Lương Sư Như Thử Đa Kiều

Chương 25: Tôi xa cách




Lâu Tập Nguyệt nhìn tôi, hơi hơi cong lên khoé miệng, dường như là nở nụ cười, nói: “. . . . . . Cả đời làm cha? Tiểu Tự, ta cũng nhớ rõ không có ‘con gái’ như ngươi vậy.” Tay thoáng dùng sức kéo tôi đặt trước ngực hắn. Tóc tôi xoã tung, rũ lên người hắn, hắn quấn sợi tóc thành vòng, nhè nhẹ từng vòng, dây dưa không bỏ xuống.

Lâu Tập Nguyệt dường như muốn nhìn xoáy vào tim tôi, không hề chớp mắt cứ nhìn chằm chằm vào mắt tôi. Hồi lâu, hắn nhẹ giọng hẳn hỏi tôi: “Tiểu Tự là vì không thích Tử Yên tới đây sao?” Tôi sợ hắn hiểu lầm lại sinh ra chuyện khác, hé miệng còn chưa kịp nói chuyện, hắn lại tự theo mục đích bản thân nói tiếp “Ai bảo Tiểu Tự mê man lâu như vậy, vi sư dù sao cũng không thể tự mình giúp ngươi thay quần áo tắm rửa.” Nói đến này, đôi mắt loé sáng, hắn vươn tay nhéo nhéo chóp mũi tôi, khoé miệng trưng ra nụ cười kèm theo trêu tức “Tiểu Tự xấu, còn nhỏ đã quỷ quái rồi.” vừa nói, cánh tay siết chặt, ngẩng đầu đón lấy môi tôi.

Nhận ra ý đồ của hắn, tôi cả kinh vội vàng ngăn trở hắn, hai tay chống vào ngực hắn duy trì khoảng cách, trái tim suýt chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi hít sâu ổn định tâm trạng, hơi hơi tránh ánh nhìn như muốn thiêu đốt người ta của hắn, cổ vũ đủ dũng khí nói: “Sư phụ, cảm tình của Tiểu Tự đối với người, là kính trọng, tựa như đối với.. với trưởng bối”

Lâu Tập Nguyệt im lặng nhìn tôi, sắc mặt dần dần đen, khoé miệng nhếch lên trong trẻo nhưng lạnh lùng hỏi: “Tiểu Tự, ngươi nói thật?”

Tôi cảm thấy rõ ngực như có cái gì đó xé rách, đau đến nỗi trước mắt có một tầng sương mù. Tôi đã không thể nói nên lời, chỉ có thể khốn khổ gật gật đầu. Sư phụ, người nếu không thể chế ngự được kích thích của cổ độc. Vậy từ tôi, tôi sẽ tránh người, không thể khiến người rơi vào hoàn cảnh khó xử, rõ ràng không muốn nhìn thấy tôi, lại bị cổ độc ép giữ tôi lại.

Tựa như như bây giờ.

Ngón tay Lâu Tập Nguyệt nắm bả vai tôi gần như muốn bấu vào trong da thịt, sau lưng tôi toát ra mồ hôi lạnh, nhưng không ngọ ngoạy. Không biết qua bao lâu, hắn bỗng nhiên buông tôi ra, khuôn mặt trầm tĩnh vô cùng lạnh lùng, thản nhiên thốt ra: “Có thể được Tiểu Tự kính như cha, vi sư thật sự là không thể tổn thương ngươi.” Nói xong, xoay người xuống, cũng không quay đầu lại, dứt khoát bước ra khỏi phòng.

Hắn quay người đi, nước mắt tôi liền tuôn ra, thân thể lạnh tựa như nhiệt độ cơ thể bị hắn mang đi hết. Tôi ôm lấy hai tay, không dám nhìn bóng dáng hắn, cắn môi dưới nhịn không khóc thành tiếng.

Thời gian chập chạp trôi qua, tôi nằm trên giường ôm chặt đệm chăn, hơi thở của người ở trên mặt cũng dần dần tán đi, tôi lại còn không chịu buông tay ra. Tôi thậm chí đã suy nghĩ, vừa rồi nên gọi Lâu Tập Nguyệt lại, sau đó thừa nhận bản thân mình giận hờn, để hắn ở lại. Đối với tôi, rốt cục cái gì cũng không làm.

Một hồi tiếng bước chân nhẹ nhàng bước vào cửa phòng, tôi vui mừng ngay cả mặt cũng chưa kịp lau liền xoay người ngồi dậy, “Sư. . . . . .” khi nhìn thân ảnh xanh nhạt đang tới gần, tiếng gọi khó khắn lắm mới dừng lại.

Tử Yên bước nhẹ nhàng tới bên giường tôi, dáng cười phong thái rất tự nhiên “Tiểu Tự, đã khoẻ nhiều chưa?” tiếng nói dịu dàng tựa như gió tháng ba, phất qua tai tôi. Tôi nén lại thất vọng vào lòng, cố gắng trưng ra nụ cười tự nhiên với chị: “Đỡ nhiều. . . .” Ánh mắt dừng lại trên cổ chị ấy, cổ họng chợt nghẹn lại.

Tử Yên hình như nhận thấy cái nhìn chăm chú đầy khác thường của tôi, nâng tay sờ lên dấu vết tựa như cánh hoa trên da thịt trắng nõn, sắc mặt đỏ ửng, vội vàng kéo cổ áo, khi nói chuyện có vẻ thẹn thùng “Ta cho rằng, sau khi trải qua lần đó, công tử sẽ không gặp mặt ta. Không nghĩ rằng. . . . . .” lời nói chị ta dừng một lát, đôi mắt lấp lánh đầy vui sướng tựa như dao nhỏ cắt vào lòng tôi, máu tươi chảy ròng ròng.

Tử Yên nâng tay sờ lên hai má tôi, lòng bàn tay lạnh, “Tiểu Tự, muội có lẽ không biết, công tử có cái bệnh ưa sạch, cái gì của hắn tuyệt đối không được cho người khác động vào; mà bị người khác chạm qua rồi, hắn cũng nhất định không muốn nữa. Cho nên, lúc trước công tử cho muội cùng Triệu Đan. . . . . .” Tôi cứng ngắc gật gật đầu. Tôi hiểu, Lâu Tập Nguyệt khi đó tính toán đưa tôi cho Triệu Đan, cho nên hắn mới cho tôi chén rượu kia.

Tử Yên rụt tay về, hỏi tôi: “Tiểu Tự, lá thư nhà của tỷ, muội . . . . .” Tôi có chút hốt hoảng đáp lời “Muội đưa đến rồi.” Tử Yên thoáng kích động, vội nói ngay: “Cha mẹ tỷ, bọn họ sau khi thấy thư, có hay không… . . . . .” Tôi cắt lời: “Là ca ca chị nhận..”

Tử Yên vừa nghe, nét vui vẻ trên mặt đã biến mất, phải mất hồi lâu mới mở miệng hỏi: “Anh chị, hắn nói thế nào?” Tôi sửng sốt khẽ chớp mắt một cái, ngập ngừng nói: “Hắn, hắn bảo muội gửi lời hỏi thăm tới chị.” Tử Yên nghe vậy cười trừ, mặt mày buồn bã “Tiểu Tự không cần gạt chị, anh chị nhất định là căm hận chị.”

Tôi cũng không còn lời nào để nói, mắt Tử Yên đục đỏ ngầu, liếc về phía tôi, dáng vẻ đau khổ động lòng người ngay cả tôi cũng cảm thấy khó chịu thay. Chị nghẹn ngào hỏi: “Còn cha mẹ chị thì sao hở Tiểu Tự, hai người họ luôn mạnh khỏe chứ?” Nghĩ tới lời nói của Đổng Tử Hiên ngày đó, tôi chỉ biết cúi đầu xuống, không dám nhìn vẻ mặt của Tử Yên sau khi biết sự thật, nhỏ giọng nói: “Anh chị nói, cha mẹ chị.. bệnh chết rồi.”

Hơi thở Tử Yên như ngừng lại, nước mắt tựa như hạt châu bị cắt đứt dây rơi xuống đất

Tôi cúi gằm mặt nhìn nền nhà, cái giá lạnh cùng trống rỗng trong ngực lan vào cơ thể tôi khiến phát lạnh.

Chị có thể khóc, mà tôi lại khóc không được .

Tôi biết dấu vết trên người Tử Yên biểu hiện cho cái gì. Lâu Tập Nguyệt chưa bao giờ làm điều đó với tôi.

***

Từ ngày đó về sau, tôi không còn gặp lại Lâu Tập Nguyệt nữa. Nhưng mà có một thủ hạ Thiên Nhất giáo chuyển cho tôi một quyển kiếm phổ, nói là Lâu Tập Nguyệt bảo tôi xem đó mà luyện tập. Tất cả thời gian tôi đều dùng trên bản kiếm phổ này, trừ bỏ ăn cơm -ngủ, thì là luyện kiếm, không để mình rảnh chút nào. Chỉ sợ một khi rảnh rỗi, tất cả không gian trong đầu đều bị Lâu Tập Nguyệt xâm chiếm.

Lâu Tập Nguyệt lạnh lùng, Lâu Tập Nguyệt dịu dàng, Lâu Tập Nguyệt cười xấu xa, Lâu Tập Nguyệt đau lòng hôn tôi an ủi. . . . . . rất nhiều kí ức về hắn, có thể khiến trái tim tôi cũng muốn nứt ra luôn?

Thời gian ba tháng, cứ như vậy mà trôi qua.

Sớm tinh mơ yên tĩnh, ngày hôm nay tôi cũng như thế thức dậy đi luyện công, khi đi ra khỏi cửa viện, xa xa nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, bước chân bỗng dừng. Tôi mở miệng gọi: “Sư đệ.”. Thiếu niên anh tuấn vận đồ đen quay đầu nhìn về phía tôi, trong đôi mắt đen thẳm đó không hề có gợn sóng cảm xúc nào, lạnh lùng đáp lại: “Sư tỷ.”

Tôi hình như gần một năm không gặp nó. Mấy tháng qua, Triệu Đan hình như đã cao lớn rất nhiều, trước kia xấp xỉ gần bằng tôi, bây giờ tôi phải ngẩng đầu nói chuyện với nó. Tôi hỏi nó: “Sư đệ, sao ngươi lại tới đây?” Gần đây tâm tình kém sút, thấy sư đệ này tôi cũng có chút vui vẻ. Triệu Đan nhìn tôi, giọng điệu vẫn lạnh như băng đáp: “Sư phụ gọi đệ tới” Tôi nghe nói sau đó bị nghẹn luôn rồi.

Bất kể tôi có cố gắng thêm cỡ nào, trong mắt Lâu Tập Nguyệt cũng là một đứa vô dụng sao? Hắn thà rằng gọi Triệu Đan từ ngàn dặm xa xôi tới, cũng không phái tôi đi làm chuyện gì. Tay chân rét lạnh.

Tôi cúi đầu, nhìn thấy bảo kiếm trong tay, máu nóng dồn lên đỉnh đầu, vậy mà cũng buộc miệng nói với Triệu Đan: “Sư đệ, chúng ta đã rất lâu không tỷ thí rồi. Ngươi một mình ở trong cốc cũng không có nhàn hạ”. Dù sao Triệu Đan tuổi trẻ, bị tôi nói khích như thế, cũng khó chịu mở miệng: “Lời này nên là đệ nói với tỷ mới phải. Chuyện của tỷ, Bạch Khiêm đều nói cho đệ biết.” Đầu tôi khẽ choang một tiếng, vì che dấu xấu hổ khẽ ho một tiếng, bảo nó: “Chi bằng nhân dịp sư phụ không có tới, chúng ta tỷ thí một hồi.” Triệu Đan thích võ, vừa nghe tỷ thí mắt sáng rực lên, sau rút bảo kiếm giắt ở thắt lưng ra, “So thì so”

Kiếm quang như tuyết, trường kiếm như hồng

Tôi cùng với Triệu Đan đều là đệ tử đích truyền của Lâu Tập Nguyệt, võ công hai bên thế đánh rất rõ ràng, ban đầu đánh nhau chết sống hơn mười chiêu cũng không phân được thắng bại. Tôi bỗng nhiên nhớ tới bản kiếm phổ Lâu Tập Nguyệt cho tôi, kiếm di chuyển theo ý mình, cổ tay vừa chuyển, một kiếm nghiêng đâm thẳng ra. Trong lòng bỗng nhiên kinh hoảng. Không ngờ rằng khi luyện tập chỉ thấy là một chiêu bình thường, khi đối địch lại hữu dụng như vậy.

Kiếm quang hạ xuống, lấy một góc độ gian xảo đâm từ phía sau, mãi đến khi bức Triệu Đan dồn tới góc tường, tay chân cũng rối loạn trận pháp. Lòng tôi kinh sợ, bỗng nhiên thu thế, lại quên tính tình sư đệ của mình. Triệu Đan rơi xuống thế yếu cũng liều mạng vung kiếm đón nhận, xu thế muốn bức kiếm tôi lùi về, tôi phải thu lại, một kiếm nó đâm thẳng tới ngực tôi!

Tôi hoảng sợ vội vàng lui về sau, bên tai lại nghe thấy tiếng xe rách vải quần áo vang lên, ngay khoảng khắc này, bị một lực mạnh mẽ kéo cả người về sau, đụng vào một vòm ngực ấm áp.

Tôi ngoái đầu nhìn lại nhìn thấy hai má người nọ, tầm mắt giống như bị cố định, không thể nào di dời dù mảy may.

Lâu Tập Nguyệt không nhìn tôi, chỉ đưa cánh tay đặt nhẹ lên lưng tôi, ánh mắt trong trẻo cùng lạnh lùng nhìn Triệu Đan đang đứng ngây ngốc tại chổ, lạnh nhạt mở miệng nói: “Người đâu, phạt hắn hai mươi roi.”

Tôi run cả người, hoảng sợ quay đầu lại, trơ mắt nhìn thấy Triệu Đan bị người ta ấn quỳ xuống, sau đó tiếng roi xé gió. Triệu Đan vẫn cúi đầu, quỳ thẳng, thân thể tựa như tảng đá vẫn không nhúc nhích, giống như đang bị đánh không phải là nó.

Tôi nhìn hoảng sợ vô cùng, quay người giữ chặt vạt áo Lâu Tập Nguyệt, giọng nói phát run: “Sư phụ. . . . . .”

“Ba mươi roi” tiếng nói dễ nghe không hề có tình cảm.

Tôi chợt im bặt không lên tiếng, cắn môi gần như chảy máu, cũng không dám cầu xin thêm một chữ.

Đợi đến khi tiếng roi rốt cục cũng ngừng, Lâu Tập Nguyệt mới cụp đôi mắt liếc nhìn tôi, đáy mắt trong trẻo như nước nhưng đầy lạnh, giọng điệu không mang theo giận hờn hay vui vẻ nói: “Thân thể da thịt do cha mẹ ban cho, ‘con gái ngoan’ của vi sư, ngươi cần phải bảo vệ chính bản thân mình”

Tôi nghe hắn nói trong đó không hề che đậy ý châm chọc, trong lúc này á khẩu không trả lời được. Tôi không biết vào lúc này nên trả lời hắn thế nào, mới có thể khiến cho Lâu Tập Nguyệt không giận nữa. Cho nên đành phải lặng im.

Lâu Tập Nguyệt nói xong buông tôi ra, cất bước đi đến trước Triệu Đan, từ trên cao nhìn xuống nhìn nó, đi qua sát bên người, “Sau khi thoa thuốc xong, đến phòng ta” đi rất xa chỉ để lại một câu như vậy, thân ảnh tuấn dật đó nhanh nhẹn biến mất ngoài cửa viện.

Tôi chết đứng tại chổ nhìn chằm chằm mặt đất. Ngay lúc vừa rồi, khi Lâu Tập Nguyệt buông tôi ra, tôi suýt chút nữa liền chạy tới ôm lấy hắn, chỉ kém một chút thôi. Luôn miệng nói phải an phận làm đệ tử của hắn, có đúng là vì không muốn rời xa Lâu Tập Nguyệt cho nên tôi mới không thể tự kiềm chế được. Tôi thật sự là vô dụng.

Triệu Đan được người nâng dậy rời khỏi, tôi một mình đứng ở trong viện không biết bao lâu, thất tha thất thểu quay về. Không đi xa “bịch’ một tiếng đánh vào người một người, tôi giật mình, ngẩng đầu —”Cốp”

“Ôi!”

“A!”

Tôi đau đến độ ôm lấy đầu ngồi chồm hổm xuống, nước mắt ngưng đọng trong hốc mắt. Rồi sau đó nghe thấy trên đỉnh đầu vang lên giọng nói ỡm ờ: “Ngươi đi đường sao không nhìn, người nào vậy!” Tôi nhướng mắt, lườm về phía Bạch Khiêm bị đầu tôi đụng vào cằm, nước mắt cứ thế rơi xuống. Bạch Khiêm nhìn thấy tôi như thế, choáng váng, vội vàng buông tay đang che cằm sưng đỏ, duỗi ra vỗ vỗ bả vai tôi hỏi: “Ngươi, ngươi làm sao vậy?” Tôi ôm hai chân, khóc lóc, vừa khóc nói không thành tiếng với cậu ta: “Ta, ta sẽ gả không được . . . . .”

Bởi vì cho dù đánh cược với ngươi cái kia, tôi còn muốn dán lấy sư phụ, mỗi ngày mỗi ngày đều muốn.

Bạch Khiêm sững sờ nhìn tôi, thoáng sau hiểu được, chán ghét mà hừ một tiếng, ra vẻ hào phóng khoát tay nói: “Quên đi, quên đi, dù sao ta cũng không giấu được chuyện mắt của ngươi. Công tử vừa hỏi ta đã khai. Hơn nữa, ta còn buồn rầu vì ngươi gả không được đó chớ, muốn ta cả đời lo quần áo giặt giũ nấu cơm cho ngươi, hầu hạ ngươi.” Hắn nói xong lời cuối cùng nghiến răng nghiến lợi, khiến tôi cười khúc khích, nín khóc mỉm cười. Bạch Khiêm này từ trước tới nay đều là như vậy, bình thường khiến cho tôi hận nghiến răng, vào những lúc tôi khó chịu nhất lại chọc cho tôi vui vẻ.

Tôi xoa xoa nước mắt đứng lên, nhớ tới chuyện kia, vội hỏi cậu ta: “Sư phụ không làm khó ngươi chứ? Sao lâu như vậy ta không có thấy ngươi??” Bạch Khiêm trừng mắt nhìn tôi, đối với việc bản thân mình bị phạt phải nói tránh đi, trái lại nói: “Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi giống nhau, nhàn hạ? Ta bận rộn giúp công tử tìm Tam Sinh. . . . . .”

Hắn đang nói bỗng dừng, tôi lại hiểu chút trong đó “Tam Sinh hoa? ! Nó không phải đã rơi mất rồi sao?” Bạch Khiêm dùng ánh mắt chỉ ‘tiếc rèn sắt không thành thép’ trừng tôi, gần như cắn răng nói: “Đường Tự, Tam Sinh hoa rơi vào núi, cũng không chứng tỏ nó mất.”

Trong đầu vang ong ong, trống rỗng.

Hoá ra, Lâu Tập Nguyệt vẫn không bỏ chuyện tìm Tam Sinh hoa. Nếu để hắn tìm được, Độc tình cổ có thể giải, vậy tất cả những dịu dàng hắn đối với tôi sẽ lấy lại hết? Một ý niệm loé lên trong đầu. Hắn vì để cho tôi cùng Triệu Đan luyện võ công này, cho nên gọi Triệu Đan đến đây?

Suy nghĩ này khiến cả người tôi lạnh lẽo. Trong lỗ tai không ngừng có tiếng vang vọng. Câu nói Tử Yên — “Tiểu Tự, muội có lẽ không biết, công tử có cái bệnh ưa sạch, cái gì của hắn tuyệt đối không được cho người khác động vào; mà bị người khác chạm qua rồi, hắn cũng nhất định không muốn . . . . . .”

Ở trong sân ngồi cả ngày, đợi đến khi hồn quay về, bóng đêm đã buông phủ xuống.

Tôi ngửa đầu nhìn không trung tối đen như mực, đêm đen không trăng không sao ngưng trọng, một chút ánh sáng cũng không có.

Tôi không biết bản thân mình làm sao có thể trở về phòng, khi nâng tay đẩy cửa ra, trong đầu đều trống rỗng, tôi đờ đẫn xoay người khoảng khắc tôi đóng cửa lại, trong giây lát bị một người từ phía sau ôm lấy tôi.

Tôi còn không kịp kêu sợ hãi, mùi rượu nồng nặc xen lẫn mùi thơm mát của người nọ bao vây tôi trọn vẹn. Tôi cứng đờ toàn bộ động tác, nhất là hô hấp. Khoảng khắc tiếp theo, cằm bị nắm bắt thô lỗ bị vặn lại, hai cánh môi nóng bỏng cấp bách dán lên môi tôi, đầu lưỡi khiêu mở răng tôi, tiến thẳng thẩn tốc, cướp đoạt hết thảy.