Lương Nhân

Chương 31




Kỳ Trấn đi ra khỏi phòng vệ sinh thì thấy Từ Khả Huyên đã đứng đợi sẵn ở ngoài. Y lạnh nhạt hỏi: “Sao em lại ra đây?”

Từ Khả Huyên không trả lời mà tra hỏi ngược lại: “Chuyện vừa nãy anh nói với cậu hai nhà họ Lục là thật à?”

Kỳ Trấn cau mày.

Thật ra y không thích cô vợ chưa cưới này lắm. Bảo là ngây thơ, yếu đuối thì còn đỡ, đằng này cô ta lại quá gần gũi với Tả Kiều, khiến trong lòng y cảm thấy mâu thuẫn khó nói thành lời. Từ Khả Huyên muốn lấy lòng mẹ y, nên y cũng không tiện nói rõ với cô rằng nên tránh xa mẹ mình ra.

Dù Kỳ gia có hiển hách thế nào thì y và Tả Kiều cũng chỉ là cô nhi quả phụ, đáng lẽ phải nương tựa lấy nhau mà sống mới phải, thế nhưng trên thực tế, quan hệ giữa hai người không hề thân thiết chút nào.

Hồi bố của Kỳ Trấn qua đời, y tuy còn nhỏ nhưng cũng đã dần nhận thức được nhiều chuyện. Nhà họ Kỳ chỉ có hai đứa cháu, Kỳ Trấn lớn hơn Kỳ Duật bốn tuổi, nhưng không vì thế mà hai người xa cách nhau. Kỳ Trấn rất cưng chiều cậu em duy nhất này của mình, mà Kỳ Duật cũng rất thân thiết với y.

Y vẫn nhớ rõ cái ngày xảy ra tai nạn, khi ấy y đang kiểm tra bài tập của Kỳ Duật. Kỳ Duật vốn thông minh, mỗi tội ham chơi, nên Kỳ Trấn phải ra điều kiện nếu anh làm đúng hết bài tập thì y sẽ chơi với anh, có vậy anh mới chịu ngồi học. Thực ra Kỳ Duật có làm sai một ý nhỏ, nhưng Kỳ Trấn thấy anh tha thiết nhìn mình thì cũng cười cười mà bỏ vở xuống, giả bộ như anh đã đúng hết rồi. Kỳ Duật thấy vậy thì cười rạng rỡ, định bổ nhào vào lòng y.

Trò này hai người thường chơi với nhau, Kỳ Trấn đã chuẩn bị để đón được anh, vậy mà Kỳ Duật lại bị người nào đó đẩy ra, do không đứng vững nên ngã ngồi xuống đất.

Tả Kiều vừa vội vã kéo Kỳ Trấn đi vừa hét: “Đi cùng mẹ mau lên!”

Kỳ Trấn lại muốn đỡ Kỳ Duật lên trước. Tả Kiều thấy vậy thì tát ngay vào mặt y: “Lúc này rồi mà còn không nghe lời à, bố mày gặp chuyện rồi kia kìa, biết không hả!”

Kỳ Trấn rất ít khi bị đánh nên giật mình ngơ ngác. Kỳ Duật đã tự mình đứng dậy, vội đuổi theo mà kéo tay y: “Anh ơi, anh đừng sợ! Em đi cùng anh… em… em chờ anh ở nhà nhé!”

Kỳ Trấn gần như bị Tả Kiều nhấc lên xe, Kỳ Duật thì đứng trong sân nhìn theo. Một cậu nhóc bé tí nhưng lại lộ đầy vẻ lo âu của người lớn.

“Mẹ ơi, bố bị sao vậy?” Kỳ Trấn mau chóng bình tĩnh lại. Tả Kiều thì chỉ biết khóc, nghe con mình hỏi vậy thì liền ôm lấy y, bộ dạng hoảng loạn không thốt nên lời.

Ông lão họ Kỳ tự mình đứng trông ở trong bệnh viện, vừa thấy Tả Kiều đưa Kỳ Trấn đến, ông liền mắng mỏ: “Nó còn bé tí, cô lôi nó đến đây làm gì?!”

Kỳ Trấn chưa từng thấy dáng vẻ đó của ông mình, không rõ đó là cảm giác gì, chỉ biết theo bản năng mà sợ hãi núp sau mẹ mình. Y rất sợ ông nội, cả nhà họ Kỳ từ trên xuống dưới không ai dám vỗ ngực nói mình không sợ ông cả. Thế mà Tả Kiều khi ấy chẳng biết chừng mực, cũng chằng màng đến sợ hay không sợ nữa, cứ thế khóc hu hu mà cãi lại: “Nhỡ… nhỡ… không được gặp mặt lần cuối…”

“Im mồm!” Ông lão đanh giọng mắng.

Tả Kiều không nói gì nữa, chỉ khóc nức nở.

Nhưng cuối cùng lại không cứu được người.

Kỳ Trấn lúc ấy không hề biết rằng, trong vụ tai nạn cướp đi ba mạng người ấy, bố mẹ Kỳ Duật đã mất ngay tại chỗ. Khi ngồi trước cửa phòng phẫu thuật, ông nội của y đã mất đi một người con. Lúc biết tin cuộc phẫu thuật thất bại, người ông gánh vác cả gia tộc này từ từ nhắm mắt lại, ngồi bất động tại chỗ. Dường như chỉ trong thoáng chốc, cả người ông như gù hẳn xuống.

Bác sĩ cho hay, trước khi trút hơi thở cuối cùng, bệnh nhân luôn miệng nhắc tới cái tên Nam Nam.

Đó chính là nhũ danh của mẹ Kỳ Duật.

Tinh thần vốn đã gần như sụp đổ của Tả Kiều trong nháy mắt bị kích động lạ thường. Mặt bà đầm đìa nước mắt, giọng nói cũng không kiềm chế được mà rít lên: “Anh ấy nói thế là có ý gì, nói thế là có ý gì?! Đến mạng sống cũng vứt cả vào đó… Lại còn nhớ thương cô ta, chết rồi còn nhớ thương cô ta! Hu hu… Tôi đã làm gì nên tội nên tình…”

“Thôi đi…” Ông lão đành phải quát ngăn Tả Kiều lại, thế nhưng giọng ông lại khản đặc, yếu ớt, khí thế chẳng còn mấy nữa.

“Bố ơi… bố xem con dâu mình kiểu gì mà lại đáng sợ như thế! Cô ta hớp hồn hai anh nhà, rồi bắt họ chết theo… Cô ta làm thế là muốn Kỳ gia tuyệt…”

Ông lão vung tay tát Tả Kiều một cái, khiến bà ta phải nuốt ngược chữ còn lại vào trong bụng. Ông giận dữ quát: “Ăn nói linh tinh, còn ra cái thể thống gì nữa! Con trai chị còn ở đây này, chị vẫn là một người mẹ đấy!”

Khung cảnh hỗn loạn khiến Kỳ Trấn sợ chết khiếp. Y biết bố mình đã chết, nhưng chết nghĩa là gì thì y không hiểu, bởi vẫn còn quá nhỏ, không thể nào trong chốc lát hiểu rõ chuyện chết chóc được. Điều khiến y sợ hơn chính là dáng vẻ suy sụp của mẹ mình, lại còn ông nội… Lúc ông đi về phía y, y thậm chí còn vô thức lùi về đằng sau.

“Đừng sợ con à, đừng sợ.” Ông lão cúi người ngồi xuống, vuốt đầu Kỳ Trấn. Y chưa từng thấy ông mình có cử chỉ thân mật như vậy với mình. Nhưng y rất sợ, khi thấy ánh mắt ông nội nhìn mình chăm chú như vậy, y vẫn cố gắng nói: “Con không sợ đâu ông.” Nói xong, nước mắt y đột nhiên ứa ra, như thể y chợt hiểu chết nghĩa là gì, nỗi tủi hờn cũng vì thế mà trào dâng.

Ông nội thì lại khen y: “Ngoan lắm… Sau này con phải gánh vác cái nhà này, phải bảo vệ mẹ mình, con hiểu chưa?”

Nghe vậy, Tả Kiều kích động mà ôm Kỳ Trấn vào lòng, siết chặt lấy y, liên tục gọi tên Kỳ Trấn như đang bám lấy hy vọng duy nhất của mình. Ông lão hơi khựng lại nhưng không cưỡng ép nữa, cũng chẳng thử lại gần Kỳ Trấn. Ông chậm chạp đứng lên, nói với Tả Kiều: “Cô liệu mà nuôi con cho tốt, Kỳ gia sẽ không bạc đãi cô.”

“Và cũng đừng nhắc lại những chuyện giả dối, không nên nói ra kia nữa.”

Kỳ Trấn không nhìn rõ vẻ mặt của ông nội mình, chỉ cảm thấy mẹ mình thoáng chốc càng siết chặt lấy mình hơn, khóc như đang đứt từng khúc ruột. Y hoảng loạn và luống cuống vô cùng, chỉ sợ mình sẽ bị mẹ siết cho đến chết nên bất giác muốn đẩy bà ra. Thế nhưng mẫu tử liền tâm, tiếng khóc của bà khiến cánh tay đang định đẩy ra của y lại do dự một thoáng rồi thành ra nửa đẩy nửa ôm, cuối cùng y cũng òa khóc theo.

Từ đó trở đi, cuộc đời thay đổi.

Trong một khoảng thời gian rất dài, Tả Kiều từng phải chịu áp lực từ nhà mẹ đẻ, lại thiếu đi tình yêu thương của chồng nên cuộc sống của bà ở nhà họ Kỳ rất bức bội, khi so với người em dâu tình cảm mặn nồng với chồng thì bà càng thảm hại hơn. Biến cố lần này khiến Tả Kiều suy sụp một thời gian, sau đó như lột xác thành người khác. Bà dần trở nên cao ngạo, và Kỳ Duật - người có bề ngoài giống mẹ mình - đã trở thành cái gai trong mắt bà.

Lúc ấy hai ông bà nhà họ Kỳ đang đau buồn cùng cực, không còn lòng dạ nào mà để ý đến những chuyện khác nữa, nên Tả Kiều thuận thế nắm luôn quyền quản lý trong nhà. Chỉ cần bố mẹ chồng không lên tiếng, Kỳ gia liền trở thành lãnh địa của bà, Kỳ Duật đương nhiên cũng khó mà sống yên ổn. Nếu không phải vì bà lão thấy Tả Kiều quá đáng nên đưa Kỳ Duật về cạnh mình để tự tay nuôi dưỡng thì e rằng anh càng thảm hơn.

Cùng với đó, Tả Kiều tiêm nhiễm mọi thù hận vào trong trí óc của con trai mình. Kỳ Trấn còn nhỏ nên hiển nhiên chỉ biết nghe lời mẹ mà xa cách Kỳ Duật, thậm chí khi Kỳ Duật ngơ ngác không hiểu gì, muốn thử lại gần y, y đã thẳng tay đẩy anh ra. Mỗi lần như thế, Tả Kiều lại dịu dàng khen y làm tốt, có y rồi thì bà không sợ bị người khác bắt nạt nữa. Nếu Kỳ Trấn chỉ hơi mềm mỏng với Kỳ Duật thôi, bà sẽ lại khóc lóc với y như hôm ở trong hành lang bệnh viện, hỏi y có phải cũng muốn giống người cha đã chết của mình không, đã bị hồ ly tinh hút hồn rồi mà còn muốn nộp mạng nữa, để cho bà đơn độc lẻ loi trên cõi đời này.

Nếu bây giờ giở trò này với Kỳ Trấn, e là y sẽ cười nhạo không thôi. Nhưng Kỳ Trấn lúc ấy chịu ảnh hưởng quá lớn từ sự giáo dục của Tả Kiều, nên y cực kỳ oán hận Kỳ Duật, thậm chí còn chủ động bắt nạt anh để đổi lấy sự dịu dàng và bình yên trong phút chốc từ mẹ mình.

Năm Kỳ Duật học lớp 9, có lần một thằng con trai suốt ngày đi theo Kỳ Trấn bị giáo viên quở trách, vừa hay lúc ấy Kỳ Duật cũng ở trong phòng giáo viên nên thầy giáo liền lấy anh ra để so sánh với hắn. Tên đó thấy mình bị sỉ nhục, lại biết Kỳ Trấn ghét đứa em này nên đã lấy danh nghĩa của y để triệu tập một nhóm những đứa học cấp II, cấp III lại, nhân lúc nghỉ trưa chặn đường Kỳ Duật để đánh cho hả giận.

Những lần trước Kỳ Duật bị bắt nạt đều là mấy vụ nhỏ lẻ, còn lần này lại có quy mô lớn nhất, nguy hiểm nhất. Nếu không phải đúng lúc ấy có người phát hiện, vừa lấy điện thoại ra vừa chạy tới hét lên rằng đã báo với giáo viên, rất có thể lần đó Kỳ Duật sẽ bị đánh cho tàn tật.

Lần ấy ông lão họ Kỳ vô cùng tức giận, gọi Kỳ Trấn vào phòng đọc sách rồi hỏi: “Nghe nói anh muốn đánh chết em trai mình?”

Cách nói này thật quá nghiêm trọng, khiến Kỳ Trấn sợ đến toát mồ hôi lạnh. Y vội nói không dám, còn quỳ xuống đất định phân bua với ông nội. Vậy nhưng ông của y chẳng hề nghe, chỉ từ tốn nói: “Tôi biết anh không dám, nhưng anh vẫn còn mẹ đấy. Lúc mẹ anh nổi nóng thì anh chỉ biết nghe lời, rồi sẽ có một ngày… chuyện gì anh cũng dám làm.”

Kỳ Trấn còn đang định thanh minh, ông lão đã lại nói tiếp: “Cho dù anh chỉ bị kích động chứ không muốn làm gì, thì khi sự kích động này bị người khác biết tới, họ đều sẽ dám làm những chuyện anh không dám.”

Kỳ Trấn nghẹn lời, tự hiểu ông nội đã biết hết chuyện rồi.

“Tôi dạy anh như vậy, chỉ mong anh sau này gánh vác được gia đình này. Nhưng hình như anh vẫn chưa hiểu rõ hai chữ ‘Kỳ gia’ nghĩa là gì.” Ông lão vỗ vỗ vai Kỳ Trấn. “Nó sẽ thu hút rất nhiều dục vọng, thậm chí còn bao gồm cả những người gần gũi nhất với anh. Nếu anh không khống chế được thì sẽ không làm chủ được gia đình này.”

“Khi nào rảnh thì đến thăm em trai anh đi, hoặc là tự suy nghĩ thấu đáo xem sao.”

Câu cuối cùng của ông lão như chứng tỏ ông đã đoán trước được Kỳ Trấn sẽ không đến thăm Kỳ Duật. Kỳ Trấn không có ý định đi, nhưng Tả Kiều lại rất lo sợ chuyện này xảy ra nên đã tìm y để trấn an: “Con đừng lo, ông nội con còn sống được bao lâu nữa đâu, sau này nhà họ Kỳ sẽ thuộc về tay con rồi. Giờ con cứ chịu khó nhẫn nhịn nghe ông nói vài câu, tỏ vẻ ngoan ngoãn là được. Ông già chắc cũng chẳng thích thằng kia đâu, mà khi ông chết rồi thì càng chẳng làm gì được.”

Kỳ Trấn nhìn mẹ mình mà thấy sửng sốt không thôi, bởi y không ngờ bà lại thật sự nghĩ y sẽ làm hại Kỳ Duật. Bà nghĩ y sẽ làm gì Kỳ Duật chứ, đuổi Kỳ Duật ra khỏi nhà chắc? Hay là… đánh Kỳ Duật thành tàn phế luôn?

Ngày tháng dần trôi, y dần bị lòng oán hận, phẫn nộ của mẹ nhấn chìm vào vũng bùn lầy sâu không thấy đáy, tới tận hôm nay y mới bừng tỉnh ra rằng, suốt bao năm qua mình chỉ là con bù nhìn ngu ngốc chịu sự chi phối của người khác, chỉ là một thanh kiếm sắc nhọn để rửa hận mà thôi.

Điều này khiến y đau đớn đến tận xương tủy.

Kỳ Trấn bắt đầu chăm chỉ làm theo lời dạy bảo của ông nội, đến ngày tỉnh ngộ mới biết rằng tầm nhìn của mình hạn hẹp tới mức nào. Y cũng dần cảm thấy mẹ mình thật đáng thương chứ chẳng còn sợ bà hay tránh bà như tránh tà nữa, nhưng y vẫn không muốn tiếp xúc nhiều với bà.

Nếu Từ Khả Huyên là cô gái thông minh thì ít nhiều gì cũng phải lờ mờ lần ra đầu mối rồi. Nhưng cô ta thật sự không thể coi là sáng suốt, chỉ cần nhìn cái cách cô ta bị cuốn theo cảm xúc của Tả Kiều, hoàn toàn bị suy nghĩ của bà ảnh hưởng là biết. Giờ con trai đã lớn nên không chịu nghe bà nỉ non nữa, bà chỉ biết kể lể oán giận năm nào với con dâu mình, mong có thể gián tiếp thông qua con dâu để tác động đến con trai.

Quả nhiên Từ Khả Huyên không phụ lòng mong mỏi của Tả Kiều, thậm chí còn tưởng rằng Kỳ Trấn cũng mang trong mình mối thù chung với bà. Thấy Kỳ Trấn không nói gì, cô tự lẩm bẩm một mình: “Rõ ràng là thích cậu cả, thế mà người ta chết rồi thì lại quấn quýt lấy cậu hai. Bác gái nói không sai chút nào, Kỳ Duật giống y như mẹ cậu ta…”

Câu nói hệt như thể từ miệng Tả Kiều mà ra này khiến Kỳ Trấn càng nhíu chặt mày hơn. Y đáp: “Thôi đi, đây không phải chỗ để nói thế đâu.”

Từ Khả Huyên lè lưỡi, kéo tay của Kỳ Trấn mà nói: “Có ai đâu mà… Được rồi được rồi, để về rồi nói. Nhưng chuyện vừa rồi anh nói rốt cuộc là có thật hay không?”

“Anh chẳng có lý do gì để nói dối chuyện này cả.” Kỳ Trấn đáp lấy lệ.

Từ Khả Huyên thì như bắt được bí mật động trời vậy, thầm nghĩ quả nhiên là như vậy. Lúc nhìn Kỳ Duật, cô càng thấy khinh bỉ hơn.