Không khí, tựa hồ như ngừng trệ…
Liễu Yển Húc phủ phục dưới đất, nội tâm cũng vạn lần thấp thỏm, hắn không biết, làm vậy sẽ dẫn đến kết quả gì. Hắn đang cược, cược câu nói mà hoàng đế nói với hắn, cược sự [Nhất ngôn cửu đỉnh] của hoàng đế.
Thời gian cứ như như vậy từng đợt từng đợt từ bốn phía trôi qua, cảm giác nặng nề như một tia bén nhọn nhất, chậm rãi xuyên thủng thần kinh buộc chặt của Liễu Yển Húc, giọt mồ hôi lớn trôi xuống từ trán, cơ thể vẫn còn yếu ớt khẽ run lên, toàn bộ dựa vào ý chí của chủ nhân mà kiên trì.
Liễu Yển Húc! Ngươi không thể ngã xuống! Vì Thanh Ngưng! Vì Sấm nhi!
Cắn chặt đôi môi, rất nhanh thì đã cảm nhận được vị máu tươi trên miệng, nhưng thần trí đã có hơi mơ hồ cũng vì đau mà thanh tĩnh.
Liễu Yển Húc nói xong không rõ là bao lâu, có lẽ chỉ một lát, nhưng thời gian dường như đã lâu lắm rồi. Cuối cùng … từ trên đỉnh đầu truyền xuống một âm thanh nặng nề, cơ hồ ẩn chứa vô số sự thương tâm cùng thất vọng …
“Ngươi …. Cuối cùng vẫn là muốn rời bỏ ta sao?”
[Ta]?
Nội tâm hồ nghi bất định, hoàng đế vì sao lại bỏ đi cách tự xưng tôn quí, lại sửa thành xưng [Ta]? Hơn nữa, trong ngữ khí khí dường như là bị một thứ gì đó cực kì quan trọng vứt bỏ, là thế nào?
Cảm giác kì quái khiến Liễu Yển Húc tạm thời quên đi tình thế hiện tại, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn Mộ Dung Hoài Tần, ai ngờ vừa nhìn, đã bị gương mặt tràn đầy bi thương oán thán của hắn làm cho kinh ngạc đến quên cả cúi đầu, hơn nữa trong chớp mắt Mộ Dung Hoài Tần cũng vừa dùng hảo nhãn thần mà nhìn hắn.
Hai người không ai nói chuyện, Liễu Yển Húc cũng vì kinh ngạc mà ngây ra, khuôn mặt đó luôn luôn phát ra ý khí phấn chấn mỹ lệ, cũng có thể hiện ra tâm tình bi thương đến vậy ư? Nhưng trong đôi mắt nghi thị đó, cơ hồ chứa thiên ngôn vạn tự, rồi lại lược qua, khiến người ta đoán không ra tâm tình đó rốt cục là gì?
Trực giác của Liễu Yển Húc cảm nhận được một bí mật cực đại, đã từ từ trồi lên khỏi mặt nước.
Là phúc? Là hoạ? Bị khống chế trong tay người thiếu niên này, nhưng đã ở trong tay quân vương mỹ lệ thiên hạ chí tôn …
“Tại sao??”
Lời nói nhẹ nhàng, tựa như nữ tử e thẹn tháng ba mùa xuân dương liễu bên hồ mang theo sự hờn dỗi mà chất vấn người tình, nhưng trong ngữ khí lộ ra sự bi thương sâu thẳm lại chỉ khiến cho người ta cảm thấy con người mỹ lệ ở trước mắt đang phải chịu một sự uỷ khuất cực đại, như bị người tình bỏ rơi …
Liễu Yển Húc đột nhiên muốn cười!
Bị người tình bỏ rơi? Ha ha … Hắn không cho rằng thái độ của hoàng đế đối xử với mình trước đây là thái độ dành cho một người tình, hắn Liễu Yển Húc này chỉ là một con người bình thường, sao có thể nhận nổi thứ tình cảm [sâu nặng] đó của hoàng đế chứ.
Bất luận như thế nào, hôm nay cũng phải nói cho rõ ràng. Ôm quyết tâm như vậy, Liễu Yển Húc lại mở miệng, chỉ là lần này, trong âm thanh của hắn rõ ràng xác định sự kiên quyết.
“Thần bạc đức, thật khó có thể đảm nhiệm được chức hình bộ thượng thư … huống hồ …. “
Trầm ngâm một lúc, cuối cùng Liễu Yển Húc chọn ra lời thật lòng.
“ Huống hồ vi thần, đã mệt rồi … “
Phải, rất mệt, bất luận là tâm, hay là thân xác.
Mộ Dung Hoài Tần à, ta đã thất bại thảm hại, cái gì cũng đã mất hết rồi, còn có gì để cho ngươi tiêu khiển chứ?
Ta cũng không muốn hận ngươi, chỉ mong ngươi lần này thả cho ta cao bay, chúng ta cách biệt chân trời, không gặp lại nữa, xem như ta và ngươi chưa từng gặp nhau đi!
Ngươi cao quí làm thiên tử, đứng trên vạn người, nhất định sẽ tìm được món đồ chơi cam tâm tình nguyện vui vẻ, càng có người tài đức đến vì ngươi mà giúp sức. Tội gì phải giữ lại ta một kẻ không tư sắc, ngay cả tâm cũng đã chết rồi.
“Thần xin hoàng thượng hãy niệm tình vi thần có một chút công lao mà cho vi thần về với ruộng vườn, vi thần nhất định sẽ cảm tạ mang ân, ngợi khen thánh ân!! “
Liễu Yển Húc lại nhìn Mộ Dung Hoài Tần lần nữa, đôi mắt kiên định cứ như vậy tiến nhập vào đôi mắt bi thương kia.
[Lòng ngươi muốn rời xa ta…. kiên định đến như vậy sao? Tại sao, không dễ dàng gì ta mới hiểu được tình cảm của mình, nhưng ngươi lại muốn bỏ rơi ta? Ta nguyện bỏ ra tất cả, chỉ van xin ngươi cho ta một cơ hội!!]
“Húc ….Đừng đi …. “
“Hoàng thượng … “
Đang muốn nói gì đó thì Liễu Yển Húc đột nhiên bị một đôi tay sờ lên mặt, thất kinh, bản năng của cơ thể cố sức đẩy Mộ Dung Hoài Tần ra, vội vã lùi về sau mấy bước.
Nhưng nội tâm của Liễu Yển Húc cũng đã kinh ngạc không ngớt. Nếu như Mộ Dung Hoài Tần muốn bắt hắn, thì với sức lực vừa rồi vốn không thể nào đẩy hắn ra nổi. Rốt cục hắn muốn gì? Chỉ cảm thấy Mộ Dung Hoài Tần hôm nay kì quái khó nói, theo bản năng Liễu Yển Húc đề phòng cẩn thận hơn.
Nhìn thái độ đề phòng của Liễu Yển Húc, Mộ Dung Hoài Tần chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn không ngớt.
Húc, đừng sợ ta … đừng sợ ta mà …
Đứng lên, đi đến trước mặt người nọ, vừa định đưa tay đỡ lấy cơ thể lung lay sắp ngã kia, lại bị hắn khéo léo né tránh.
“Hoàng thượng!! “
Ai ngờ Mộ Dung hoài Tần như không nghe thấy lời hắn nói, vẫn cứ tiến về phía trước.
“Húc … Húc …. Đừng tránh mà! “
Húc, tại sao phải trốn tránh ta, tại sao phải rời khỏi ta? Lẽ nào ngươi muốn cùng thê tử của ngươi song túc song tê hay sao? Không!!! Ta tuyệt đối! Tuyệt đối không cho ngươi bỏ ta lại!! Ngươi là của ta!! Của ta!!!
Nhìn người trước mắt ánh mắt từ từ mông lung, sau đó trong hỗn loạn lại lộ ra một tia hung hãn khiến trái tim người ta băng giá, Liễu Yển Húc thất kinh, bất chấp tất cả muốn bỏ chạy ra khỏi cung điện, ai ngờ thân hình vừa mới cử động, thì đã bị giam cầm trong lồng ngực ấm áp của người kia!
Kinh hãi Liễu Yển Húc muốn mở miệng la to, thì đã bị người ở phía sau đại lực xoay người hắn lại, còn chưa chờ cho cơ thể suy yếu hắn kịp thích ứng, thì đôi môi đã nằm trong khoang miệng ướt át kia!
Sao có thể như vậy!!
Mùi vị quen thuộc, điệu bộ quen thuộc, nhu cầu mãnh liệt kia mang theo mùi vị khiến dạ dày hắn bất tự chủ mà quằn quại. Rất khó chịu!! Tại sao, tại sao hắn cần phải chịu đựng sự khuất nhục này!!
Cùng là nam tử, nhưng luôn bị một người mà tướng mạo so với nữ tử còn xuất sắc hơn áp dưới thân tuỳ ý chà đạp. Cảm giác lăng nhục này khiến Liễu Yển Húc phải bùng phát ra.
Mộ Dung Hoài Tần, ngươi không phải là con người!!!!
Không nhịn nổi sự xâm phạm của Mộ Dung Hoài Tần nữa, Liễu Yển Húc không biết từ đâu lấy được khí lực mà đem xúc cảm chìm đắm trong đôi môi tuyệt diệu kia đẩy Mộ Dung Hoài Tần ra, còn chưa kịp phản ứng, tiếng bạt tay thanh thuý vang lên trong Húc Nhật cung …
Thời gian trong nháy mắt dừng lại!
Mộ Dung Hoài Tần không dám tin vào mắt mình, nhìn Liễu Yển Húc, Liễu Yển Húc cơ hồ cũng đã bị động tác của chính mình làm cho ngây ngốc, chỉ vô lực ngã lùi mấy bước, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bàn, thất thần nhìn bàn tay phải của mình.
Trời ạ!! Hắn đã làm cái gì vậy …
Trên mặt một trận tê dại lan tràn ra, nhưng cũng không bằng so với nỗi đau đớn chát chúa trong tim, cái tát đó của Liễu Yển Húc không tạo thành cơn thịnh nộ như tưởng tượng, ngược lại như một luồng cảnh tỉnh Mộ Dung Hoài Tần.
Thì ra, bị người ta đối xử thô bạo, lại đau lòng như vậy …
Tim như bị xé rách một lỗ thật lớn, như bị một luồng gió mạnh thổi xuyên qua.
Nhìn người kia vì hành động đánh mình mà hoảng sợ không ít, vốn muốn nở một nụ cười, nhưng cơ mặt vừa bị đánh như không cho hợp tác, chỉ cười khổ một cái, nụ cười này, sợ là chính bản thân mình nhìn thấy cũng cảm thấy xấu xí.
Không nói lời nào thoáng nhìn Liễu Yển Húc vẫn còn đang ngây dại nhìn vào bàn tay phải của mình, Mộ Dung Hoài Tần không nói lời nào bước ra ngoài, nhưng đi đến cửa điện lại dừng bước.
Ngửa mặt lên thở dài một hơi, hay là quay lại đi.
Nhìn người kia đang đôi lưng lại với mình, kêu nhẹ một tiếng, không ngờ lại làm cho thân hình cao lớn đó run lên một trận mạnh, trong giây phút đó, cảm thấy tim như bị dao cắt ….
Húc… Ta không muốn ngươi sợ ta …
“Húc … lát nữa thái y mang thuốc đến, phải ngoan ngoãn uống thuốc, trẫm … “
Dừng lại một chút, sửa lại cách nói.
“Ta còn một số việc cần phải xử lý, ngươi hãy nghỉ ngơi cho khoẻ …. Mặt khác…. “
Ánh mắt dừng trên lưng Liễu Yển Húc, Mộ Dung Hoài Tần muốn đem quyết định của mình nói cho hắn biết.
“Ta sẽ không động đến thê nhi của ngươi, chỉ cần … ngươi ngoan ngoãn ở đây, an tâm dưỡng thương. Hiểu chưa? “
Nhìn thấy trong chớp mắt thân hình đó được thả lỏng xuống, trong lòng lại một trận đau buồn, Húc à Húc … đến khi nào thì ngươi mới đem ta đặt ở trong tâm đây? Nhưng, ta sẽ không để ngươi có cơ hội trốn! Ngươi đã làm cho ta yêu ngươi, thì phải cùng ta đi cả một đời giác ngộ!
Lời vừa dứt, Mộ Dung Hoài Tần liền quay đầu đi ra ngoài điện, nhưng không nhìn thấy thân hình của người phía sau vốn đã được thả lỏng, sau khi nghe câu cuối cùng của hắn, thì như có một luồng khí giận từ từ xông lên, dần dần cong người xuống, cũng không nghe thấy tiếng khóc nức nở yếu ớt như một con dã thú bị thương.