Lương Sư Như Thử Đa Kiều

Chương 67: Lời cuối sách




Khi tôi từ trong hôn mê tỉnh lại, trong đầu trống rỗng. Tiếu Tiếu nằm bên cạnh tôi, khóc rất lớn. Tôi nghiêng đầu nhìn về phía nó, sau một hồi, chống tay ngồi dậy Sư phụ!

Tôi hoảng loạn nhìn chung quanh bốn phía, làm sao còn có bóng dáng Lâu Tập Nguyệt. Tôi vội vàng xuống, bổ nhào vào cửa giật ra cửa phòng..

“Nhị tẩu!” Một đệ tử Tử Thần phái đứng cạnh cửa, lúc đầu nhìn thấy tôi xuất hiện kinh ngạc một chút, rồi lại vui vẻ nói: “Tẩu tỉnh rồi!” Tôi ra sức túm gã, môi run run: “Sư phụ, sư phụ ta đâu. . . . . . Hắn ở đâu?” vẻ mặt người nọ bị kiềm hãm, trả lời: “Hắn, hắn bị người mang đi . . . . . . Nhị tẩu!”

Tôi đẩy gã ra liều mình cất bước chạy ra bên ngoài. Mặt đất dưới chân giống như cuộn sóng cùng nhau lay động, tôi chỉ có thể vịn vào vách tường mới có thể không bị ngã xuống.

Tôi muốn đi tìm Lâu Tập Nguyệt, tìm được hắn, tìm được hắn. . . . . .

Trong đầu chỉ có một ý niệm này.

Tìm được hắn, còn những chuyện khác tôi không quan tâm..

“Tẩu muốn tới chổ nào hả?” Một thân ảnh màu xanh chặn đường đi của tôi, lộ giọng chất vấn nói. Tầm mắt tôi lay động nhìn không rõ, không biết là ai, chỉ dùng tay đẩy người đó ra: “Tránh ra, ta muốn đi tìm. . . . . .”

“Lâu Tập Nguyệt đã chết rồi.”

Một câu nói tựa như sấm sét giữa trời quang, toàn thân tôi cứng đờ.

Người nọ thấy tôi không có đáp lại, vừa vặn lặp lại một lần: “Nhị tẩu, hắn đã chết. . . . . .”

“Ngươi nói bậy!” Tôi xé giọng cắt ngang lời cậu ta, hai tay gắt gao che cái lổ tai, giống như điên rồi bàn gầm rú: “Ngươi nói bậy, sư phụ sẽ không chết, hắn sẽ không, sẽ không. . . . . .” Tôi dựa lưng vào vách tường trượt người ngồi xuống, tầm nhìn chỉ là ống tay áo đầy máu. Thân thể giống bị đục khoét mất khoảng không, trái tim cũng chẳng còn cảm giác.

“Nhị tẩu, Tiếu Tiếu đang khóc.” cậu ta đứng bên cạnh nói. Một lát sau, một người ôm Tiếu Tiếu bỏ vào lòng tôi. Tôi giống như mất đi linh hồn, ngây ngốc nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Tiếu Tiếu, nước mắt không tiếng động cứ thế mà chảy xuống.

. . . . . .”Tiểu Tự, đôi mắt của con giống ngươi, miệng giống ta. . . . . .”

Tôi “A!” một tiếng kêu thảm thiết, cúi người ôm chặt Tiếu Tiếu, nước mắt chảy mãnh liệt giống như cả đời đều chảy về một khắc này.

Sư phụ đã chết. Ở trong lòng tôi, ôm tôi cùng Tiếu Tiếu, đã chết.

Trên đời này tôi không còn sư phụ nữa. Con tôi sẽ gọi là Tô Tiếu, nó vĩnh viễn không biết cha nó vì nó làm cái gì…

Vài ngày sau đó, tôi suốt ngày đần độn. Khi ngoài việc ôm lấy Tiếu Tiếu, tôi cả người vẫn không nhúc nhích ngồi yên một chổ. Trở lại Tử Thần phái, là bốn ngày sau chuyện đó. Ngay sau đó, đó là hạ táng Mạc Phi.

Sau đó nhớ lại đoạn thời gian này, tôi đều kinh ngạc bản thân mình sao có thể sống qua nổi.

Mạc Phi an táng ở phía sau núi Tử Thần Phong. Sau khi chôn cất an táng xong mọi người đều quay về, tôi một mình ngồi trước mộ bia không có đứng dậy. Tôi có rất nhiều điều muốn nói với Mạc Phi, nhưng trong lòng chua sót nói không nên lời nào.

Sau một hồi, một trận tiếng bước chân dồn dập vang lên phía sau tôi, sau có một người túm mạnh tôi lên.”Nhị tẩu! Theo tôi đến đại điện đi!” Thường Cùng ánh mắt bối rối lôi kéo tôi chạy về, sau đó cái gì cũng chưa nói. Tôi cùng cậu ta khi tới đại điên, Thanh Viễn chưởng môn bảo tôi đến bên người ông, sau đó chỉ vào La Thanh quỳ gối phía dưới, tràn đầy cực kỳ bi ai nói: “Đường Tự, lão phu thực xin lỗi một nhà các con, dạy dỗ ra nghiệt đồ như thế!”

Tôi ngỡ ngảng nhìn ông, không biết đã xảy ra cái gì. Thanh Viễn nhìn tôi, thở sâu nói tiếp: “Mới vừa rồi ở trong phòng La Thanh, bọn họ tìm được cái này” Ông ta đưa cái hộp nhỏ trong tay cho tôi. Trong lòng tôi nhảy dựng, run rẩy đón nhận mở nắp, hô hấp bỗng nhiên dừng lại.

Thanh Viễn lớn tiếng hỏi La Thanh nói: “Nghiệt đồ, ngoại trự tư tàng [tự chiếm dụng làm của riêng] Tử Kim Hoàn, Mạc Phi thật là ngươi làm hại phải không??!”

La Thanh như ngây dại quỳ trên mặt đất, miệng nói lời vô nghĩa : “Hắn thực ra có thể không chết.. . . .” Y ngẩng phắt đầu, ánh mắt điên cuồng rất doạ người, nhìn về phía Thanh Viễn chưởng môn hét to: “Ai kêu ngươi bất công như vậy ! Hắn rõ ràng đã thành gia lập thất, ngươi lại còn muốn phải hắn kế thừa vị chưởng môn! Dựa vào cái gì, hắn dựa vào cái gì vào mật thất, dựa vào cái gì luyện Tử Hà bí kíp, dựa vào cái gì?! Còn có ngươi!” La Thanh xoay mặt nhìn về phía tôi, hai mắt đỏ như máu “Ngươi, ngươi đi theo Lâu Tập Nguyệt muốn Tam Sinh Hoa. Có Tam Sinh Hoa rồi, Tô Mạc Phi sẽ không có chuyện. Ta giấu này viên Tử Kim Hoàn này còn có tác dụng gì? Ta cố gắng lâu như vậy mà có tác dụng gì?? Hắn bệnh vừa khỏi, cái gì hay cũng là cho hắn. Ngươi nói, ngươi nói hắn có nên chết hay không. . . . . .”

“Đồ vô lại!” Tôi xông lên, dùng hết toàn lực đánh cho y một bạt tay, nắm lấy vạt áo y, giọng đầy căm hận nói: “Mạc Phi kính trọng ngươi như vậy. Đại sư huynh, hắn không ngừng một lần nói với tôi, ngươi mới là người tiếp theo kế tục chưởng môn. Hắn cho tới bây giờ không nghĩ tới cùng ngươi tranh đoạt. Ngươi vì cái gì muốn hại hắn?”

Đau lòng e rằng không thể thở.

Mạc Phi trước khi chết, tuyệt đối không thể tin được, đại sư huynh chàng kính trọng tín nhiệm hai mươi mấy năm, lại ở một khoảnh khắc trở tay huy kiếm đâm vào ngực chàng….

Chàng khi đó nhất định rất đau, nhất định rất đau. . . . . .

La Thanh vẻ mặt như tro tàn, dại ra bị người kéo dẫn theo đi xuống.

Thanh Viễn chưởng môn cúi người xuống: “Đường Tự, lão phu rất xin lỗi. . . . . .” Tôi lắc đầu cắt ngang lời nói, giọng nói trống rỗng: “Không phải lỗi của chưởng môn.” Nếu lúc trước tôi không có đi đoạt đoá Tam Sinh Hoa kia, không có gặp Mạc Phi, kết quả có thể sẽ không giống như bây giờ?? Tôi ngẩng đầu lên, nhìn về phía gương mặt già nua thiệt nhiều chỉ trong nháy mắt này, quỳ thẳng thân mình, dập đầu thật mạnh “Đa tạ chưởng môn còn cho Mạc Phi một công bằng.” Thanh Viễn chưởng môn vội vàng nâng tôi “Không, không phải lão phu tra ra được. Nói ra thật xấu hổ. Là sáng nay có người đem một phong thơ đưa đến tay lão phu.”

Thư? tôi nhìn lá thư chưởng môn Thanh Viễn đặt ở lòng bàn tay tôi, tôi kiềm không được mười ngón phát run, khi mở ra nhìn thấy chữ đầu tiên, trí nhớ tôi bỗng loé lên một ánh sáng trắng —

Là chữ viết của Triệu Đan.

Tôi dùng sức che miệng lại không cho bản thân mình khóc. Khi đó Lâu Tập Nguyệt đối với Triệu Đan nói này đó, chính là cái này sao? Hắn làm sao biết? còn có thể để con ruột mình nhìn kẻ giết cha mình làm người thân chứ.

Nếu là như thế này, sư phụ có thể hay không, hắn có thể hay không. . . . . . Đáy lòng rung động không thôi. Tôi nắm chặt thư lại khấu đầu với Thanh Viễn chưởng môn, nói: “Cầu chưởng môn để cho con xuống núi.” Tôi muốn đi tìm hắn. Tôi không tin, không tin Lâu Tập Nguyệt cứ như vậy đã chết.

Tôi qua về phòng liếc mắt nhìn con, khi đẩy cửa ra, bất ngờ nhìn thấy Hồng Diệp đứng ở trong phòng ôm lấy Tiếu Tiếu. Không đợi mở miệng, Hồng Diệp nói trước: “Ngươi muốn đi tìm Lâu Tập Nguyệt?” Tôi gật đầu. Dù là chỉ có một tia hy vọng, tôi cũng sẽ đi tìm, chân trời góc biển, tuyệt không buông tha cho.

Hồng Diệp nhìn tôi, ánh mắt run kịch liệt: “Ngươi đừng hòng mang Tiếu Tiếu đi.” bà liếc mắt nhìn Tiếu Tiếu một cái, “Nó là con Mạc Phi, cả đời đều họ Tô.” Tôi trả lời: “Vãn bối sẽ không cho Tiếu Tiếu biết, cha ruột là ai” Lâu Tập Nguyệt khi đó đã tự miệng đồng ý, đứa bé gọi Tô Tiếu.”Nhưng ngươi muốn bỏ nó, đi tìm người kia!” Hồng Diệp mở to hai mắt nhìn chằm chằm tôi, ngay cả sợi tóc trắng như tuyết ở trước ngực cũng phát run: “Đường Tự, ngươi nếu lựa chọn đi tìm hắn, ta liền mang Tiếu Tiếu đi.”

Ngực như đi đâm thật mạnh, đau đến độ tôi dùng sức nắm lấy vạt áo mới có thể thở nổi. Không, tôi không thể để cho Tiếu Tiếu bị mang đi. . . . . .

“Người đưa Tiếu Tiếu, cho con” Tôi vươn tay về phía bà, bị Hồng Diệp tránh đi. Bà ta đứng ở cửa, vỗ nhẹ sau lưng Tiếu Tiếu nói với tôi: “Đường Tự, ngươi lựa chọn đi.”

Lựa chọn, lại là lựa chọn. . . . . .

Tôi nhắm mắt lại, hít thở không thông cảm áp bức đè lên ngực. Sau một hồi, tôi mở mắt ra nhìn phía Hồng Diệp, nhẹ nhàng nói: “Xin người về sau nói với Tiếu Tiếu, cha nó là người tốt nhất trên đời. Mẹ nó là người không có phúc, lần đầu tiên lựa chọn, không phải hắn.” Nói xong, tôi lao ra khỏi phòng.

Tôi từ mười năm trước, cũng đã làm lựa chọn. Sai liền sai ở chổ tôi không có kiên định. Chính là về sau sẽ không. Bất luận kết cục thế nào, lúc này đây, tôi tuyệt đối không nửa đường quay lại.

Trong lòng tồn tại ý nghĩ này, tôi hoàn toàn quên mỏi mệt, chẳng phân biệt được ngày đêm chạy thẳng đến Thiên Nhất giáo.

Đẩy ra cánh cửa lớn, nhưng viện lớn như vậy trống vắng, không có chút xíu hơi người nào.

Tôi bất chất để ý này đó, lập tức hướng tới trong phòng Lâu Tập Nguyệt. Tim đập vô cùng nhanh, khẩn trương tới độ tay cũng đổ đầy mồ hôi. Mắt thấy càng ngày càng tới gần gian phòng, tôi gần như dùng thân thể mà phá cửa, khi giương mắt nhìn vào trong phòng, mặc dù có đoán trước, nhưng vẫn là thất vọng cả người ngã xỉu ở cửa.

Tôi chậm rãi cất bước đi vào phòng không có một bóng người. Bài trí trong phòng đều không có biến đổi, tựa như chủ nhân của nó chỉ ra ngoài một lát, chỉ một lát liền sẽ quay về. Run rẩy vươn tay sờ qua những vị trí an bài vô cùng quen thuộc, tôi muốn tìm trên chúng nó một ít hơi thở của Lâu Tập Nguyệt.

Tôi không thể bỏ qua. Ngẫm lại cũng là, sư phụ người thông minh như vậy, làm sao có thể vẫn ở chổ này. Hắn nhất định tìm một nơi an toàn nào đó, nhất định là thế.

Tôi chuẩn bị rút tay về xoay người rời khỏi, ánh mắt dừng lại trên đầu giường, bên cạnh cái gối có đặt một hộp gỗ chế tác tinh xảo hấp dẫn bước chân tôi. Tim đập đột nhiên nhanh hơn, tôi đi qua ôm lấy nó, mãi một lúc sau mới mở hộp ra.

Vốn cứ nghĩ nước mắt đã khô cạn, nhưng vẫn tràn ra hốc mắt, rơi trên những thứ trong hộp.

Bên trong có một thanh Tích Lan Đao, mấy mảnh quần áo nhỏ, còn có một bộ áo trắng.

Tôi rũ bộ áo trắng, ngón tay run rẩy đến độ không được, tầm mắt là một tầng nước dày. Ống tay áo chổ được tôi khâu còn đầu sợi chỉ trắng, mũi kim vẫn vụng về như xưa.

Tôi nức nở, cầm quần áo ôm chặt vào trong ngực, giống như muốn nó phải hoà vào trong linh hồn tôi, trong cổ họng rên rỉ kêu khóc.

Lần đầu tiên tôi động lòng, lần đầu tiên nắm tay, lần đầu tiên ôm, lần đầu tiên hôn…. nhiều lần đầu tiên như vậy, đều cho Lâu Tập Nguyệt. Là cùng một một người, sao tôi lại đã quên này đó?? Chỉ nhớ rõ cừu hận cùng lừa dối, chỉ nhớ rõ hoài nghi cùng ngờ vực.

“Tiểu Tự, nếu có thể vĩnh viễn ôm ngươi như vậy không buông tay, thật là tốt biết bao.”

“Tiểu Tự, ta nhớ ngươi . . . . . .”

“Nhớ kỹ này đó, Tiểu Tự, nhớ kỹ cho ta, bao gồm đau. . . . . .”

“Tiểu Tự, ta ở vách núi tìm ngươi hai ngày hai đêm . . . . .”

“Vậy về sau, sư phụ chỉ nhìn Tiểu Tự, chỉ ôm Tiểu Tự, chỉ hôn môi mỗi một mình Tiểu Tự, được không?”

“Tiểu Tự, về sau sư phụ cũng chỉ có ngươi .”

“Nhưng mà ta thích chính là Tiểu Tự vừa ngốc lại vừa vụng về thế này…”

“Tiểu Tự, ta nguyện ý dùng hết thảy đi đổi, bình an cho hai mẹ con ngươi“

. . . . . .

“Sư phụ, sư phụ. . . . . .” Tôi nỉ non rơi lệ nhìn những thứ trong tay, tim như ngàn đao cắt vụn.

Ngay lúc này, cửa phòng đột nhiên mở rộng ra.

“Sư phụ!”

Tôi vội ngẩng đầu, khi thoáng nhìn người nọ xuất hiện ở cửa, tâm tình đang mừng như điên bỗng nhiên rơi xuống đáy vực.

“Ngươi vì sao tới nơi này?”

Đổng Tử Hiên cười tôi, nói, “Cùng giống như ngươi, đến xem có phải Lâu Tập Nguyệt chết thật không.” “Đi ra ngoài.” Tôi lạnh lùng nói, “Đừng làm ô uế sư phụ ta” Đổng Tử Hiên nghe thấy, cười ha ha: “Đường Tự, ngươi nếu lại gọi hắn là sư phụ, đã có thể không uổng phí tâm tư của hắn.”

Tôi sợ hãi cả kinh, trừng mắt nhìn Đổng Tử Hiên bước từng bước hướng về phía tôi, cau mày nói với tôi: “Đường Tự, đây sẽ không phải âm mưa của ngươi cùng Lâu Tập Nguyệt chứ?” Ánh mắt gã ta nặng nề tới gần tôi, “Diệp Linh nói hắn sống không lâu, hắn vì tránh né kẻ thù, cùng ngươi hợp diễn mấy thứ này.” Tôi đứng ở tại chỗ không có tránh đi, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy tức giận kia. Trong phút này, tôi thực sự mong điều gã ta nói là sự thật.

Đổng Tử Hiên đứng lại trước mặt tôi, vươn tay về phía tôi: “Ngươi nói, nếu dùng mạng của ngươi đến uy hiếp, hắn có thể hay không hiện. . . . . . A!” Bất ngờ không kịp phòng bị, một hòn đá đập ngay lên mu bàn tay hắn. Đổng Tử Hiên đau nhức thở ra tiếng, che tay lùi về sau. Tôi kinh ngạc quay đầu lại nhìn, nhìn thấy một thân ảnh đen đang chạy vào.

“Triệu Đan!” Tôi nhìn thấy người tới, kích động chạy đến bên người nó hỏi: “Sư phụ đâu? Sư phụ hắn. . . . . .” Triệu Đan liếc mắt bảo tôi chớ có lên tiếng, nó nhìn thẳng Đổng Tử Hiên nói: “Đổng Vương gia, ở đáy cốc tộc Da Ma phái người đến đoạt Tam Sinh Hoa là ngươi phải không? Còn có hại chết Bạch Khiêm, khêu khích quan hệ giữa sư phụ cùng Lục gia bảo, cũng là ngươi? Sư phụ thả Tô Mạc Phi về Tử Thần phái nửa đường bị người chặn lại, phía sau làm chủ cũng là ngươi??” Triệu Đan mỗi một câu nói, sắc mặt Đổng Tử Hiên thay đổi liên tục. Đến cuối cùng, Triệu Đan chậm lại giọng điệu, gằn từng tiếng rõ ràng nói: “Nếu những chuyện này đó bị Tử Thần phái cùng Lục gia bảo biết được, ngươi nói sẽ như thế nào?”

Đổng Tử Hiên thân mình run lên, tiếng nói trầm thấp hỏi: “Việc này, là Lâu Tập Nguyệt nói cho ngươi?” Triệu Đan chẳng nói gì, chỉ nói: “Sư phụ phân phó, nếu ngươi sau này còn làm khó xử mẹ con Đường Tự, từng một bút sổ này, hắn chắc chắn sẽ trả lại cho ngươi gấp mười lần.”

Đổng Tử Hiên nghe vậy, ánh mắt nhìn không trung sáng ngời ngoài cửa, cười lạnh hai tiếng: “Được, tốt lắm. Thực sự chỉ có ngươi, Lâu Tập Nguyệt.” Nói xong, phất tay áo chạy ra khỏi cửa phòng, ngay cả vài tên thị vệ bị Triệu Đan chế trụ cũng chẳng thèm bận tâm.

Tôi vội vàng hỏi lại: “Triệu Đan, ngươi nói cho ta biết. Sư phụ đâu?”

Triệu Đan nhìn về phía tôi, lạnh lùng trên mặt xưa nay cũng chẳng dao động, mở miệng nói: “Đường Tự, sư phụ dặn ta nói với ngươi, ngươi không cần áy náy. Cho dù không có một kiếm đó, hắn cũng chẳng còn thời gian.”

Trong đầu tôi ầm vang một tiếng, thân thể loạng choạng cơ hồ đứng thẳng không được, “Không, sư phụ sẽ không chết” Tôi bắt lấy quần áo Triệu Đan, “Ngươi dẫn ta đi gặp hắn.” Triệu Đan gỡ tay tôi ra rút ống tay áo về “Ta có thể mang ngươi đi bái tế hắn.”

Một câu, khiến cho thế giới lung lay sắp đổ, nháy mắt sụp đổ.

Cả gian phòng trời đất quay cuồng. Trước mắt tôi từng trận biến thành màu đen, bỗng chốc hôn mê bất tỉnh.

Triệu Đan đứng ở một bên chờ tôi tỉnh lại, nói với tôi. Thực ra Lâu Tập Nguyệt sớm đã vứt bỏ luyện Thiên Nhất thần công. Lá thư ấy, hắn thay Lâu Tập Nguyệt đưa đến Cô Tuyết Phong, lại bị tôi đánh rơi vào trong tuyết, trong lá thư đó đã viết rõ ràng, làm ‘quà sinh nhật’ cho tôi.

Tôi không có thể nhìn thấy.

Tôi sau cùng, không có đi theo Triệu Đan. Tôi đến Cô Tuyết Phong, ở trước cửa Hồng Diệp quỳ một ngày một đêm, cầu bà đem Tiếu Tiếu trả lại cho tôi. Tôi mang theo Tiếu Tiếu trở lại Tử Thần phái, từ sau ngày đó, rất nhiều năm sau này, cũng chẳng còn ai ở trước mặt nhắc tới tên Lâu Tập Nguyệt.

Năm ấy, Tiếu Tiếu mười tuổi, khi Thanh Viễn chưởng môn hấp hối, gọi nó tới bên người, vuốt đầu nó thở dài. Ông nói với Thường Cùng, bắt cậu ta nhất định phải chăm sóc tốt cho hai mẹ con tôi, sau đó nhắm mắt ra đi.

Lại qua năm năm, Tiếu Tiếu cùng Thường Cùng đi tham gia đại hội võ lâm, khi trở về, bên cạnh có thêm một cậu thiếu niên.

Tôi mơ hồ cảm thấy, mặt mày cậu ta rất giống một người, Đổng Tử Hiên. Tôi không khỏi lo lắng, gọi cậu ta ở lại hỏi mấy câu. Cậu thiếu niên đó phe phẩy quạt giấy, phong thái phong lưu phóng khoáng, nheo đôi mắt xinh đẹp lại nói: “Bá mẫu xin yên tâm. Cháu yêu ai, nàng nhất định là phải cô gái tốt nhất thiên hạ. Ai dám nói nàng không phải chứ?”

Khí phách trong giọng nói, trái lại cực kỳ giống một người khác.

Đêm đến, tôi đang mơ mơ màng ngủ, Tiếu Tiếu lén lút chui vào, xốc góc chăn của tôi lên nằm xuống, nghiêng người ôm lấy tôi nói: “Mẹ ” nó làm tôi tỉnh giấc, làm nũng nói: “Con ngủ không được.”

Tôi xoay người nhìn nó, vươn tay vén tóc nó, dịu dàng nói: “Về phòng ngủ đi. Ngày mai thanh minh, còn phải đi bái tế cha con.” Tiếu Tiếu một đầu lủi vào lòng tôi, hì hì cười nói: “Không đâu ~ con phải ngủ cùng mẹ.” Tôi bất đắc dĩ vuốt ve đầu nó, chỉ phải chiều lòng.

“Mẹ, cha con là người thế nào??” Tiếu Tiếu hỏi. Tôi vỗ nhẹ sau lưng nó, giống như trước đây dỗ nó vào giấc ngủ. rồi nói: “Cha con, là người tốt nhất trên đời. Hắn ôn hòa đứng đắn, đối xử với mọi người chân thành, đối sư môn đối với mẹ con chúng ta đều có tình có nghĩa.” Tiếu Tiếu cười khanh khách vui vẻ, cánh tay ôm tôi càng chặt: “Khó trách mẹ mỗi ngày ăn chay niệm phật, quyết định tu duyện, kiếp sau chắc chắn sẽ gặp lại nhau nha.”

Động tác trên tay dừng lại, sau đó nở nụ cười với Tiếu Tiếu: “Ừ, chỉ cầu kiếp sau, còn có thể gặp mặt hắn một lần.”

Tiếu Tiếu rúc vào lòng tôi, nói chuyện không bao lâu, mí mắt cũng chậm chậm nhắm lại. Tôi buông nó ra đứng dậy, thật cẩn thận đi ra ngoài phòng, che miệng ho khan mãi không dứt, trong lòng bàn tay chảy vào một mảnh ấm nóng.

Một ngày một đêm quỳ trước cửa Hồng Diệp, hàn khí xâm thể, cuối cùng chỉ có thể kéo dài tới bây giờ.

Cũng đã đủ rồi.

Tôi xoay người trở lại giường, ngồi xổm xuống nhìn Tiếu Tiếu ngủ say, càng xem càng sững sờ. Dáng vẻ của nó kỳ thật rất giống người kia, chẳng qua hắn hầu như chưa bao giờ cười với người ngoài, mà Tiếu Tiếu luôn đối với ai đều cười đến vô ưu vô lo, khiến cho người ta vừa nhìn thấy ngay cả tâm cũng thấy ấm áp hẳn. Cho nên mười mấy năm qua tuy là có người khả nghi, chỉ cần vừa thấy miệng Tiếu Tiếu cười, liền thấy hai người bọn họ một chút cũng không giống.

Tôi vươn tay, cách một tầng không khí hơi mỏng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp, động tác mềm nhẹ giống như sợ bừng tỉnh giấc mộng trong mơ của tôi. Sau một hồi, tôi mở miệng nhẹ giọng nói: “Tiếu Tiếu, cha con hắn không phải người tốt, hắn không chuyện ác nào không làm, máu tanh đầy tay, là một đại ma đầu người người kiêng sợ. Nhưng mà, hắn dùng toàn bộ tình yêu dành cho hai mẹ con chúng ta.”

Mùa xuân năm thứ hai tới vô cùng sớm.

Tiếu Tiếu cầm ghế dựa bằng mây thu xếp đặt dưới tàng cây hoa đào, hét người nọ ôm tôi đi ra. Tiểu vương gia xưa nay tôn quý ngay cả một chữ cũng không nhiều lời, nghe lời thật cẩn thận ôm tôi đặt ngồi vào trong ghế dựa.

Tiếu Tiếu giữ chặt tay của tôi nói vài câu, lôi kéo người bên cạnh đi sắc thuốc cho tôi.

Hiếm khi được yên tĩnh, tôi mở to mắt, cẩn thận quan sát cảnh xuân trước mắt. Gió nhẹ phất quá, cánh hoa như mưa, phiêu tung bay lên cao rồi rơi xuống đầy thân tôi.

Tôi nhìn thấy, bỗng nhiên ngây ngốc.

Tại nơi rực rỡ diễm lệ cánh hoa bay như mưa, một bóng người vận áo xanh nhạt tuấn dật từ xa xa nhanh nhẹn đi tới.

Áo trắng tóc đen như mực, sắc mặt tuyệt thế, mày phượng, đôi đồng tử trong suốt, nheo mắt nhìn tôi cười.

Giống như trước đây.

Hắn vươn tay về phía tôi, hắn gọi tôi: Tiểu Tự.

Tôi cười, nước mắt lại rơi xuống.

Sư phụ. . . . . .

Tôi dùng hết khí lực toàn thân, run rẩy vươn tay nắm lấy, đặt tay vào lòng bàn tay hắn, được hắn nắm chặt lôi kéo, từng bước đi về phía trước.

Cho dù phía trước một mảnh đen tối, cho dù con đường phía trước che kín bụi gai, cho dù cuối cùng là đường xuống huyết trì địa ngục, tôi cũng không có sợ hãi.

Chúng tôi mười ngón giao nhau, vĩnh viễn, không rời, không buông.

HẾT