Lương Duyên Trời Định - Tố Uyên

Chương 93




Phó Quý hút thuốc, không nói chuyện... giá thị trường cao nhất, thật ra ông ta có nghe nói có một hộ gia đình của thôn Tây Vương gả con gái, nhà trai dắt một con trâu sang làm lễ hỏi.

Một con trâu cũng được, kéo đến xưởng chế biến thịt còn có thể bán vài trăm đồng tiền, Phó Quý có chút động lòng... nhưng chuyện Trần Viễn suy cho cùng cũng khiến ông ta có bóng ma tâm lý, hơn nữa tính tình Phó Lê bây giờ rất cứng cỏi có chín con trâu kéo cũng không lại, chưa kể nó còn có sức mạnh kỳ quái.

Phó Quý không dám trực tiếp đồng ý, chỉ nói là: "Chờ Lê Tử trở về tôi lại thương lượng với nó một chút, cũng phải tìm cơ hội cho hai đứa nó gặp mặt một lần."

Phó Quý nói, trong lòng suy nghĩ... nếu hôn sự thật sự thành, qua một khoảng thời gian bọn họ phát hiện Lê Tử không thể sinh con mà chạy tìm tới cửa ông ta sẽ không nhận cái nồi này.

Vốn là chị dâu Lưu cũng không trông cậy chuyện nói một lần đã thành, sau khi nói khách sáo vài câu với Phó Quý liền cùng Hạ Lan xoay người rời đi.

Trên đường trở vê hai người nghe thấy hương thân bàn tán chuyện Phó Lê và Lăng Nghị, sắc mặt Hạ Lan có chút khó coi, nhưng chị dâu Lưu vẫn bình thản: "Cô gái xinh đẹp đi đến đâu cũng sẽ có người theo đuổi, nghị luận, lúc em còn trẻ còn không phải có mấy cậu trai trẻ trong đại đội xum xoe với em à, có người theo đuổi... mới chứng thực được là nó tốt.

Chỉ cần không làm ra cái chuyện gì khác người vậy thì không có gì. Kết hôn mà, cuối cùng còn không phải nghe lời cha mẹ hay sao."

"Huống chi nếu em đã nói là cô gái này xinh đẹp như vậy, ánh mắt chắc chắn cũng cao. Chị không tin nó không cần thằng bé tốt như Kiến Ninh mà đi luẩn quẩn trong lòng gả cho cái tên vô công rồi nghề đâu."

Hạ Lan cười cười: "Đúng thật là như vậy, em nghĩ sai rồi."

*

Phó Lê đi theo Lăng Nghị vào nhà anh, Lăng Tuệ và Lăng Trạch vậy mà không có ở nhà.



Chỉ có cô và Lăng Nghị ở đơn độc ở cùng nhau, trong đầu vẫn còn vang vọng tất cả những lời anh nói hôm qua, đầu của Phó Lê mơ hồ, khẩn trương đến nỗi không biết làm gì. Vẫn là Lăng Nghị đi đến phòng bếp cắt thịt kho, rồi bung thêm một chén cháo trắng gọi cô: "Lê Tử, lại đây ăn chút gì đi."

Phó Lê ngồi vào trước bàn, thịt kho đã được hâm nóng tỏa ra mùi hương của thịt, cháo trắng nấu đặc sệt, gạo mềm mại, nhìn rất ngon.


Vốn dĩ buổi sáng cô ăn cũng không nhiều, bây giờ nhìn đồ ăn nóng hầm hap lại đói bụng, không nhịn được cầm lấy đôi đũa ăn hai miếng, thịt kho mà hệ thống khen thưởng nấu đến chín rục, da thịt gân, ngon đến suýt chút nữa làm người ta cắn luôn cả đầu lưỡi xuống.

Cô ngấu nghiến nhai mấy ngụm thịt, giải thèm xong mới lo lắng nhìn Lăng Nghị.

Lăng Nghị ngồi đối diện cô, khuỷu tay chống lên mặt bàn, mu bàn tay chống cằm nhìn cô, mặt mày chứa ý cười, sắc mặt dịu dàng.

Phó Lê giơ đôi đũa, cảm thấy mặt mình có chút nóng: "Sao anh không ăn?”

Lăng Nghị vẫn như cũ cười nhìn cô: "Anh ăn rồi, cháo này là anh đặc biệt nấu riêng cho em."

Gạo mà Phó Lê để lại đây anh chưa bao giờ động vào, sáng nay nhất thời hứng chí mà lấy một cái niêu nhỏ ra đến, đặt lên bếp lò nhỏ nấu một nồi cháo, vốn dĩ tính bưng cả nồi đến cho Phó Lê để cô ăn sáng, lại bị Lăng Tuệ cản lại nói anh thoạt nhìn trông giống thằng ngốc.

Anh đành phải đem thịt kho nóng hâm hap cùng với kẹo mình mua đi tìm cô.

Phó Lê được sủng mà lo sợ, Lăng Nghị vậy mà lại nấu ăn?

Cô bưng chén lên húp một ngụm... Ưm, đây rốt cuộc là cái hương vị kỳ quái gì vậy? Mùi cháy nghe không rõ ràng, uống vào lại có vị tiêu cay đắng, gạo nấu đến mức mềm nhũn, gần như không có vị gì, nhìn thì còn được nhưng ăn vào trong miệng lại nhạt như nước ốc.