Lương Duyên Trời Định

Chương 7: Ngồi xổm




Sau giây phút xấu hổ ngắn ngủi, Triển Hoài Xuân đuổi A Du ra ngoài.

A Du cầu còn không được, vị nữ thí chủ này hỉ nộ vô thường, nàng ước gì cách xa nàng ấy một chút.

Tiểu ni cô đi rồi, Triển Hoài Xuân oai mình nằm trên giường, nằm nằm nhịn không được giơ tay lên sờ ngực. Không thể không nói, Tiêu Nhân chưng hai cái bánh bao này xác thực khá lớn, tay hắn lớn thế mà cũng nắm không hết, tiểu ni cô đột nhiên đụng tới nhất định sẽ giật mình, cái của nàng sợ là...

Triển Hoài Xuân thử hồi tưởng ngực của tiểu ni cô, nhưng nghĩ mãi cũng không ra, thẳng đến hắn giật mình hồi tỉnh. Hắn nghĩ cái ấy làm gì?

Ảo não xoa xoa trán, Triển Hoài Xuân nhắm mắt lại, chậm rãi đi vào giấc ngủ.

Bên trong yên tĩnh, A Du len lén nhìn trộm vài lần, thấy Triển Hoài Xuân ngủ ngon lành, lặng lẽ đi ra ngoài tìm Tĩnh Từ nói về chuyện thêm đồ ăn. Chút yêu cầu ấy đương nhiên Tĩnh Từ sẽ đáp ứng, thuận tiện hỏi quá trình ở chung của A Du và Triển Hoài Xuân, biết Triển Hoài Xuân không có ép buộc A Du, bà ta liền yên tâm.

Từ phòng Tĩnh Từ đi ra, A Du lại đi tìm sư phụ Thanh Thơ nói chuyện, nghe căn dặn một tí liền quay về khách phòng.

Triển Hoài Xuân ngủ một giấc đến hoàng hôn, khi tỉnh lại, mót quá muốn đi tiểu.

Hắn lượn lờ trong, ngoài phòng một vòng, hỏi A Du: Cái bô ở đâu? Sát vách?"""

A Du buông châm tuyến, mờ mịt không hiểu nhìn hắn: "Cái bô là gì?"

Triển Hoài Xuân nhíu mày, ghét bỏ nói: "Thì là... Mấy người đi tiểu ở đâu?"

"À, thí chủ muốn đi nhà xí à? Tôi dắt thí chủ đi." A Du cất châm tuyến, đứng lên.

Nhà xí?

Ở nhà, Triển Hoài Xuân chưa dùng qua loại đồ vật này, đến tửu lâu, nhà trọ bên ngoài thì thật ra có dùng qua, nhà xí ở đấy miễn cưỡng cũng coi như sạch sẽ. Hắn nghĩ nhập gia thì phải tùy tục, liền mặt vô biểu tình đi theo A Du ra ngoài.

"Chính là chỗ đó, bên phải là nơi chúng tôi dùng, bên trái là dành cho nam thí chủ, nhưng nam thí chủ trong am chúng tôi không nhiều lắm, nên cũng có lúc chúng tôi cũng dùng bên đấy." A Du đứng trên bậc thang, chỉ vào hai căn phòng nhỏ ba mặt là tường đất, có cửa vào được treo tấm mành cỏ ở xa xa.

Hai căn phòng này rất khác với nhà xí mà Triển Hoài Xuân đã thấy trong tửu lâu, hắn nghi ngờ nhìn trân trân căn phòng thấp lùm xùm kia một chút, bảo A Du: "Cô đi nhìn xem bên trong có người hay không."

Lúc hắn sai người ta thì giọng nói vẫn luôn không tốt, A Du không muốn chọc hắn tức giận, ngoan ngoãn đi, không chút nghĩ ngợi trực tiếp xốc mành cỏ bên nhà xí nữ, rồi đi nhanh về nói với Triển Hoài Xuân: "Bên trong không có ai, thí chủ mau đi đi, tôi ở đây canh chừng cho cô." Quy củ nhiều ghê, nếu như bên trong có người, nữ thí chủ đi đến đó thì đối phương nhất định sẽ ừ hứ nhắc nhở, đâu cần thiết phải sai nàng đi nhìn.

Lòng nàng nghĩ gì thì mặt nàng lộ ra hết cả, Triển Hoài Xuân trừng trừng nàng, lúc này mới chậm rãi bước xuống bậc thang, dự định lúc đi tới thì trực tiếp quẹo vào nhà xí nam đối diện, dù sao tiểu ni cô cũng ngốc mà, hắn tùy tiện tìm đại cái lý do cũng có thể lừa nàng. Chỉ là, khi hắn cách nhà xí càng ngày càng gần, cái mùi khó nghe cũng càng ngày càng đậm. Triển Hoài Xuân dừng chân, che mũi do dự đứng tại chỗ. Rốt cuộc mót quá nên có chút không nhịn được, hắn ép buộc mình tiếp tục đi về phía trước. Nhưng hắn không thể nào cứ nín thở mãi, không nín được cho nên nhịn không được phải hít vào thở ra, kết quả mùi tanh khai kia như có sức mạnh dời sông lấp biển xộc thẳng vào dạ dày, hắn bụm miệng chạy ra phía sau, mãi đến không ngửi thấy cái mùi kia mới ngừng lại, đỡ cây vận khí bình phục.

A Du xem đến trợn tròn mắt, có khó khăn như vậy sao? Trước đây các nữ thí chủ đến dâng hương đều dùng nhà xí này, đâu có ai phản ứng lớn thế đâu?

Triển Hoài Xuân nhìn A Du ngoắc ngoắc, bây giờ đang ở bên ngoài, cách xa thì hắn vẫn ít nói chuyện cho thỏa đáng, miễn cho bị người ta nghe được.

A Du đành phải đi đến gần, thấy gương mặt Triển Hoài Xuân tái nhợt, dáng vẻ khó chịu không giống giả bộ, vẻ ghét bỏ của nàng lại biến thành không đành lòng, móc khăn đưa tới, nói: "Thí chủ dùng cái này che mũi đi, như vậy sẽ không ngửi thấy gì đâu."

Triển Hoài Xuân không nhận, bên ngoài mùi đã nặng thế này, khỏi nghĩ bên trong cũng biết kinh khủng thế nào, đánh chết hắn cũng sẽ không vào bên trong giải quyết. Muốn hỏi tiểu ni cô có còn chỗ khác hay không, nghĩ lại, cho dù có thì chắc cũng giống như bên này thôi. Triển Hoài Xuân có chút hối hận không cùng Tiêu Nhân xuống núi, sớm biết vậy hắn sẽ kêu Tiêu Nhân một tiếng đại ca, còn hơn ở chỗ này làm khổ bản thân. Đây không phải là chỗ cho người ở, chỗ ở của hạ nhân nhà hắn còn tốt hơn ở đây!

"Cô về trước đi, tôi đi ra bên ngoài một chút." Nghĩ đến phong cảnh tú lệ hai bên đường lúc tới đây, Triển Hoài Xuân quyết định đến chỗ không người len lén giải quyết.

"Thí chủ không muốn đi nhà xí hả?" A Du buồn bực hỏi.

Triển Hoài Xuân không nhịn được xua tay: "Không muốn, cô mau về đi, chớ đi theo tôi." Nói xong đi ra phía ngoài.

A Du quả thực không muốn đi theo, nếu sư tổ bảo nàng cái gì cũng phải nghe nữ thí chủ, vậy nàng liền quang minh chính đại lén nhàn rỗi một phen. A Du vô cùng vui vẻ, xoay người đi ngược hướng với Triển Hoài Xuân, kết quả sắp trở lại cửa khách phòng thì nàng lại lo lắng. Nữ thí chủ tuy rằng thân hình cao to, nhưng tính tình lại đặc biệt yếu ớt, da dẻ lại mịn màng trắng trong, hơn nữa đây hẳn là lần đầu tiên nàng ấy lên núi, ngộ nhỡ gặp phải rắn rết, côn trùng hoặc bị trật chân thì làm sao?

A Du càng nghĩ càng lo lắng, bước nhanh đi ra ngoài tìm người.

"Minh Tâm, con muốn đi đâu vậy?" Bước đến cửa, chợt nghe Tĩnh Từ gọi. A Du quay đầu lại, thấy sư tổ đứng trước cửa hương đường cười nhìn nàng, liền đem lo lắng của mình nói ra.

Tĩnh Từ hỏi nhiều hai câu, liền biết chân tướng, đoán rằng Triển Hoài Xuân nhất định là ra bên ngoài giải quyết. Nhìn tiểu đệ tử ngu ngốc trước mặt mình, Tĩnh Từ xua xua tay ý bảo nàng đi ra ngoài tìm, còn hảo tâm chỉ rõ phương hướng Triển Hoài Xuân rời đi. Đối phương quá mức quy củ, tại loại địa phương này, người quá quy củ trái lại làm cho lòng người bất an, không bằng tạo cho A Du và hắn có thêm cơ hội ái muội, có thể làm cho đối phương động tâm muốn A Du mới tốt. Mười lăm này là ngày A Du khai bao, xem chất vải trên người đối phương tốt như vậy, có lẽ sẽ ra giá cao cũng không chừng.

A Du có sư tổ ủng hộ, nên càng cảm thấy nàng không nên để nữ thí chủ một mình ra ngoài, cho nên chạy thật nhanh. Đợi nàng phát hiện trong lùm cây phía trước có một bóng áo đỏ, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cao giọng hô: "Thí chủ, tôi sợ cô ở một mình bên ngoài gặp chuyện không may, đến giúp cô đây." Nói xong bèn bước tới.

Triển Hoài Xuân nóng nảy. Chớ nhìn hắn xiêm y đang chỉnh tề, nhưng hắn đã móc 'hàng' ra rồi, hơn nữa đều đã 'tưới' được một nửa, nghe được tiếng la bèn gượng ép nén lại, vả lại vì ban đầu vội vã nghẹn, nên chờ hắn rốt cục có thể phân tâm lên tiếng thì tiểu ni cô đã đi tới gần... Chết tiệt, ni cô ngốc này, nàng theo ra đây làm gì!

"Cô đừng tới đây, tôi không cần cô giúp, cô quay về đi!" Triển Hoài Xuân một tay kéo quần một tay nâng 'hàng', lạnh giọng quát, đầu cũng không quay lại, chỉ mong tiểu ni cô đi mau, để hắn còn tiếp tục giải quyết nỗi buồn.

A Du nghe lời dừng lại sau lưng Triển Hoài Xuân khoảng mười bước, bởi vì hỏa khí của đối phương quá lớn nên nàng sợ sệt cúi đầu, nắm tay áo nói: "Thí chủ, tôi biết cô không thích tôi theo cô, nhưng trong núi nguy hiểm, tôi sợ cô gặp chuyện không may."

"Tôi không mảnh mai như cô nghĩ đâu, cô đi ngay đi, không đi lát nữa tôi đánh đấy!" Triển Hoài Xuân quay đầu, ánh mắt hung ác trừng A Du. Đổi thành lúc khác Triển Hoài Xuân đại khái sẽ cảm thấy tiểu ni cô hiền lành, nhưng giờ này khắc này, hắn chỉ hy vọng nàng cách xa bao nhiêu hay bấy nhiêu.

A Du rất ủy khuất, nàng có lòng tốt mà, nữ thí chủ hung dữ như vậy làm chi?

Nàng dỗi quay người đi về, đi mấy bước, nhịn không được quay đầu lại, thấy Triển Hoài Xuân đưa lưng về phía mình, đứng cô đơn ở đấy, chung quanh đều là núi hoang cỏ dại, hơn nữa lúc này đã hoàng hôn ánh sáng có vẻ trầm tối, nhìn thế nào cũng cảm thấy bóng lưng ấy thật cô đơn thương cảm. Nghĩ đến thân thế của đối phương, A Du mềm lòng, dừng bước, dùng chất giọng nhẹ nhàng giống như khi an ủi cậu béo Lý gia, nói: "Thí chủ, tôi vẫn không yên lòng lắm, cô đã không thích tôi đi theo cô, vậy tôi cách xa chút là được, tôi đứng ở đây chờ. Ủa mà thí chủ, cô đứng ở đấy làm gì thế? Bên này phong cảnh không đẹp, cô..."

"Tôi muốn đi tiểu, cô muốn xem?" Triển Hoài Xuân đã sắp không nhịn nổi, không tâm tư tốn nước miếng nữa, phẫn nộ giận dữ hét.

A Du há to miệng, tiếp đó vội la lên: "Thí chủ sao có thể ở..." Nàng muốn nói đi tiểu ở ngoài là không tốt, nhưng tưởng tượng đến nét mặt trắng bệch khi hít phải mùi kia của Triển Hoài Xuân, lời nói trách cứ không sao thốt ra miệng được, cắn cắn môi xoay người nói: "Thí chủ làm nhanh lên, tôi canh chừng cho."

Triển Hoài Xuân thật muốn mắng người, nhưng hắn thực sự không nhịn được, thấy tiểu ni cô xa xa đứng ở đó, hắn đánh cái giật giật thân mình, thuận theo bản năng tiếp tục tưới mát cho đất.

"Thí chủ, sao cô còn không ngồi xổm xuống?" Tiếng nước lộp độp tới quá nhanh, A Du hiếu kỳ quay đầu lại, thấy Triển Hoài Xuân vẫn còn đứng, nàng có chút hoài nghi lỗ tai mình nghe nhầm, dù sao xa xa còn có tiếng nước chảy trong khe núi, chắc là nàng nghe lầm? Nữ thí chủ vẫn còn đứng, không thể nào đi tiểu được.

Triển Hoài Xuân lần đầu tiên 'tưới cây' cạnh một cô nương, ban đầu tưới một cách nơm nớp lo sợ, đột nhiên nghe thấy tiểu ni cô gọi hắn là thí chủ, theo bản năng ngừng lại, chờ nghe xong lời đối phương nói, hắn đã muốn không còn từ gì để mắng, khóc không ra nước mắt. Kéo quần oán hận đi vào bên trong vài bước, chọn một bụi cỏ rậm rạp, ngồi xổm xuống tiện ngăn trở cặp mông quý giá chưa có bị nữ nhân nào xem qua, cắn răng nghiến lợi tiếp tục tưới nước. Ngồi xổm, trong nhật ký của hắn, hắn chưa từng đi tiểu giống một nữ nhân như vậy!

Tiếng nước lại vang, A Du len lén liếc mắt nhìn, thấy nữ thí chủ vâng lời ngồi xổm trong bụi cỏ, cặp mông tuyết trắng ẩn ẩn hiện, vội vàng quay đầu lại.

Rốt cuộc cũng được xả nước thỏa thuê, khi đã mặc xong quần thỏa mãn đi tới cạnh tiểu ni cô thì Triển Hoài Xuân thật muốn hung hăng cho nàng một cước.

Nhưng hắn sẽ không tuỳ tiện đánh con gái, cho nên hắn quyết định hảo hảo giày vò, giày vò tiểu ni cô, "Về thôi, tôi muốn rửa chân, lát nữa cô thay tôi rửa chân." Hắn không muốn sai khiến nàng như nha hoàn, là chính nàng không nên thân chọc giận hắn.

Vẻ mặt hắn âm u thập phần dọa người, A Du dù không muốn đáp ứng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, huống hồ nàng cũng có rửa chân cho sư phụ sư tổ, loại chuyện vặt vãnh này nàng làm được.

Thấy nàng ngoan như vậy, cơn tức trong ngực Triển Hoài Xuân không hiểu sao tiêu biến rất nhiều, đợi đến qua bữa cơm chiều, tiểu ni cô bưng chậu nước đặt trước giường, sau đó im lặng xắn tay áo ngồi xổm xuống, ngửa đầu, dùng cặp mắt trong suốt biết nói nhìn hắn, bảo hắn bỏ chân vào chậu nước, thì Triển Hoài Xuân triệt để không còn tâm tư giày vò nàng, nhắm mắt lại nói: "Quên đi, tôi vẫn quen tự mình rửa, cô đi ra ngoài chờ đổ nước rửa đi."

A Du thật bất ngờ, ánh mắt rơi vào cuối giường, phát hiện chân Triển Hoài Xuân đặt ở trong chăn, đột nhiên hiểu ra, nhẹ giọng trấn an: "Thí chủ yên tâm, tôi không cười chân cô to đâu..."

"Cút!" Nghe nàng lại tự cho là đúng, Triển Hoài Xuân lại bùng lửa giận, trừng hai mắt quát.

Một khắc trước còn nói nhỏ nhẹ, một khắc sau liền sấm sét đùng đùng, A Du bị sự tương phản mãnh liệt này dọa sợ đến thiếu chút nữa té ngồi dưới đất, sau cơn kinh hách, nước mắt liền chảy ra. Không muốn khóc ở trước mặt đối phương, nàng cấp tốc đứng dậy, ra gian ngoài mới dùng tay áo chùi chùi mắt, vừa thấy ủy khuất lại vừa thấy mê man. Nàng rõ ràng là có ý tốt, nữ thí chủ sao lại tức giận?

Tính tình thật là kém quá đi, sau này nàng không để ý tới nữa, miễn cho nàng ấy lại đột nhiên phát hỏa.