghĩa như vậy. Huống chi, ta có thể đem Tiêu Tiêu đuổi bay đầy trời, còn có thể đuổi huynh chạy đầy đất!"

Tóc mai của nàng cọ sát lấy tai của Cảnh Từ, cười đến tinh nghịch mà xinh đẹp.

Cảnh Từ lặng yên nhìn khuôn mặt nàng, đôi mắt đen của hắn sâu không thấy đáy, ánh nhìn không có quá nhiều tình cảm.

Hạ cô cô bên cạnh cũng không nhịn được nữa, cả giận nói: "Phì! Trên đời này vì sao lại có nữ nhân không biết xấu hổ như vậy! Đến cùng có biết chữ xấu hổ viết thế nào hay không?"

A Nguyên đã kết thù cùng bà ở Thẩm Hà. Lúc này nghe bà mắng chửi, mí mắt A Nguyên cũng không giương lên, tiện tay ném roi ngựa trong tay nói ra: "Vợ chồng chúng ta thân mật, liên quan gì đến bà? Nhàn sự quản đến cả trên giường của chủ tử, là ai không biết xấu hổ? Nếu nhìn không thuận mắt thì tự mình xuống xe, phía sau có ngựa."

Hạ cô cô cả mặt đều đen, cười lạnh nói: "Vợ chồng? Một đêm vợ chồng ư? Thật không e lệ! Việc hôn nhân của ngươi chắc chắn......"

Chưa kịp nói xong, lại nghe bên cạnh một giọng nói lạnh như hàn tuyền, "Đi ra ngoài!"

Hạ cô cô cả kinh, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt Cảnh Từ, lại lạnh như băng đến nỗi ngay cả không khí chung quanh đều giống như nhất thời ngưng kết. Môi của bà giật giật, nhặt lên roi ngựa mạnh mẽ đứng người lên, vung mảnh vải chạy vội đi ra ngoài.

Chưa qua một giây, liền nghe được tiếng vó ngựa dồn dập mà tại bên cạnh xe ngựa vang lên, cùng với Hạ cô cô không chút nào thu liễm: "Tiện nhân! Lão tiện nhân sinh ra tiểu tiện nhân!"

A Nguyên cười nói: "A Từ, vị cô cô này cả đời không gả cho người khác à? Bằng không thì chính là tuổi trẻ thủ tiết, mới sống sờ sờ nghẹn thành biến thái như vậy, có lẽ còn nghĩ chuyện ân ái là hòn đá cùng dòng nước lũ. Thật không hiểu được, còn tưởng rằng bà không phải cha mẹ sinh ra, là trong hòn đá bỗng xuất hiện đây này!"

Của sổ xe bỗng dưng mở, roi ngựa như độc xà chuẩn xác quất vào mặt A Nguyên.

A Nguyên đã nhìn thấy, đang định bắt lấy, thuận tiện kéo người ngoài kia bổ nhào, không đề phòng cánh tay Cảnh Từ bỗng nhiên cứng như sắt, cứng rắn đem nàng giữ không thể động đậy.

Mắt thấy cái này roi xuống, sẽ hỏng gương mặt này A Nguyên lại giật mình vừa giận, trợn mắt lên hung hăng nhìn Cảnh Từ. Cảnh Từ cũng không nhìn nàng, mắt thấy roi đã đến gần, bóp chặt cánh tay của nàng mới hướng vào phía trong bên cạnh vừa thu lại.

Roi quất vào da thịt, Cảnh Từ kêu lên một tiếng buồn bực, mặt A Nguyên không sao, áo trên vai phải của Cảnh Từ đã bị rách, da tróc thịt bong.

A Nguyên kinh hãi, cũng bất chấp làm đau hắn, vội ôm nhìn kỹ, trong miệng đã nhịn không được hướng ra phía ngoài phẫn nộ quát: "Con chó cũng không cắn chủ nhân, làm sao gặp được người hại chết chủ như bà, lão tiện nhân! Ác độc thành như vậy, trách không được đến già đến chết cũng không có người muốn! Ông trời mở to mắt, quay đầu lại nhất định có một đạo thiên lôi đánh chết bà!"

Cảnh Từ che miệng nàng lại, khẽ quát lên: "Đủ rồi!"

Hạ cô cô đã theo khung cửa sổ chứng kiến tình hình bên tong, cũng đã thay đổi sắc mặt, bận rộn sai khiến xa phu dừng lại xe ngựa, vội vàng hướng vào phía trong hỏi: "Công tử, người sao rồi?"

Cảnh Từ kéo A Nguyên che vết thương của mình, bình tĩnh nói: "Không đáng ngại. Cô cô đến đi trước chuẩn bị nơi nghỉ ngơi, nấu chút cháo loãng! Đồ án bên ngoài chưa chắc sạch sẽ."

Hạ cô cô không đáp, ngồi trên lưng ngựa chằm chằm nhìn vào trong xe.

Cảnh Từ thanh âm thoảng qua nâng lên, "Cô cô, còn không mau đi?"

Vành mắt Hạ cô cô đỏ hồng, mấy câu như nghiến răng "Con...đúng là điên rồi!"

Bà giơ roi, hung hăng một cái quất vào bụng ngựa. Con ngựa vô tội kêu thảm một tiếng, như mũi tên mà chạy ra ngoài.

Cảnh Từ lúc này mới buông tay che miệng A Nguyên ra, đem nàng đẩy sang một bên, mặt mày hắn vẫn đạm bạc như cũ, trong ngôn ngữ đã có chút ý nói: "Tạm thời cô cô sẽ không trêu nàng, nàng cũng yên đi, mọi thứ cần nhường nhịn. Cô cô đã chăm sóc ta nhiều năm, cùng ta tình như mẫu tử, ta cũng xem bà là trưởng bối, không hy vọng nàng lại vô lễ với cô cô nữa. Huống chi, nữ hài nhi gia nói chuyện cay nghiệt như thế, nàng không sợ không gả được?"

A Nguyên xé mở tay áo Cảnh Từ, cẩn thận chu đáo lau vết thương, lưu loát lấy ra thuốc trị thương, rịt thuốc băng bó kỹ cho hắn, mới thở phào một cái, chỉ mặt mình nói ra: "Ta bị bà ấy quất lên mặt, mới có thể thật sự không gả ra được! A Từ huynh còn muốn ta kính trọng bà ta? Ta không có đem bà ta quất chết dưới lòng bàn chân chính là kính trọng nhất đối với bà ta rồi!"

Ánh mắt Cảnh Từ lạnh xuống, "Nàng thật..... khác nhiều lắm!"

A Nguyên thu thập thuốc trị thương, tản mạn mà cười: "May mắn ta đã không nhớ ra được tình hình lúc trước. Nếu như từ trước Hạ cô cô đối với ta như vậy, ta còn mọi cách nhường nhịn, chỉ có thể nói ta đủ ngu xuẩn, ngu xuẩn đến mức bây giờ ta còn muốn đánh chết ta lúc đó!"

Cảnh Từ lạnh lùng nhìn nàng, phân phó phía ngoài xa phu: "Tiếp tục đi thôi! Ban đêm nhờ gia đình kia nghỉ ngơi."

Xa phu gật đầu, xe ngựa liền hướng phía trước chạy đi.

A Nguyên muốn ngồi bên người Cảnh Từ, lại sợ đụng vết thương của Cảnh Từ, ngồi vào vị trí của Hạ cô cô lúc trước, lại cách Cảnh Từ có chút xa.

Nàng chần trừ ngồi chốc lát, đem mép váy nhấc tới, khoanh chân ngồi ở bên chân Cảnh Từ.

Tư thế ngồi bất nhã như thế....

Cảnh Từ vỗ trán im lặng, rồi lại không phải không thừa nhận, nàng ôm kiếm mà ngồi, rõ ràng cũng có thể hiện ra tiêu sái tuấn nhã.

- -- đề lời nói với người xa lạ---

Ngày mai gặp!

Edit + Beta: Hàn - Mai