Lượng Thân Định Chế

Chương 18: Đấu tranh




Nghe thấy giọng nói ngang ngạnh của Tiêu Tiêu, sắc mặt Phương Hướng Tiền lập tức trở nên khó coi, lấy tập báo cáo phủ bụi đã lâu trong ngăn kéo ra ném lên mặt bàn: “Loại báo cáo vớ vẩn của cửa hàng taobao này làm sao có thể cho giám đốc xem? Cô không sợ mất mặt nhưng tôi không dày mặt như thế. Thưởng nửa năm thấp thì ngồi mà nghĩ lại xem nửa năm này mình làm thế nào, lần trước nói chuyện tôi cũng đã nói với cô rồi, đừng luôn nghĩ đến cái sai người khác, trước hết nghĩ nghĩ xem mình có làm tốt hay không đã“.

Tiêu Tiêu nắm chặt tập báo cáo còn nguyên xi đó, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, cảm thấy một luồng máu nóng từ lòng bàn chân rần rần chạy thẳng lên đến đỉnh đầu, cầm cốc nước trên bàn lên ào một tiếng hắt thẳng vào mặt Phương Hướng Tiền.

Phương Hướng Tiền đang đầy mặt đắc ý há to miệng, nước không hề nóng, chảy xuống trên khuôn mặt đầy nếp nhăn tli ti của bà ta, mang theo một phần phấn lót trang điểm, đục ngầu rơi xuống trên sàn nhà.

Cả phòng thiết kế yên tĩnh đến đáng sợ, tất cả mọi người đều như trúng định thân thuật, há miệng ngơ ngác nhìn cảnh này.

”Đừng tưởng bà có một chút quyền là tài giỏi lắm, tôi đếch thèm chơi nữa!” Tiêu Tiêu hùng hổ dằn cốc nước xuống mặt bàn, tiện tay kéo một chiếc ghế chắn trên đường, cầm tập báo cáo xoay người đi ra ngoài.

”A...” Phương Hướng Tiền cuối cùng lấy lại được tinh thần, hét to một tiếng đứng dậy, muốn đuổi theo nhưng lại bị chiếc ghế cản đường, đến lúc kéo ghế ra chạy qua thì Tiêu Tiêu đã không còn thấy đâu nữa.

Hắt nước vào mặt Phương Hướng Tiền, Tiêu Tiêu không hối hận một chút nào, cảm thấy cực kì thoải mái.

Trên bãi cỏ trước cửa LY có những chiếc ghế gỗ tạo hình rất khác biệt, Tiêu Tiêu tìm một bóng cây ngồi xuống, gọi điện thoại cho Lương Tĩnh Dao.

”Tao vừa làm một đại sự“. Tiêu Tiêu không nhịn được ưỡn ngực như một con gà trống vừa chiến thắng: “Hắt thẳng cốc nước vào mặt Phương Hướng Tiền!”

”Ô la la, làm hay lắm!” Lương Tĩnh Dao chắc đang ở trong phòng làm việc, nhỏ giọng khen ngợi một câu, chạy ra ngoài phòng mới nói to hơn: “Mày giỏi lắm, tại sao đột nhiên lại nổi dậy thế?”

Nửa năm qua Phương Hướng Tiền liên tục chĩa mũi dùi vào Tiêu Tiêu khiến cô phải chịu không ít ấm ức, Lương Tĩnh Dao vẫn khuyên cô bật lại không cần phải sợ, nhưng Tiêu Tiêu lại luôn lâm trận bỏ chạy.

”Tao chịu đủ rồi! Bây giờ cái gì cũng không quan trọng, thân thể là quan trọng nhất, quan trọng nhì là sống cho thoải mái! Bây giờ nghĩ lại, nếu làm thế này từ sớm, chắc tao cũng chưa đến mức tức giận sinh bệnh như vậy“. Tiêu Tiêu nhìn thấy Tần Á Nam từ cửa công ty đi ra, ánh mắt hơi tối đi: “Tần Á Nam đi ra tìm tao rồi, lát nữa nói chuyện với mày tiếp“.

”Được, mày cẩn thận với con bít đó một chút, lúc đi học tao đã cảm thấy nó không phải người tốt“. Lương Tĩnh Dao nhỏ giọng nói một câu rồi gác điện thoại.

Nghe thấy câu tổng kết cuối cùng của Lương Tĩnh Dao, Tiêu Tiêu suýt nữa không nhịn được cười. Từ lần trước cô nói với Lương Tĩnh Dao chuyện Tần Á Nam cướp công, Lương Tĩnh Dao đã bắt đầu hóa thân Sherlock Holmes, tìm ra đủ loại dấu hiệu của Tần Á Nam thời học đại học để chứng mình cô ta không phải loại tốt đẹp gì.

”Tiêu Tiêu, cậu không sao chứ?” Tần Á Nam chạy tới, vẻ mặt đầy quan tâm, cau mày nhìn Tiêu Tiêu.

”Không sao“. Tiêu Tiêu vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, ra hiệu cho Tần Á Nam ngồi xuống.

”Vừa rồi cậu đúng là dũng mãnh! Cậu không nhìn thấy chứ, sau khi cậu đi, sắc mặt mụ ta xanh mét, trốn vào nhà vệ sinh một hồi lâu không đi ra“. Tần Á Nam nói, không nhịn được cười ha ha, sau đó lập tức lại tỏ vẻ lo lắng: “Sau này cậu định làm thế nào?”

”Cùng lắm là bỏ việc chứ gì“. Tiêu Tiêu hờ hững đáp, lần này là triệt để trở mặt rồi, nếu Phương Hướng Tiền không đi, cô sẽ không ở lại bộ phận này được nữa, chỉ có biện pháp duy nhất là xin nghỉ.

Tần Á Nam nhíu mày, nhìn quanh một cái rồi vỗ bàn tay Tiêu Tiêu: “Cậu cũng đừng dại thế, LY chính là công ty thiết kế tốt nhất cả nước, hà cớ gì phải xin nghỉ vì một mụ già như vậy, có đi cũng nên là mụ ta đi chứ“.

”Cấp trên đánh giá mình thấp như vậy, mình có cố gắng đến mấy cũng không có ý nghĩa gì. Thưởng nửa năm hai ngàn đồng, quả thực là chuyện cười, còn không bằng đến thiết kế Hán phục cho cửa hàng trực tuyến“. Tiêu Tiêu quả thật cũng có suy nghĩ này, bây giờ cửa hàng trực tuyến kinh doanh rất phát đạt, thỉnh thoảng cô cũng nhận thiết kế Hán phục, Âu phục kiếm thêm mấy đồng. Triển Lệnh Quân đã nói tức giận không có lợi cho sự bình phục của cô, nếu môi trường vẫn khắc nghiệt như thế này, thật sự về quê nhà kinh doanh trực tuyến còn hơn.

Câu trả lời này khiến Tần Á Nam kinh hãi, cô ta không ngờ Tiêu Tiêu nói bỏ là bỏ, trong mắt lộ vẻ đấu tranh, cuối cùng cắn răng, không nhịn được nói ra: “Không phải là ý kiến của cấp trên đâu, hoàn toàn mụ phù thủy đó có thành kiến với cậu“.

”Làm sao cậu biết?” Tiêu Tiêu kì quái nhìn về phía Tần Á Nam, chế độ chấm điểm này mới được đưa ra, quy trình thực hiện cụ thể căn bản không được công bố với nhân viên bình thường, đến bây giờ cô vẫn chưa biết đầu đuôi thế nào, Tần Á Nam làm sao có thể khẳng định như vậy?

”Mình có nguồn tin riêng“. Tần Á Nam nhướng mày, không nhịn được có chút đắc ý, sau đó tỉ mỉ nói cho Tiêu Tiêu về chế độ mới.

Chế độ mới này có tên đầy đủ là chế độ sát hạch đánh giá nhân viên, phần liên quan đến tiền thưởng không có đánh giá của cấp trên, một bảng biểu là xong luôn rồi. Nội dung đánh giá bao gồm mấy phương diện giao tiếp, thành tích, sáng tạo, học tập, lãnh đạo. Bảng điều tra quan hệ bọn họ điền chỉ là cho lãnh đạo bộ phận tham khảo về khả năng giao tiếp, kết quả tổng hợp vẫn là Phương Hướng Tiền định đoạt.

”Cấp trên chỉ đánh giá để đưa ra một hệ số, hệ số này được áp dụng cho cả bộ phận. Tiền thưởng mọi người đều có, cậu lại không có, điều này cho thấy điểm gốc của cậu cực thấp“. Tần Á Nam tức giận nói.

Rõ ràng nguồn gốc của vấn đề tiền thưởng nằm ở bảng điểm của Phương Hướng Tiền, không có một chút quan hệ gì với giám đốc hành chính.

Thông tin này quá quan trọng, ý định đập nồi dìm thuyền của Tiêu Tiêu lập tức được củng cố. Cứ tưởng là bị hội đồng quây đánh, hóa ra chỉ là gặp tiểu nhân chèn ép, mức độ khó khăn của vấn đề lập tức hạ xuống thấp hơn nhiều.

”Mình biết rồi, cảm ơn cậu“. Tiêu Tiêu nắm chặt tay Tần Á Nam, trong lòng cảm động. Bất luận mục đích của con bé này là gì, nhưng chung quy vẫn giúp cô rất nhiều.

”Khách sáo cái gì chứ“. Tần Á Nam hơi xấu hổ, đưa tay nắm vai Tiêu Tiêu: “Bọn mình là bạn học, mình không giúp cậu thì giúp ai? Cậu có linh cảm thiết kế tốt hơn mình, mặc dù có lúc mình hơi ghen tị với cậu nhưng chắc chắn sẽ không hại cậu. Nếu cậu đi, mình ở công ty này cũng thành ra tứ cố vô thân“.

Lời này là thật sự, tuyệt đối có vài phần chân tình trong đó. Tiêu Tiêu khẽ ôm Tần Á Nam: “Đợi giải quyết xong việc này, mình mời cậu đi ăn“.

”Hứa rồi đấy nhé! Mình muốn ăn cua biển siêu to siêu đắt!” Tần Á Nam dùng hai tay khoanh một vòng tròn to.

”Biết rồi!” Tiêu Tiêu đẩy Tần Á Nam ra, tươi cười đứng lên, bảo Tần Á Nam đi về trước, còn mình thì lên tầng năm tìm Tiểu Trương.

”Chị Tiêu Tiêu, có việc à?” Tiểu Trương vẫn luôn nhiệt tình như vậy.

”Đúng là có chút việc, muốn nhờ cậu giúp một chút“. Tiêu Tiêu kéo Tiểu Trương vào chỗ vắng, nhỏ giọng nói.

”Chuyện gì thế chị?” Tiểu Trương không từ chối, cũng không lập tức nhận lời.

”Chị muốn có số liệu tiêu thụ của trang phục xuân hè“. Tiêu Tiêu mím môi, đến công ty này hai năm, cô vẫn theo đúng khuôn phép, không dám vượt quyền xin các bộ phận khác bất cứ tư liệu gì, bây giờ khó tránh khỏi có chút thấp thỏm.

Nghe thấy Tiêu Tiêu nói như vậy. Tiểu Trương đang căng thẳng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Em tưởng là chuyện gì cơ, không thành vấn đề. Thực ra đây cũng không phải bí mật gì, chỉ là bộ phận các chị không có quyền hạn download thôi. Lát ưnax em gửi một bản đến hộp thư của chị, nhưng mà cái này không thể lộ ra ngoài công ty đâu đấy“.

”Tốt tốt tốt, cảm ơn cậu“. Tiêu Tiêu chân thành cảm ơn Tiểu Trương.

Tiểu Trương vội vàng xua tay, tỏ ý sau này muốn số liệu gì cứ gửi mail cho cậu ta là được, cái nào có thể cho nhất định sẽ cho.

Tiêu Tiêu cũng không về phòng thiết kế, tránh gặp Phương Hướng Tiền lại đánh nhau. Cô trực tiếp vào phòng in ở tầng năm in số liệu tiêu thụ luôn.

Báo cáo quý còn chưa ra, Tiểu Trương đã gửi cho cô lượng tiêu thụ của tháng tư và lượng tiêu thụ một tuần gần nhất. Tiêu Tiêu dùng bút khoanh các mã số trang phục do mìh thiết kế, nhìn biểu đồ tiêu thụ rất dài, tâm tình phức tạp.

Chín bộ quần áo có năm bộ đều thuộc loại bán chạy, ngay cả bộ váy màu đất bị đánh giá khắc nghiệt cũng có sức tiêu thụ khá tốt. Thành tích của cô hoàn toàn xứng đáng là đứng đầu bộ phận trang phục nữ may sẵn.

Phòng họp ở tầng trên cùng, giám đốc hành chính La Dự đang báo cáo về việc cải cách chế độ lần này.

”Đánh giá nhân tính hóa có thể kiểm tra đánh giá thành quả của nhân viên trên mọi phương diện, người hiểu nhân viên nhất chắc chắn là cấp trên trực tiếp của họ, kết hợp với phiếu điều tra của các nhân viên có thể bảo đảm tính chân thực và hữu hiệu của kết quả“. La Dự ung dung bình tĩnh diễn giảng, đây là chế độ tiên tiến ông ta học được khi đến Mỹ tiến tu, nhất định có thể gây dựng nền tảng vững chắc để thăng cấp phó tổng giám đốc.

”Tiền thưởng nửa năm đã phát, lần này có những nhân viên nào không đạt tiêu chuẩn?” Chủ tịch Chu Thái Nhiên dựa vào chiếc ghế giám đốc, khẽ hất cằm với La Dự.

”Danh sách ở đây“. La Dự lập tức lật trang PPT, chuyển đến trang tương ứng.

Mười nhân viên xếp hạng cuối cùng trong bảng thành tích của toàn công ty chỉ có thể nhận được 5% mức thưởng trung bình.

”Trước kia chúng ta chỉ lấy công trạng để đánh giá, như vậy lại trùng lặp với thưởng thành quả. Tôi cho rằng thưởng nửa năm nên chú trọng hơn đến tố chất tổng hợp của nhân viên, bao gồm năng lực giao tiếp, năng lực sáng tạo, vân vân“. La Dự nói, khác giám đốc khác trên ghế lộ ra sắc mặt không tốt lắm.

”Công ty chúng ta áp dụng mô hình của công ty Pháp, chế độ quản lí tại sao lại sử dụng của Mỹ? Làm như vậy là không thích hợp“. Giám đốc thị trường và marketing lắc đầu phản đối.

”Thích hợp hay không thích hợp, cứ xem mức độ nhiệt tình công việc của nhân viên trong sáu tháng cuối năm là biết“. La Dự phản bác không hề yếu thế.

Nhà thiết kế số một Adeline và chỉ đạo nghệ thuật Lâm Tư Viễn không hề hứng thú với vấn đề quản lí công ty này, hai người ngồi bên cạnh chủ tịch, lật xem quyển tuần thời trang quý này, hoàn toàn không cảm nhận được mùi khói súng tràn ngập giữa các giám đốc.

”Chủ tịch!” Thư kí ngoài cửa tiến vào, nhỏ giọng nói một câu bên tai chủ tịch Chu Thái Nhiên: “Nhà thiết kế Tiêu Tiêu nhất định đòi vào, nói có chuyện rất quan trọng, tôi không ngăn được“. Kì thực nguyên văn của Tiêu Tiêu là không cho cô vào, cô sẽ đạp cửa.

”Sao?” Chu Thái Nhiên hơi ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên có nhân viên đòi xông vào hội nghị cấp cao: “Để cô ấy vào“.

Cửa phòng họp dày nặng chậm rãi mở ra, Tiêu Tiêu ôm một chồng giấy in, thả huỵch xuống bàn, nhìn quanh một lượt các vị lãnh đạo đang không hiểu có chuyện gì: “Xin lỗi đã làm phiền các vị, làm ơn cho tôi thời gian năm phút“.