Lượng Thân Định Chế

Chương 87: Lượng thân (đo người)




Phòng thư kí chưa đưa ra thời gian chính xác, Tiêu Tiêu cần sẵn sàng đi bất cứ lúc nào, vì thế không có thời gian đi gặp ca ca. Triển Lệnh Quân biết cô bận, cũng không nhờ cô chăm sóc ca ca nữa.

Ba ngày thoáng cái trôi qua, đến lúc Tiêu Tiêu bắt đầu hoài nghi người gọi điện thoại xưng là thư kí đó là một kẻ lừa đảo, bên kia lại gọi tới nói bảy giờ sáng hôm sau tới đón cô.

Chương trình của phu nhân mỗi ngày rất dày, sắp xếp thời gian gặp mặt cô nàng thợ may này cũng không dễ dàng. Tiêu Tiêu vội vàng nhận lời, 5 giờ sáng đã rời giường bắt đầu chuẩn bị.

Chiếc xe công vụ màu đen dừng lại ngoài cổng tiểu khu, tài xế là một thanh niên to khỏe đeo kính đen đầu húi cua, vẻ mặt lạnh lùng, thoạt nhìn hoàn toàn không giống tới đón khách mà giống đến bắt cóc hơn.

Một người phụ nữ mặc đồ công sở từ trên xe bước xuống, cười dịu dàng chờ Tiêu Tiêu: "Tiêu tiểu thư phải không? Tôi là Khương Viện ở Phòng thư kí, chị có thể gọi tôi là tiểu Khương".

"Thư kí Khương!" Tiêu Tiêu bắt tay cô ta, sau đó lên xe. Chiếc xe màu đen chạy trên đường phố tấp nập buổi sáng sớm, tiến vào chiếc cổng mà bình thường cô chỉ có thể đứng ngoài vạch vàng nhìn vào trong.

Tiêu Tiêu hết sức tò mò, lại không dám nhìn lung tung, chỉ có thể ra vẻ thanh nhã nhìn chằm chằm một phương hướng.

Xuống xe kiểm tra an ninh, theo thư kí Khương rẽ phải rẽ trái mấy lần, tim Tiêu Tiêu ngày càng đập nhanh, cuối cùng cũng nhìn thấy đệ nhất phu nhân trong một phòng trà nhỏ.

Phu nhân mang nụ cười ấm áp như gió xuân đứng dậy bắt tay cô: "Sớm thế đã gọi cô đến rồi, vất vả cho cô quá!"

"Có thể may đo quần áo cho phu nhân là vinh hạnh của tôi, dù có dậy từ ba giờ sáng cũng được". Tiêu Tiêu nghe thấy giọng nói vừa điềm đạm vừa ân cần này, những căng thẳng tích lũy trên đường đi lập tức tan thành mây khói.

"Ha ha..." Phu nhân cười cong mắt, kéo cô ngồi xuống: "Thời gian còn sớm, chúng ta có ba mươi phút tâm sự".

Hội nghị thượng đỉnh 18 nước thưc ra cũng không phải hội nghị chính thức mà chỉ là giao lưu kinh tế văn hóa với nhau. Là nước chủ nhà đương nhiên hi vọng mượn cơ hội này phô diễn nội tình văn hóa của mình. Cho nên từ bố trí hội trường, đến trang phục, đồ ăn đều sử dụng phong cách truyền thống của Trung Quốc.

Thư kí Khương cầm một tập tranh đến, trong đó có sơ đồ bố trí hội trường và ảnh hàng mẫu trang phục được ban tổ chức chọn ra.

Tiêu Tiêu nhận lấy nhanh chóng xem, những thứ này đều là cơ mật không thể công bố, cũng sẽ không cho cô chụp ảnh, cô chỉ có thể cố gắng nhớ kĩ để tham khảo khi thiết kế trang phục cho phu nhân.

Bộ trang phục được chọn cuối cùng là của một nhà nghệ thuật truyền thống, lấy gốm Thanh Hoa làm chủ đề, màu xanh và màu trắng đan xen, phong cách cổ kính rất đặc sắc, không hề thua kém bộ thịnh thế của Tiêu Tiêu. Thịnh thế bày ra phong phạm nước lớn sặc sỡ loá mắt, Thanh Hoa thì cao quý lạnh lùng như hạc giữa bầy gà. Hai bên có ý tưởng khác nhau, nhưng hiệu quả đều tốt như nhau.

"Bộ Thanh Hoa này may ra nhất định rất tuyệt". Tiêu Tiêu khen ngợi một câu. Thực ra trình độ của nhà thiết kế này rất cao, hoàn toàn có thể đảm đương trọng trách thiết kế lễ phục cho phu nhân.

Phu nhân gật đầu: "Nguyên thủ và phu nhân hội nghị thượng đỉnh 18 nước có ba mươi mấy người, nhà thiết kế phải làm riêng theo kích cỡ của mỗi người, quá bận, không thẻ nào thiết kế riêng cho tôi được nữa".

Ý là không phải phu nhân không thích bộ do ban tổ chức chọn này, chỉ là nhà thiết kế không có thời gian.

Có nhà thiết kế nào lại sẵn sàng từ bỏ cơ hội thiết kế trang phục cho đệ nhất phu nhân chứ? Tiêu Tiêu không thể không bội phục sự hàm dưỡng của phu nhân, không thích mà vẫn nói tốt cho nhà thiết kế đó, không hề nói lời nào không hay.

Khép tập tranh lại, Tiêu Tiêu cười ngẩng đầu lên: "Tôi đã biết đại khái phong cách của hội nghị thượng đỉnh, phu nhân muốn trang phục đạt được hiệu quả gì?"

"Lúc trước lên mạng nhìn thấy thiết kế của cô, tôi rất thích, hi vọng có thể cải tiến một chút bộ thịnh thế để làm lễ phục lần này". Phu nhân nói như vậy khiến Tiêu Tiêu có cảm giác quả nhiên như thế.

Thực ra theo ánh mắt của ban tổ chức, bộ thịnh thế rất khó được lựa chọn, nhưng vì những chuyện bất ngờ mà tác phẩm của cô được công bố ra sớm hơn, vì thế lại lọt vào mắt xanh của phu nhân. Không biết như thế này có phải là nhờ họa được phúc hay không?

Kiềm chế kích động trong lòng, Tiêu Tiêu ép mình tỉnh táo lại, suy nghĩ một lát mới lên tiếng: "Chiếc áo tay lỡ thịnh thế đó đổi thành lễ phục đích xác không khó. Nhưng bộ quần áo đó chỉ đẹp khi được đặt cạnh nhau tạo thành một loạt, còn khi tách ra một mình sẽ không hề xuất sắc. Giống như bộ Thanh Hoa này cũng thiết kế theo loạt, nếu tách ra lại trở nên rất tầm thường".

Tiêu Tiêu lật tập tranh đến trang đó, dùng tay che khuất quần áo bên cạnh, chỉ còn lại bố quần áo của các phu nhân. Nửa trên là áo ngắn tay màu trắng, nửa dưới là váy ôm mông hoa xanh, rất tầm thường, nếu treo ngoài cửa hàng cũng chưa chắc đã bán chạy. Nhưng khi Tiêu Tiêu bỏ tay ra, nhìn cùng với ba bộ bên cạnh lại có cảm giác như đang xem triển lãm đồ sứ, cao thấp dài ngắn rất là dễ coi.

Cũng giống như lần trước Tiêu Tiêu thiết kế đồng phục cho Tang Du, quần áo để một mình thì rất tầm thường, bởi vì mỗi một bộ cũng khác nhau, nhưng lại có những điểm chung giống nhau, hợp thành một chỉnh thể liền cực kì xuất sắc.

Phu nhân khẽ cười, trong mắt toàn là tán thưởng: "Vậy cô cảm thấy nên làm thế nào?"

Người ở độ tuổi như Tiêu Tiêu rất dễ bị người khác ảnh hưởng, nếu là những người khác, có thể khi nghe thấy khách hàng thích một phong cách liền làm theo phong cách đó. Tiêu Tiêu lại có thể phủ định lựa chọn của bà dựa trên kiến thức chuyên ngành của mình, khiến bà cũng cảm thấy tin tưởng và khâm phục.

"Khách dùng Thanh Hoa, chủ nhân liền dùng mẫu đơn. Hoa tươi với đồ sứ là quá thích hợp. Phong cách vẫn có thể sử dụng phong cách đời Đường, nhưng phải ôm người hơn một chút, như vậy sẽ tương đối hài hòa với phong cách chỉnh thể". Mấy ngày nay Tiêu Tiêu không hề nhàn rỗi, không ngừng xem cách ăn mặc của phu nhân trong các sự kiện ngoại giao mấy năm nay. Phán đoán sở thích của khách hàng, cộng thêm tập tranh hôm nay nhìn thấy, trong lòng cô đã có dáng dấp của trang phục định làm.

Phu nhân cười gật đầu: "Thế thì rất tốt, cô là một cô gái trẻ can đảm, cũng rất có chính kiến".

Tiêu Tiêu được phu nhân khen ngợi mà hoảng sợ vì được ưu ái quá, vội vàng khách sáo vài câu, trong lognf lại thầm hận không ghi âm được đoạn vừa rồi. Được đệ nhất phu nhân khen ngợi, việc này đủ để cô khoe khoang mấy năm.

##########

Quân Quân: Thật không? Anh thấy em chỉ khoe được mấy tháng là cùng.

Mấy tháng sau.

Tiêu Tiêu: Ca ca, anh biết không? Phu nhân nói em là một cô gái can đảm, cũng rất có chính kiến.

Ca ca: Oa, thật tuyệt!

Vài năm sau.

Tiêu Tiêu: Con à, con biết không, Phu nhân nói mẹ là một người mẹ can đảm, cũng rất có chính kiến.

Tiểu Quân Quân: Oa, mẹ thật tuyệt!

Vài chục năm sau.

Tiêu Tiêu: Cháu này, cháu có biết không, năm đó bà nội là một người nổi tiếng cả nước vì lòng can đảm và có chính kiến đấy!

Tiểu tiểu Quân Quân: Đủ rồi đấy!