[Lương Hy] Chấp Niệm: Tôi Muốn Cậu!

Chương 15: Chương 15





Tăng Thuấn Hy vì muốn nhanh chóng tìm ra chân tướng mà đi khắp nơi trong tầng thứ ba của Ảo cảnh nhưng đâu ngờ là càng đi về phía trước thì sương mù ở phía trước càng nhiều đợi đến khi cậu bước ra khỏi đám sương mù dày đặc kia thì mới biết nơi này đã không còn chướng khí nữa cũng không còn những đám khí đen do oán khí cùng lệ khí tạo ra nữa, cậu đã thoát khỏi Ảo cảnh tam tầng rồi nhưng đồng thời cũng tự nhốt mình vào một nơi không biết là có ra được hay không.

"Hừ! Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà, nhưng ít ra ở đây cũng thanh tịnh hơn cái Ảo cảnh kia nhiều."
Đúng lúc này cậu bắt đầu cảm thấy vô cùng nóng khi nhìn lại toàn thân mình thì cậu đã không kìm được sự ngạc nhiên nữa: khi nhìn xuống cậu nhìn thấy bàn tay của mình đã đỏ bừng lên rồi, quần áo cũng đã ướt mèm hết cả nhưng kì lạ là cậu không cảm thấy gì cả, đứng thần ra nghi ngợi một hồi nhưng vẫn hiểu vì sao cậu lại định tiếp tục truy vấn thì phía trước đột nhiên phát ra một âm thanh.

Đây là giọng của một người, có người đang gọi cậu?!
Cậu lại bước từng bước về phía trước mà giọng nói ấy cũng càng ngày càng rõ ràng đến bấy giờ cậu mới nhận ra đây chính là giọng nói của chính cậu!?
"Tăng Thuấn Hy cậu để tôi đợi rất lâu rồi đấy, sao giờ cậu mới tới hả?"

"Sao hả? Rất bất ngờ đúng không? Có biết vì sao tôi lại ở đây không?" hắn ghé xát vào tai cậu nói: "Là vì cậu đó, tôi và cậu vốn là một thể vì sao cậu lại nỡ phong ấn tôi lại chứ? Vì sao lại vì hắn mà ruồng bỏ tôi chứ? Cậu vốn có thể đánh bại hắn cơ mà, vì sao lại tha cho hắn? Cậu có biết cậu càng như vậy thì hắn lại càng lấn tới không?".

||||| Truyện đề cử: Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê |||||
Đứng trước một Tăng Thuấn Hy hoàn toàn khác bọt về tính cách này cậu chẳng thể làm gì ngoài đứng im nghe hắn nói, à mà thật ra là cậu không cử động được không phải là vì bị hắn điểm huyệt mà là vì cậu đang bị một luồng sức mạnh bao bọc.

Đúng vậy cậu hiện tại đang được luồng sức mạnh này nâng lên không trung vậy cho nên cậu không thể di chuyển theo ý muốn của mình được, "Nói như vậy thì chính cậu là người đưa tôi đến đây sao? Là vì muốn thoát ra ngoài sao? Hay là cậu còn có ý đồ nào khác?"
"Không phải, tất cả những gì cậu nói đều không phải.

Tôi ấy à hừ hừ, chỉ muốn cùng cậu trở lại như trước kia chúng ta vốn là một thể mà đúng không?" hắn đột nhiên trở nên rất thân thiện cười hì hì nói mà cậu với thái độ này của hắn cũng chẳng có phản ứng gì đặc biệt chỉ là thấy có chút thú vị, không biết nếu mọi người thấy một cậu cá tính như vậy liệu có phản ứng gì nhỉ? Hừ hừ hừ, nghĩ thôi cũng thấy mắc cười rồi:))
"Nhưng hiện tại tôi chỉ là một phàm nhân yếu kém không thể tiếp nhận sức mạnh khổng lồ này của cậu được, làm sao đây? Với lại người cậu nói đó là ai vậy? Là Chu Kiệt sao?"
".....Tôi nghĩ lần lịch kiếp này của cậu quá dài rồi, cậu nên sớm quay lại đi."
"Quay lại? Ở đây tôi có bạn còn có người thân còn có...à đúng rồi Tiêu Vũ Lương cậu chắc hẳn biết anh ấy, với lại thời gian của tôi vẫn còn rất nhiều mà tại sao cậu lại nói như vậy chứ?"
"Cậu vậy mà đã gặp hắn rồi sao? Không phải hắn vẫn luôn ở Tiêu gia sơn trang hay sao? Là cậu thả hắn ra ngoài sao, hay là do phân thân kia làm hả? Tại sao lại như vậy chứ? Cậu có biết nếu hắn ra ngoài thì sẽ có chuyện gì hay không?" Tăng Thuấn Hy đột nhiên phát tiết hung dữ nói, cậu có thể nhìn thấy được đằng sau đó là sự lo lắng khó hiểu của hắn.

"Tại sao...cậu lại hoảng sợ khi biết tin anh ấy đã được ra ngoài chứ?" cậu nghi vấn hỏi

"Tiểu Hy phong ấn hắn cậu có biết không? Khi ra ngoài rồi hắn chắc chắn sẽ tìm cậu ta để trả thù, cậu ở gần hắn không sợ một ngày nào đó sẽ phải chết trong tay hắn sao?" khi hắn nói đến vấn đề này cậu có dành thời gian ra suy nghĩ một chút, quả thật nếu sự thật là chính cậu là người đã phong ấn Tiêu Vũ Lương thật thì có lẽ bây giờ là cơ hội tốt nhất để hắn ra tay với cậu nhưng cho dù là như vậy thì cậu vẫn không hối hận vì đã quyết định thả anh ta ra ngoài.

Cậu ngẩng mặt lên mỉm cười y Tăng Thuấn Hy nói: "Không sao, nếu anh ấy muốn thì cứ để anh ấy làm đi dù sao cũng là do tôi nợ anh ấy.

Còn về cậu, tôi nghĩ có lẽ đến một lúc nào đó chúng ta sẽ lại được gặp nhau, lúc đó tôi với cậu sẽ không còn là hai cá thể riêng biệt như bây giờ nữa mà giống như cậu nói là một thể đấy." nói xong cậu này thì đằng sau cậu từ lúc nào đã xuất hiện một cánh cửa, từ bên trong cánh cửa xuất hiện một cánh tay nó bắt lấy tay của cậu rồi mạnh dạn kéo cậu về phía sau cánh cửa rồi một màu trắng xóa xuất hiện dần che lấp đi sự hiện diện của Tăng Thuấn Hy kia đợi đến khi mọi thứ đều trở nên trắng xóa một màu, cậu đã không còn nhìn thấy cậu ta nữa rồi cũng không còn cảm nhận được linh lực từ Ảo cảnh phát ra nữa.

Cậu lúc này đã hoàn toàn thoát khỏi nơi sâu thẳm trong thần thức của chính mình rồi, cũng không bị nhốt trong Ảo cảnh nữa thay vào đó cậu bắt đầu cảm nhận được một cỗ hàn khí đang rất gần với mình?!
Hàn khí, là hàn khi đấy!!!
Mà nếu là như vậy thì chỉ có thể là.......Tiêu Vũ Lương?! Không lẽ anh ta hiện thân rồi sao?!
Sau khi ngũ cảm khôi phục thì cậu lúc này cũng từ từ tỉnh lại, quả nhiên đập vô mắt cậu chính là cảnh Tiêu Vũ Lương đang ôm chặt lấy mình nhưng không phải như những gì mà cậu nghĩ mà là.....

"Tiêu Vũ Lương ai cho phép anh cởi hết quần áo của tôi ra chứ? Còn nữa anh muốn để tôi chết cóng hay gì hả?" cậu yếu ớt nói
"Tiểu Thuấn Hy cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi." Tiêu Vũ Lương vui mừng sẵn tiện ôm trầm lấy cậu nói
"Hừ hừ, tôi sắp bị anh làm đông cứng chết rồi còn không mau thả tôi ra."
"Á!? À được được, cậu đợi tôi một chút để tôi lấy quần áo ra rồi mặc vào cho cậu."
"Không cần, để tôi tự làm không cần anh phí sức vì tôi đâu."
"Không sao, cậu cứ để tôi."
"Tôi nói là không cần, Tiêu Vũ Lương anh sớm biết tôi là người đã phong ấn anh lại vì sao không nhân lúc tôi không đề phòng anh mà ra tay đi? Vì sao anh lại không giết tôi? Tôi trước kia đã phản bội anh, làm tổn thương anh nhiều như vậy vì sao anh một chút cũng không hận tôi chứ? Vì sao vậy?".