Lương Nhân

Chương 14-2




Đến gần sát giờ cơm trưa, Kỳ Duật với Lục Trác Niên mới bước vào nhà họ Kỳ. Lục Trác Niên cầm theo một đống quà cáp - hắn cứ đòi bỏ thêm quà vào đống mà Kỳ Duật đã chuẩn bị sẵn, cho nên trông cực kỳ nhiều. Kỳ Duật đứng cạnh nhỏ giọng nói gì đó với Lục Trác Niên, Lục Trác Niên mặc kệ, cứ thế đi thẳng vào trong, Kỳ Duật đành phải tay không mà đi theo hắn.

Căn nhà của Kỳ gia được xây từ cách đây mấy chục năm, trải qua bao nhiêu nắng mưa mà vẫn mang trên mình nét cổ xưa, tạo nên một sự khác biệt giữa những căn nhà hiện đại khác. Suốt mấy thập niên, căn nhà đã trải qua biết bao thay đổi của thời đại, thế nhưng vẫn được gìn giữ nguyên vẹn, điều này chắc chắn không phải là do may mắn mà có được, mà nó thể hiện chính tình hình và thực lực của Kỳ gia suốt bao năm qua. Mặc dù hiện giờ Kỳ gia đã sa sút nhiều so với trước, nhưng khi nhìn vào căn nhà này, người ta lại thấy dường như đây cũng chỉ là một quãng trầm mà thôi.

Kỳ lão gia đã đi chơi bóng cửa (*), bảo là chơi xong lượt này mới về. Thế là dù Kỳ Duật và Lục Trác Niên đã an vị ở phòng khách rồi nhưng chẳng ai có thể ra tiếp đón cả. Dì Tất đang bận chăm vườn hoa của bà Kỳ, được người báo tin cho mới vội vội vàng vàng đi vào trong.

Mặc dù không có ông bà chủ nhưng người làm đã sớm mang trà bánh lên, còn định giúp Lục Trác Niên bỏ đồ đạc đang cầm xuống, nhưng Lục Trác Niên cứ giả ngây giả ngô, nhất quyết giữ chặt đồ trong tay không chịu buông. Đến lúc dì Tất xuất hiện, hắn tưởng đấy là vị trưởng bối nào đó nên mới đưa đồ qua cho người giúp việc trước mặt dì, sau đó khách khí nói: “Đây là chút quà mọn cho mọi người trong nhà ạ.”

Dáng vẻ lúc nói câu đấy của hắn khiến Kỳ Duật phải liếc nhìn. Hắn quá cung kính, cung kính đến mức giả tạo, cứ như thể bước chân vào Kỳ gia thì hắn liền tự động học theo khuôn phép của Kỳ Duật vậy.

Lục Trác Niên lễ phép như vậy nên dì Tất càng thấy lúng túng với sự thất lễ của Kỳ gia. Dì cuống quýt giải thích: “Tiếc quá, Kỳ Trấn với bà lớn đều không có nhà, ông cụ thì đi chơi bóng chưa về, chắc là đang bị giữ lại đó, chốc nữa mới về được.”

Kỳ Duật đã quá quen rồi nên cũng nói: “Không sao đâu dì Tất.”

Dì Tất đáp: “Vâng.”

Bấy giờ Lục Trác Niên mới nhận ra người đang đứng trước mặt mình không phải là trưởng bối nào cả mà chỉ là người giúp việc, hắn lập tức lộ vẻ không vui. Kỳ Duật thấy vậy thì dường như đã đoán đúng tâm tình của hắn, định nói gì đó để tỏ ý xin lỗi với vẻ bình thản thường thấy, thế nhưng Lục Trác Niên liền bình tĩnh trở lại. Đến người bị lạnh lùng còn bình tĩnh đến vậy, hắn chỉ là kẻ đi cùng thì còn muốn tỏ vẻ gì đây.

Dì Tất cũng nhìn Lục Trác Niên, lúc này hắn đã cực kỳ bình tĩnh rồi nên dì không nhìn ra gì cả, chỉ là thấy lúng túng không biết xưng hô ra sao. Kỳ Duật thấy thế bèn nói: “Dì cứ làm việc của mình đi, chúng cháu ngồi đây một lát.”

Dì Tất bảo không bận việc gì, Kỳ Duật lại nói không sao, nghe vậy dì Tất mới để ý sắc mặt của Lục Trác Niên rồi chần chừ rời đi.

Trong sảnh đột nhiên im ắng trở lại, lúc này Lục Trác Niên mới trở lại là chính mình, thoải mái ngồi dựa vào sô-pha, ngẩng đầu nhìn Kỳ Duật. Kỳ Duật đứng đó mặc cho hắn nhìn, nói: “Tôi cũng nói rồi đấy, hoàn cảnh ở Kỳ gia của tôi không được tốt lắm, mong anh đừng để ý.”

Lục Trác Niên chăm chú xem xét biểu cảm của Kỳ Duật nhưng chẳng nhận ra gì cả, bèn chỉ gật đầu tỏ ý thế nào cũng được. Một lúc sau hắn mới không nhịn được mà nói: “Ổn đấy, cũng may là không tới sớm.” Hắn sờ sờ bụng, trước khi đi Kỳ Duật đã cho hắn ăn no đến bảy, tám phần, động tác này của hắn ngầm ý bảo Kỳ Duật dự đoán như thần, nếu không bây giờ chắc phải chịu đói rồi.

Mặc dù Kỳ Duật bình thản đã quen nhưng anh cũng không phải là bị lãnh cảm, cho nên thấy động tác của Lục Trác Niên thì không kìm được phì cười.

Từ lúc bước chân vào căn nhà của Kỳ gia, đến lúc này anh mới hơi có cảm giác chân thực là mình đã thực sự rời khỏi đây.

“Chút nữa… tôi muốn đi thắp nén hương cho bà nội.” Kỳ Duật nói.

“Ừ, giờ đi luôn đi.” Lục Trác Niên nghe vậy thì đứng lên, như thể hắn thật sự buồn chán đến hết kiên nhẫn rồi, lại như thể hiếm khi được thấy Kỳ Duật cười nên hắn nghi ngờ mình bị ảo giác, bởi vậy cũng có chút vội vàng.

Kỳ Duật khá bất ngờ với sự nhiệt tình của hắn nên anh lại không kiềm chế được cảm xúc. Thực ra anh có hơi chần chừ, nhưng phản ứng ngoài dự đoán của Lục Trác Niên khiến anh thấy cực kỳ vui mừng.

“Phải chờ ông nội về, được ông cho phép thì mới được đi.” Kỳ Duật giải thích. “Để ăn cơm xong nhé, thắp hương xong mình về luôn.”

Sắc mặt của Kỳ Duật rất thoải mái, chân mày khóe mắt đều giãn ra, không giống với vẻ mặt của một đứa trẻ tìm mọi cách để thoát khỏi chốn ngục tù rồi lại trở về nơi cũ như trong tưởng tượng của Lục Trác Niên. Hắn cẩn thận nhìn ngó Kỳ Duật rồi buột miệng hỏi: “Cậu về nhà… thấy thoải mái lắm à?”

Kỳ Duật ngạc nhiên hỏi: “Nhà họ Kỳ ấy hả?”

Lục Trác Niên nghe vậy cũng ngẩn ra. Một lúc sau Kỳ Duật phản ứng lại, Lục Trác Niên cũng phản ứng lại, hai người nhìn nhau, những lời còn lại chẳng cần phải nói thêm nữa.

“Cơm của Kỳ gia thật sự chán lắm à?” Lục Trác Niên ghé lại gần, thấp giọng hỏi. Hắn nhớ là vừa rồi khi để tay lên bụng thì Kỳ Duật bật cười, cho nên giờ lại muốn đùa tiếp để được thấy cảnh tượng hiếm có kia.

Lần này thì Kỳ Duật không cười nữa, nghiêm túc trả lời: “Có thể là không chán đến mức ấy, nhưng tôi sợ là anh ăn sẽ không thấy ngon miệng đâu.”

“Ồ.” Lục Trác Niên lùi ra xa với vẻ hơi tiếc nuối.

(*) Bóng cửa: chính là môn croquet đó.