"Dù vậy nhưng lương tâm của tôi không cho phép tôi làm điều đó, cho nên đã nghĩ muốn từ hôn, không ngờ cô ta lại tới tìm tôi, bày kế cho tôi kiếm tiên..."
"Thật xin lỗi, là do tôi sai, cho nên mới bị các người lung lạc tâm trí... Tôi muốn xin lỗi Phó Lê, chú Quý... Hôn sự này coi như thôi, chú đem trả 50 đồng cho cháu là được rồi."
Nói xong Trần Viễn lại nở một nụ cười thê thảm.
Mọi người: ”...
Cả đám liền kích động không thôi, không ngờ ngoài Phó Hồng còn có Phó Đào tham gia vào chuyện này!
Đời trước Phó Lê đã gây ra nghiệt gì, sao lại có hai người em gái độc ác như vậy!
Nhưng nói gì thì nói, Trần Viễn cũng thật thảm... Bị hai con ranh này lừa gạt đến nước này, bí mật không thể giữ được, còn bị Phó Quý am luôn tiền lễ hỏi không chịu trả. Nhưng dù sao cũng là do hắn tự gieo gió gặt bão, bây giờ ra nông nỗi này cũng đáng lắm!
Trân Viễn bị ánh mắt khinh thường của người trong thôn quét qua, mặt liền đỏ lên như muốn đào một cái lỗ để chui xuống đất.
Phó Hồng ở một bên lại gào giọng hét lên: "Anh nói dối" trong giọng nói còn có chút nghẹn ngào: “Lúc anh tới tìm tôi, thím Vương còn đang ở gần nhà tôi, mọi người hỏi thím ấy là sẽ biết tôi có nói dối hay không..."
Ánh mắt nghiêm túc của Lý Trường Minh dừng ở trên người Vương Nguyệt Nguyệt, không còn cách nào khác, thím Vương đành phải ngại ngùng gật đầu, nhưng lát sau lại bôi thêm một câu là bà còn thấy Phó Hồng đi vào nhà họ Trần để tìm Trần Viễn.
Thấy vậy mặt Phó Hồng liền trắng xanh, lập tức ngồi bệt xuống đất, cao giọng khóc thét lên... Cô ta chỉ đi tìm bà Trân để kể chuyện của Phó Lê mà thôi.
"Đúng là nó âm mưu bày kế để được chia tiền với Trân Viễn!"
"Còn nhỏ mà không lo học hành, tâm địa ác độc dơ bẩn như vậy sau này sẽ thành cái dạng gì!"
"May mà lần trước tôi đến nhà Phó Cường để cầu hôn cho cháu trai đã bị từ chối, bằng không rước người con dâu như vậy vào cửa chẳng phải tôi sẽ kết thù với chị dâu hay sao?"
Từng câu quở trách đều đổ xuống đầu Phó Hồng, cô ta vừa khóc vừa thở hổn hển.
Mặt Phó Đào cũng đầy vẻ hoảng sợ, định nhân lúc mọi người không để ý sẽ chạy trốn, ai ngờ lại thấy Trân Viễn đứng ở phía sau mình, móc một cái khăn tay hồng nhạt từ trong vạt áo ra, nhìn cô ta cười cười: "Lúc trước cô đến thương lượng chuyện kia với tôi để quên khăn tay ở chỗ tôi, khăn này thơm quá nên tôi không nỡ đem vứt, hiện tại đem trả lại cho cô."
Phó Đào thấy cái khăn kia cùng vẻ mặt cười đầy dâm đãng của hắn ta... Tức giận đến nỗi tay chân phát run, cuống quýt nhào qua để dành lại khăn tay của mình, ý đồ đánh cho Trần Viễn một bạt tai.
Trân Viễn cũng không vừa, hắn vốn bực mình không có chỗ phát tiết, vì vậy liền nhào vào đánh Phó Đào để trút giận.
Hai người đánh nhau quá dữ dội, lúc được hàng xóm xung quanh kéo ra thì trên mặt mỗi người đều có vết máu, tóc tai Phó Đào rơi tán loạn, trên người truyền đến từng trận đau đớn, cô ta gào mồm la to, siết chặt cái khăn kia ở trong tay như muốn vò nát nó: Tôi không có... Anh đừng có nói lung tung...
Mọi người nhìn chằm chăm vào cái khăn kia, trên mặt lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa. Tuy rằng Trần Viễn kia không được, nhưng hắn cười dâm như vậy, ai cũng biết hắn đã lấy khăn tay của Phó Đào để làm chuyện dơ bẩn kia.
Có điều...
"Đáng lắm! Ai bảo nó bức ép chị ruột gả chồng để chịu tra tấn, đúng là đồ rắn độc!"
"Đúng vậy! Nó còn ghê tởm hơn cả Phó Hồng."
"Hai chị em nó cũng quá xấu xa đi!"
"Tôi thấy hai đứa nó chắc tám phần không gả đi được, loại người như này ai dám lấy về."
Vương Phân Ni thấy Phó Đào cầm cái khăn tay kia ngồi khóc, bên tai lại nghe được câu "khong ga được” của ai đó vang lên, lập tức hô to một tiếng sau đó ngã xuống đất bất tỉnh.