Lương Duyên Trời Định - Tố Uyên

Chương 94




Phó Lê miễn cưỡng nuốt cháo trong miệng xuống, vội ăn miếng thịt để giảm bớt cái hương vị kỳ quái này.

Lăng Nghị dường như không biết cháo mình nấu có bao nhiêu khó ăn, sắc mặt bất biến nhìn Phó Lê, ánh mắt dịu dàng: "Em ăn nhiều một chút, ăn thịt nhiều vào."

Phó Lê không dám ăn cháo đó nữa, cúi đầu ăn hai miếng thịt rôi nói: "Lăng Tuệ và Lăng Trạch đâu?”

"Lên núi đốn củi rồi."

"Vậy hai em ấy đã ăn cơm trưa chưa?"

Lăng Nghị nhíu nhíu mày nói: "Đã quay lại tự mình làm rồi, hai đứa nhóc đó không cho anh nấu cơm."

Anh nói xong, nhìn cháo hỏi một câu: "Khó ăn lắm à?”

Phó Lê còn chưa nói lời nào, anh đã bưng chén ăn mấy hớp, miệng phân biệt rõ: "Sao lại đắng như vậy, rõ ràng anh đã dựa theo thời gian mà Lăng Tuệ nói để nấu mà?”

Phó Lê cười trộm, nghĩ thâm... chắc là do thêm củi nhiêu quá rồi.

Lăng Nghị vốn còn cảm thấy tài nấu ăn của mình kém nhưng nấu cháo hẳn còn được, lại không ngờ đến ngay cả cháo mình cũng không nấu được.

Mặt anh lộ ra vẻ xấu hổ, thừa dịp Phó Lê cúi đầu cười, anh lấy một bát cháo to ừng ực ừng ực ăn hết, ăn xong còn ợ một cái vang dội.



Phó Lê trợn mắt há hốc mồm.

Lăng Nghị cười: "Khó ăn quá, giữa trưa để Lăng Tuệ nấu đồ ăn ngon cho em."


Phó Lê nhìn bụng của anh, ngoài miệng nói: "A, không cần... để em làm là được, thịt lần trước đưa anh để ở kia à?"

Lăng Nghị vừa nghe nói cô sẽ nấu ăn lập tức hối hận lúc này vì không lãng phí thức ăn mà ăn hết cả chén cháo, anh đứng dậy đưa thịt và gà mái cho Phó Lê.

Dò hỏi: "Thật sự muốn lấy thịt làm cho bọn anh ăn?"

Phó Lê cúi đầu xử lý thịt dưới mái hiên bị đông lạnh cứng ngắc, không ngẩng đầu: "Một bữa cơm thôi mà, không đáng giá gì.

Dù sao tiên kiếm công thức hạt dưa vẫn là vì Lăng Nghị mới có, trong tiền này anh có một nửa công lao.

Phó Lê nghĩ, bỗng nhiên nghi ngờ... kỳ lạ, hôm nay hệ thống nhìn thấy Lăng Nghị tại sao lại không công bố nhiệm vụ?

Trong đầu cô nghĩ đông nghĩ tây, trên tay nhanh nhẹn xử lí nguyên liệu nấu ăn.


Lăng Nghị tươi cười đây mặt, rất muốn chuyển động vây quanh người cô, làm đồ ăn hoặc phụ nhóm lửa, nhưng mà vóc dáng của anh lớn như vậy, cảm giác tồn tại trong phòng bếp nhỏ hẹp quá mạnh mẽ, chỉ cân Phó Lê hoạt động một chút là có thể chạm vào người anh, vì vậy cắt rau suýt chút nữa cắt vào tay.

Phó Lê thẹn quá hóa giận đuổi Lăng Nghị ra ngoài.



Lăng Nghị cười một cái, bị cô xô đẩy đến đến cạnh cửa cũng không bực: "Được rồi, anh đi... anh đi qua một bên chẻ củi được chưa?”

Phó Lê không để ý đến anh, xoay người trở về nhà bếp.

Ven tường nhà bếp xếp chỉnh tê một chồng củi gỗ đã bổ ra, còn có mấy cây cành khô vẫn còn nguyên vẹn.

Lăng Nghị cầm cưa cưa rễ cây ra, lại dùng rìu bổ ra một chút, c.h.é.m thành củi đốt lớn nhỏ thích hợp.

Dần dà, đống củi đốt chất ven tường ngày càng nhiều hơn, trong nhà bếp cũng vang lên tiếng rau xào trong chảo dầu.

Ý cười trên mặt Lăng Nghị không có dừng lại, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn nhà bếp một cái, một bóng dáng nhỏ mềm đang không ngừng bận rộn trước bệ bếp, nghĩ đến cô đang làm cơm trưa cho mình, cả người anh liền ngập tràn sức lực, giống như có thể dùng một đ.ấ.m đấm ngã con trâu.

Động tác của Lăng Nghị càng lúc càng nhanh, riu cũng múa may không ngừng, từng chút từng chút phát tiết sức lực dư thừa....

Lúc Lăng Tuệ và Lăng Trạch vào cửa đã ngửi thấy một mùi thơm không tên, dường như còn có chút ngọt.

Hai người theo bản năng mà hít hít cái mũi: "Thơm quá đi, nhà ai nấu cơm trưa mà thơm như vậy, chắc chắn là thịt!"

Lăng Tuệ chắc chắn nói, hai ngày nay trong nhà không biết lấy đâu ra một nồi thịt kho, thơm c.h.ế.t người ta... Nhưng cố tình Lăng Nghị còn không cho ăn, nói là đồ của chị Lê Tử.

Đồ của người khác không động được, nhưng thịt đặt ở trước mặt ngửi được chứ không ăn được thật sự là một cám dỗ c.h.ế.t người.