Lương Duyên Trời Định

Chương 5: Chảy máu




Cắt xong ngón tay sau cùng, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng cửa mở.

A Du quay đầu, thấy nữ thí chủ đứng ở cửa cúi đầu nhìn nàng, vội vàng bỏ kéo vào giỏ châm tuyến rồi đứng dậy bưng lên bước tới, có chút câu nệ giải thích: "Thí chủ, sư tổ bảo tôi làm xong việc rồi mới chuyên tâm hầu hạ cô, nếu cô có chuyện gì muốn tôi làm xin cứ việc phân phó, không có thì thí chủ cứ ở trong phòng nghỉ ngơi, tôi ở bên ngoài làm việc, sẽ không quấy rầy cô đâu."

Triển Hoài Xuân nhìn đồ vật trong tay nàng, nghiêng người, ý bảo nàng đi vào.

A Du ngoan ngoãn tiến vào.

Triển Hoài Xuân theo sau, trở tay hạ chốt cửa xuống.

"Thí chủ đóng cửa làm gì thế? Bên ngoài giờ đang có gió, mở ra gió thổi vào sẽ rất thoải mái." A Du không hiểu hỏi, nói xong cầm giỏ châm tuyến đặt lên bàn. Khách phòng trong am ni cô đều giống nhau, gian ngoài là một phòng khách nhỏ, bên trong là phòng ngủ, lát nữa nàng dự tính ngồi ở bên ngoài.

Triển Hoài Xuân không để ý tới nàng, đóng hai cánh cửa ở ngoài lại, sau cùng đi đến cái bàn ở gian ngoài, ngồi xuống, lấy cây kéo trong giỏ châm tuyến, dùng vải bông bên trong chùi chùi kéo, lúc này mới ngoắc ngoắc bảo tiểu ni cô đến ngồi cạnh hắn. A Du nhìn xem đến ngây người, kinh ngạc ngồi vào phía đối diện hắn, vừa định hỏi thì Triển Hoài Xuân đã nhét kéo vào trong tay nàng, sau đó đưa tay trái đến trước mặt nàng.

Hắn hành động quá đột ngột, tay lại cách gần như vậy, A Du không tự chủ được dịch thân về phía sau.

Triển Hoài Xuân nhướn mi, tay vẫn như cũ, đợi nàng.

A Du nhìn bàn tay trắng nõn thon dài trước mặt, lại nhìn Triển Hoài Xuân, gãi gãi đầu hỏi: "Thí chủ cho tôi xem tay cô làm gì thế?" Nói xong nhịn không được lại liếc mắt nhìn bàn tay hắn, ngón tay thon dài, mu bàn tay vừa trắng vừa mịn, nếu không phải quá to, sợ rằng còn đẹp hơn cả tay sư phụ.

Thấy mình làm đến nước này mà tiểu ni cô còn không hiểu, Triển Hoài Xuân nhíu mày, co co một cái móng tay cho nàng xem.

A Du không thích để móng tay dài như ba vị sư tỷ, móng tay nàng tương đối ngắn, cho nên chỉ cần móng tay người nào dài hơn mình, nàng lập tức có thể nhìn ra, bởi vậy cũng liền hiểu ý của Triển Hoài Xuân. Nàng không tự chủ chu chu môi, không quá nguyện ý giúp người ta cắt móng tay, bởi vì nàng chưa từng giúp ai, sợ không cẩn thận cắt xấu, nhưng sư tổ lại căn dặn nàng phải nghe đối phương, A Du không thể làm gì khác hơn là tòng mệnh.

"Thí chủ, tôi giúp cô, nhưng ngộ nhỡ tôi không cẩn thận cắt xấu, cô đừng nóng giận nhé, đây là lần đầu tiên tôi giúp người khác đó." A Du nâng cổ tay Triển Hoài Xuân lên, ăn ngay nói thật, hy vọng có thể làm đối phương bỏ đi ý niệm trong đầu.

Triển Hoài Xuân nhìn bàn tay nắm tay hắn, không nói gì.

"Tôi bắt đầu nhé?" A Du thử thăm dò.

Triển Hoài Xuân gật đầu, đặt khủy tay phải lên trên bàn, nâng cằm lên chờ được người hầu hạ.

Hắn thể hiện bộ dạng như thế này, A Du không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn nghe lời, nâng tay hắn tỉ mỉ nhìn một lượt, cầm kéo so tới so lui, cuối cùng vẫn cảm thấy nắm từng ngón tay rồi lần lượt cắt tương đối dễ dàng, liền nắm lấy ngón tay cái của hắn, chuyên chú cẩn thận làm việc.

Nàng tâm không khác thường, Triển Hoài Xuân lại cảm giác có chút là lạ.

Đây là lần đầu tiên hắn cùng nữ tử thân mật như vậy, lại còn là đối phương nắm tay hắn.

Hắn hơi không được tự nhiên dời đường nhìn.

Ánh mặt trời bị cửa gỗ chặn ở bên ngoài, chỉ có tia sáng mông lung xuyên qua song giấy rọi vào, mờ ảo như trời hoàng hôn. Gió không thổi vào được, nhưng toàn bộ am ni cô đều đắm chìm trong hương hoa đào nhàn nhạt, phòng khách nho nhỏ này cũng không ngoại lệ. Trong viện phá lệ an tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có vài chú chim tước bay qua líu lo vài tiếng, thanh thúy dễ nghe.

Những thứ này đối với Triển Hoài Xuân mà nói đều là mới lạ.

Ánh mắt dạo qua một vòng ra cửa sổ, sau đó trở lại trên người tiểu ni cô, bởi vì mi mắt nàng buông xuống, thần sắc chuyên chú nên hắn quan sát mà không kiêng nể gì cả.

Tiểu ni cô thoạt nhìn mười bốn mười lăm tuổi, cái tuổi không coi là nhỏ nữa, nhưng người có chút gầy, nhưng cũng gầy vừa đủ, khuôn mặt mà béo tròn quá thì đội mũ ni cô dòm rất khó coi, gò má gầy hóp thêm tí nữa thì lại trông có vẻ khắc khổ đáng thương, không như bây giờ, tươi mát tú lệ, như nhành lan hé mở trong sơn cốc.

Đúng thế, nhìn xinh xắn thế này, cha mẹ nàng sao lại nhẫn tâm đưa nàng làm ni cô. . .

Đang miên man suy nghĩ, ánh mắt Triển Hoài Xuân chợt khững lại, đó là do tiểu ni cô đã cắt xong móng tay cái cho hắn, đột nhiên chu mỏ thổi thổi nó. Cánh môi hơi cong, là nhan sắc kiều diễm duy nhất trên người nàng, hơi thở thanh trong ôn nhu, khiến dáng vẻ ngốc nghếch của nàng có nhiều thêm phần nhu thuận hiểu chuyện. Ai ngờ hắn vừa mới nghĩ nàng cũng không ngốc lắm, tiểu ni cô thổi xong lại cười cười nhìn ngón cái của hắn, hài lòng tự đắc, cái vẻ mặt kia cứ y như là đã làm được chuyện rất đáng để khen ngợi.

Quả nhiên là ngốc. Triển Hoài Xuân vểnh môi, thấy nàng tựa hồ sắp nhìn sang, đúng lúc hạ mí mắt.

"Thí chủ, cô xem như vậy được chưa?" A Du buông tay hắn ra, bảo hắn xem thử, tuy rằng nàng rất là hài lòng với tác phẩm của mình.

Nàng buông lỏng ra, Triển Hoài Xuân mới hậu tri hậu giác phát hiện, tay hắn ấm áp, mà tay nàng có chút lạnh, đụng chạm rất thoải mái. Hắn nhìn thoáng qua móng tay, gật đầu, lại vươn tay đưa tới.

A Du tâm đắc, cắt càng lúc càng nhanh, chỉ chốc lát sau tay trái đã được cắt xong.

Lúc Triển Hoài Xuân đổi tay, A Du thực sự nhịn không được khen: "Thí chủ, tay cô thật là đẹp, nếu như nó không quá lớn, nhất định sẽ là bàn tay đẹp nhất tôi đã thấy." Nói xong nắm lấy ngón cái tay phải của Triển Hoài Xuân, tiếp tục cắt, căn bản không chờ Triển Hoài Xuân đáp lời, cứ tựa như đang lầm bầm lầu bầu một mình.

Đây là câu đầu tiên nàng nói mà Triển Hoài Xuân cảm thấy lọt tai, suy nghĩ một chút, nghĩ trong mười lăm ngày tới hắn không có khả năng không nói câu nào, liền thấp giọng hỏi: "Phải, vậy cô. . ." Chưa kịp nói hết câu, ngón tay đột nhiên bị đầu kéo đâm đau khiến hắn thiếu chút nữa đã tung ra một cước đạp tới, nếu đối phương không phải là một tiểu ni cô, hắn nhất định sẽ tung chân ra đạp.

Triển Hoài Xuân hít một hơi thật sâu, thấy tiểu ni cô còn sững sờ ra đó, cơn tức trong lòng lại túa ra: "Còn không mau giúp tôi cầm máu!"

Tính tình hắn cũng không được tốt lắm, hạ nhân trong nhà nếu chọc tới hắn, gã sai vặt thì hơn phân nửa sẽ bị tặng một đá, nha hoàn thì bị hắn trừng mắng, bây giờ ở am ni cô la người ta vẫn là cái bản mặt lệ khí mười phần kia. A Du nào đã bị ai rống qua như vậy, vai run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt tái nhợt, "Thí chủ, thí chủ, tôi không phải cố ý. . ."

"Bớt nói nhảm đi, mau giúp tôi xử lý, chỗ các cô không có thuốc trị thương à?" Triển Hoài Xuân không nhịn được cắt đứt nàng.

"Không, không có, tôi cũng không biết có hay không nữa. . ." A Du vừa lo lại vừa sợ, trong đầu chỉ còn lại suy nghĩ nhanh nhanh giúp hắn cầm máu. Mắt thấy chân mày đối phương nhíu càng ngày càng sâu, cứ như lại muốn mắng nàng, A Du gấp đến muốn khóc, chợt nhớ lại phản ứng khi Minh An không cẩn thận cắt xước ngón tay, bèn vội đặt kéo lên trên bàn, tiếp theo một tay nắm cổ tay hắn, một tay nắm chặt ngón tay đang chảy máu, đưa vào trong miệng, học Minh An nhẹ nhàng mút.

Triển Hoài Xuân cứng đơ người, theo bản năng muốn rút tay ra, nhưng bàn tay nhỏ của nàng lại nắm rất chặt, ánh mắt nhắm chặt vừa rồi khẽ mở, nhìn hắn.

Ánh mắt nàng trong suốt tinh thuần, lại còn biết nói chuyện, Triển Hoài Xuân biết, nàng bảo hắn đừng nhúc nhích.

Tâm tình Triển Hoài Xuân phức tạp, dời mắt sang nơi khác để cho khỏi nhìn thấy, nhưng cánh môi mềm mại của nàng mút lấy ngón tay hắn, thỉnh thoảng ngón tay hắn còn đụng tới đầu lưỡi của nàng, lại còn lực hút khiến cả người hắn không được tự nhiên kia cũng làm cho màn hồi nãy cứ liên tục vởn quanh trước mắt hắn, không nhìn cũng chẳng khác nào đã nhìn cả.

Hắn đưa mắt nhìn lại.

A Du vừa lúc nhả ngón tay hắn ra, nhìn chằm chằm ngón tay thấy chỉ có một chút máu còn ứa, nàng cúi đầu mút, lúc sắp đụng tới thì chẳng biết nghĩ như thế nào lại đổi thành liếm, đầu lưỡi bay nhanh xẹt qua vết thương, ăn luôn giọt máu quý giá sau cùng của Triển Nhị thiếu gia. Xác định không còn chảy máu nữa, A Du thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn giỏ châm tuyến, lấy một miếng vải vụn sạch sẽ ở bên trong, cấp tốc giúp Triển Hoài Xuân bao lại. Nàng quá mức chuyên chú nên không nhìn thấy vệt ửng hồng nhợt nhạt trên mặt Triển Hoài Xuân, đợi nàng làm xong ngẩng đầu lên thì Triển Hoài Xuân đã khôi phục thần sắc, thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng, nhìn không ra hỉ nộ.

A Du không dám nhìn thẳng hắn, cúi đầu bồi tội, "Thí chủ rất đau phải không? Không phải tôi cố ý đâu, cô đột nhiên lên tiếng, tiếng nói lại còn. . ."

"Còn giống đàn ông, có phải không?" Triển Hoài Xuân tiếp lời, giọng nói không có vọt cao như trước. Ngón tay thì đau đấy, nhưng nam nhân đại trượng phu, chút đau nho nhỏ ấy thì có là gì, huống chi, lúc bị nàng ngậm, hắn không thấy đau, chỉ cảm thấy. . . Triển Hoài Xuân nghiêng người đi một chút, che giấu sự biến hóa mới xảy ra trên cơ thể. Hắn chưa chạm qua nữ nhân, nhưng đã xem không ít sách, biết loại biến hóa này rất bình thường, nhưng đối phương là một tiểu ni cô mà, Triển Hoài Xuân khó tiếp thụ việc bị một người xuất gia làm cho nảy sinh phản ứng.

A Du gật đầu theo bản năng, gật xong còn len lén giương mắt, thấy khuôn mặt xinh đẹp đối diện vẫn trong trẻo lạnh lùng như lúc mới gặp gỡ, không giống có vẻ tức giận, lá gan liền lớn lên, hiếu kỳ hỏi: "Thí chủ, cô có thể nói chuyện, thế sao tướng công cô lại nói cô bị câm?"

"Bởi vì tôi, thân tôi cao lớn như nam nhân, giọng cũng giống nam nhân, hắn ghét bỏ tôi, bình thường vẫn bắt tôi giả câm, không cho phép tôi nói chuyện." Trước khi mở miệng Triển Hoài Xuân đã nghĩ ra được cái cớ, miệng thì nói thế nhưng lòng lại đang thầm mắng Tiêu Nhân, nói xong thì vẻ xấu hổ ban đầu biến mất, càng nói càng trôi chảy, "Tôi không có bị câm, vẫn mãi không lên tiếng sẽ rất khó chịu, cô, tôi chỉ nói với cô thôi đấy, cô đừng đem việc tôi có thể lên tiếng nói cho bất cứ ai, ngay cả chủ trì của các cô cũng không được, nếu bị, bị tướng công tôi biết được, hắn sẽ biến tôi thành câm thật, hắn đã cảnh cáo tôi."

A Du có chút không thể tin được vị bạch y thí chủ tuấn mỹ ôn nhu kia lại là người xấu: "Nhưng buổi sáng tướng công cô rất tốt với cô mà, còn giúp cô dâng hương. . ."

"Hắn giả bộ đấy, trước mặt người khác thì rất tốt với tôi, sau lưng thì đánh đập mắng chửi tôi thậm tệ." Triển Hoài Xuân cúi đầu nói, nom bộ dáng rất có vài phần đau khổ réo rắt thảm thiết.

Lòng A Du không khỏi chua xót, đưa chiếc khăn của mình cho hắn, khuyên lơn: "Thí chủ đừng khóc, kỳ thực tôi cảm thấy giọng cô tuy giống nam nhân nhưng rất là dễ nghe. Cô yên tâm, chờ tướng công của cô tới đón, tôi giúp cô khuyên hắn, hắn nếu đã thích cô, cưới cô thì nên đối tốt với cô, sao có thể không cho cô nói chuyện? Những điều này cũng không phải lỗi của cô. Tựa như Minh Hoa sư tỷ của tôi ấy, tỷ ấy luôn mong muốn mình trắng nõn hơn một chút, nhưng thân thể là cha mẹ cho, tỷ ấy có biện pháp nào được."

Triển Hoài Xuân nhìn chiếc khăn trước mặt, ngẩng đầu lên nói: "Tôi không khóc, tôi đã quen rồi, cũng không cần cô khuyên hắn, chỉ cần cô đừng nói việc này ra là được."

A Du nhìn kỹ mặt hắn, quả nhiên không nhìn thấy một giọt nước mắt nào, liền nhét lại khăn bỏ vào trong tay áo, nghiêm túc cam đoan: "Thí chủ yên tâm, tôi không nói cho ai đâu."

Triển Hoài Xuân cười cười.

A Du nhìn thấy, si ngốc nhìn hắn, "Thí chủ thật là xinh đẹp, cười lên càng đẹp hơn." Một người đẹp như vậy, vị nam thí chủ kia sao lại nhẫn tâm thế?

Triển Hoài Xuân đương nhiên biết mình đẹp trai, nhưng không muốn bị một tiểu ni cô đùa giỡn, hắn đem tay phải đã bị băng bó một ngón tay vươn tới, tức giận nói: "Tiếp tục, cẩn thận một chút, còn dám làm tôi bị thương, tôi, tôi cũng sẽ đâm cô một nhát đấy."

Si mê trong mắt A Du nhất thời biến thành ủy khuất, nhìn hắn rồi cúi đầu, nắm ngón tay hắn nhỏ giọng thầm thì: "Rõ ràng là cô làm tôi sợ tôi mới lỡ tay, lần này coi như lỡ, về sau cô tự mình cắt đi." Thật là một người không chịu nói lý.

"Cô nói lại lần nữa xem?" Triển Hoài Xuân không vui nói.

A Du chớp chớp mắt, không nói nữa, ngoan ngoãn hầu hạ hắn.