Lưỡng Mang Mang

Chương 9




Liễu Yển Húc đến trước phủ, vừa xuống kiệu, thì thấy thê tử Phí Thanh Ngưng mang theo Sấm nhi đứng chờ trước cửa, mỉm cười nhìn hắn, lập tức một tia ấm áp tự đáy lòng trào ra, để cơ thể vốn đã nguội lạnh trở về với sự ấm áp, vì hai người, ta có gì mà không nhịn được.

Lộ ra một nụ cười hiền hoà, ôm lấy Sấm nhi đang không ngừng gọi “ Cha cha “, nắm lấy tay thê tử đi vào trong thượng thư phủ, không quản mưa gió bên ngoài lớn đến đâu, ta cũng sẽ tận lực ngăn cản nó khỏi thế giới của hai người, cho nên, hãy vì ta, mà hạnh phúc đi …

Vừa vào trong phủ, quản gia đã ra tới, nói phu nhân đã chuẩn bị sẵn cơm canh rồi, hỏi lão gia có muốn dùng bữa ngay không, liếc nhìn thê tử xinh đẹp, Liễu Yển Húc hơi khiển trách nói.

“Không phải sức khoẻ nàng không tốt sao, sau này những việc này giao cho hạ nhân làm là được rồi.”

Phí Thanh Ngưng mỉm cười ngọt ngào, để gương mặt vốn bình dị toả ra một sắc thái nhu điềm, vẻ đẹp khiến người ta không dám nhìn gần, tuy nói Liễu Yển Húc sớm đã nhìn quen mắt, nhưng nhìn kĩ vẫn có cảm giác đỏ mặt tim run.

“Làm thê tử vì tướng công chuẩn bị một bữa cơm là chuyện đương nhiên mà … hơn nữa Sấm nhi cũng thích ăn cơm do mẹ nấu, có phải không?”

Tên tiểu tử vốn đang vùi đầu vào ngực phụ thân mà đùa giỡn liền quay đầu lại.

“Vâng ạ vâng ạ … Sấm nhi thích!! Thích nhất là cơm do mẹ nấu.”

Tức cười tên tiểu tử này, Liễu Yển Húc xoay đầu định nói, thì bị thê tử kéo vào bàn ăn.

“Được rồi được rồi, biết chàng là hình bộ thượng thư đại nhân, ngày ngày ở bên ngoài giáo huấn người ta rồi, sao về nhà còn muốn giáo huấn cả mẹ con ta nữa … ăn cơm ăn cơm … Sấm nhi cũng đói rồi …”

Để mặc thê tử kéo, cũng điều chỉnh cước bộ để đuổi kịp thê tử, Liễu Yển Húc cười theo thê tử ngồi vào bàn ăn.

Nhìn trong chén của mình thức ăn đã được gắp đầy ắp, Liễu Yển Húc dở khóc dở cười nhìn thê tử.

“Ừm … ta nói này Thanh Ngưng, nàng … định cho phu quân no chết phải không??”

Cái gì chứ! Gương mặt nhỏ nhắn, lại mỉm cười một cái.

“Phu quân bình thường ở bên ngoài, cực khổ không cần nói rồi, khó lắm mới về nhà ăn một bữa cơm, thiếp đương nhiên muốn chàng ăn nhiều một chút. Bình thường … bình thường chàng cũng không được ăn thường mà …”

Nghe thấy ngữ khí của thê tử trầm thấp dần, Liễu Yển Húc thở dài một hơi, buông đũa xuống nắm lấy đôi tay thê tử đang không ngừng bấu vào gấu váy.

“Phải phải phải … tai sai ta sai, phu quân nhận lỗi với nương tử. phu quân nhất định sẽ ăn hết thức ăn thê tử làm, không chừa một miếng!!”

Nói xong liền xoay lại bàn mãnh liệt tống thức ăn vào miệng, lâu lâu còn dùng ngữ khí không rõ ràng nói,ăn ngon ăn ngon.

Nhìn gương mặt anh tuấn của Liễu Yển Húc đang ăn, Phí Thanh Ngưng nhịn không được bật cười.

“Xem chàng kìa, ăn đến như vậy, cơm dính đầy mặt, Sấm nhi ăn còn giỏi hơn chàng.”

Nghe thấy tên mình, Sấm nhi ngẩng đầu lên, thì thấy mẹ đang dùng khăn lau đi cơm dính trên mặt cha, cha hạnh phúc nhìn mẹ, cảnh tượng này ai cũng không muốn nhìn trộm, nên lại vùi đầu xuống tiếp tục ăn.

Đột nhiên, đang tươi cười với ái thê Liễu Yển Húc chợt run lên, sắc mặt đột nhiên tái xanh, nụ cười hoàn toàn biến mất toàn thân cứng đờ nhìn ra cửa, thân hình cao lớn không ngừng run lên.

“Tướng công.”

Ngạc nhiên nhìn theo ánh mắt Liễu Yển Húc trông ra cửa, chỉ thấy một công tử trẻ tuổi mặc hoa phục theo sau còn có một tuỳ tùng nô bộc, khoé miệng nở nụ cười nhìn vào trong đại sảnh, thần thái tôn quí đó không có nộ khí, gương mặt mỹ mạo vạn phần khí thế bất khả xâm phạm.

Chỉ là, công tử đó tuy đang cười, nhưng sao khiến cho người ta như rơi vào trong hầm băng, không khỏi phát lãnh, xoay đầu, nhìn thần thái bất thường của tướng công, gọi khẽ một tiếng.

“Tướng công.”

Cơ hồ bị tiếng gọi của nương tử làm xực tỉnh, Liễu Yển Húc vội vàng đứng lên đi về phía hoa phục công tử cũng chính là Mộ Dung Hoài Tần định quì bái, thì bị Mộ Dung Hoài Tần ám dụng công lực làm cho không quì xuống được.

“Ái khanh không cần đa lễ, chỉ xem trẫm như bằng hữu đến chơi là được rồi.”

Lời nói rất khách sáo, nhưng đôi tay cũng gắt gao nắm lấy tay Liễu Yển Húc, Liễu Yển Húc lo lắng, cũng nhẹ giọng đáp.

“Vi thần không dám.”

“Ừm.”

Cảm thấy lực trên tay nhẹ đi, Liễu Yển Húc thở nhẹ, lập tức cơ thể lại căng cứng, ngòn tay thon dài trắng nõn đó lại đang ở giữa hai chân mình mà sờ nắn, động tác đó, giống như mãnh liệt vuốt ve mình lúc làm chuyện đó!!! Đổ mồ hôi lạnh, ngẩng đầu nhìn kẻ đang thiên chi kiêu tử đang nở một nụ cười xán lạng.

“Chẳng lẽ ái khanh chê trẫm, cảm thấy trẫm không xứng làm bằng hữu của ái khanh?”

Liền vội  cúi thấp đầu, hiểu mình không thể chất vấn người này.

“Thần không dám.”

“Tốt.”

Nói lớn một tiếng, Mộ Dung Hoài Tần đổi thành nụ cười ấm áp như xuân kéo Liễu Yển Húc thần sắc cổ quái ngồi vào bàn bên cạnh Phí Thanh Ngưng và Sấm nhi.

Phí Thanh Ngưng tuy cảm thấy vị công tử này hơi kì quái, lại cảm thấy trượng phu mình không thoải mái như thường ngày, nhưng cũng không đoán nhiều, chỉ xem đây như một vị quan quyền quí nào đó mà trượng phu quen biết trong cung, rất khách sáo khi tiếp đãi, nhưng vị công tử kia lại hết lời khen tặng dung mạo mình và trượng phu, tuy đây không phải là điều gì xấu, nhưng cũng không hợp với lễ nghi bình thường. Nhưng trượng phu cũng không nói gì, chỉ giữ yên tuấn nhan, mình là thê tử cũng không biết nói gì nhiều, đành ngồi ngây một lát rồi mang theo Sấm nhi mượn cớ thoái lui, để lại trượng phu cùng bầu bạn với vị công tử đó.

“Kiều thê như hoa như ngọc, hài tử ngây thơ hoạt bát … Liễu đại nhân, thật có phúc ha.”

Thấy Phí Thanh Ngưng cáo lui, gương mặt luôn tươi cười của Mộ Dung Hoài Tần đột nhiên thay đổi, ngữ khí bất âm bất dương của hắn càng làm cho người ta không đoán ra được hắn đang nghĩ gì.

“Thần không dám.”

Liễu Yển Húc vừa nghe câu này thì biết là có gì không đúng rồi, liền quì rạp xuống.

“Ha ha … Liễu đại nhân nói vậy là sao, bây giờ, ta không phải là [hảo] bằng hữu của ngươi rồi sao?”

Liếc nhìn Liễu Yển Húc đang nửa quì, Mộ Dung Hoài Tần tuy không thừa nhận thân phận của mình, nhưng cũng không mở miệng kêu Liễu Yển Húc đứng lên.

Vốn cũng định cho Liễu Yển Húc về phủ nghỉ ngơi, ai ngờ thằng nhỏ phía dưới lại cứng lên, vì vậy đem theo mấy tên thị vệ mà xuất cung,, đến được đây, lại nghĩ, nếu hắn đột ngột nhìn thấy mình, sẽ có phản ứng ra sao, vì vậy lúc nãy mới không cho thị vệ vào thông báo, cứ như vậy mà đi vào, nhưng không ngờ … hứ!!.

Nghĩ đến chuyện lúc mình vào đây thấy đôi phu thê đang hoà mỹ, một bức tranh vui vẻ, Mộ Dung Hoài Tần tự đáy lòng không khỏi nổi lên một cảm xúc kì quái, tâm trạng vốn đang rất tốt thì đột nhiên bị phá vỡ, lúc này, hắn chỉ cảm thấy tất cả mọi vật ở đây đều chướng mắt, hận không thể lập tức đem Liễu Yển Húc áp xuống hạ thân, hung hăn trừng trị một trận!!

Hắn ngang nhiên … ngang nhiên cười nói vui vẻ như vậy trước mặt người khác!! Đáng ghét!! Chẳng lẽ hắn cho rằng ta làm nhục hắn như vậy chưa đủ nhiều hay sao? Hắn còn cười vui đến vậy. Nghĩ đến Liễu Yển Húc ở trước mặt thê tử lộ ra nụ cười như vậy, tim Mộ Dung Hoài Tần như bị móng vuốt sắc nhọn của một con mèo quào vào, vừa ngứa vừa đau!! Không biết cách nào trừ khử được mối tình tự đáng ghét này, chỉ có thể đem tất cả sự bực tức trút lên cơ thể vô tội của Liễu Yển Húc , nhưng cũng không chú ý đến, bản thân cảm thấy giận, không phải là vì nụ cười của Liễu Yển Húc, mà là vì hắn cười với một người khác.