Miêu Quả lớn tuổi hơn bà Trân không ít, bởi vì con trai Phó Ham cưới con gái Lý Nhiễm của bí thư chi bộ Lý Trường Minh, trở thành con rể của bí thư chỉ bộ, bà ta cũng trở thành bà lão đức cao vọng trọng trong thôn.
Miêu Quả chống gậy, đôi chân nhỏ run rẩy lạnh lùng nói: "Ồn ào cái gì mà ồn ào!"
Bà Trần có chút sợ Miêu Quả, cơ thể rụt rụt, sau đó lại ngẩng đầu lên nói: "Cháu gái nhà họ Phó các người làm ra chuyện ghê tởm như vậy còn không cho người ta nói!"
Miêu Quả hừ một tiếng, bà ta cũng đã nghe được sơ sơ mọi chuyện rồi, chỉ là dù sai ở chỗ Phó Lê cũng không thể để nhà họ Trần tùy ý từ hôn như vậy, bằng không thanh danh hỏng rồi thì hai đứa nhóc Phó Đào và Phó Hồng sao có thể tìm nhà tiếp theo, bà ta nói: "Mọi chuyện không thể đều do mấy người nói được, Phó Lê, cháu tự mình nói đi."
Ánh mắt đoàn người đồng thời dừng lên trên người Phó Lê đang đứng sau Phó Quý, cùng lúc phát hiện... cô nhóc này càng ngày càng rực rỡ hơn, xinh xắn đứng ở đó giống như đóa hoa... so với Trân Viễn đúng là hoa tươi cắm trên bãi phân trâu.
Phó Lê đợi đến khi ánh mắt của mọi người dừng lại, không chút nào sợ những ánh mắt ác ý của những người đó đánh giá mình.
Cô trước nay không bao giờ coi trọng Trần Viễn, cũng biết hắn ta sẽ không tuân thủ lời hứa, biết rằng từ hôn cũng sẽ không thuận lợi như vậy, cô đề phòng hắn ta bấy lâu nay... đương nhiên cũng có cách trị hắn ta.
Phó Lê rũ mi, hốc mắt sau đó cũng đỏ lên, nước mắt chảy xuống từ khuôn mặt.
Có lẽ cô khóc quá là thê thảm, hoặc là vì mọi người luôn đối xử khoan dung đối với những người lớn lên trông xinh đẹp. Tiếng nói nhỏ của cô vừa vang lên là mọi người liền dừng lại, tất cả đều yên lặng nhìn cô.
Chị nó hỏng thanh danh rồi, nó cho rằng mình có thể tiếp tục sống ngày lành được chắc, đúng là đứa ngu ngốc.
Phó Lê nức nở không giải thích chuyện Lăng Nghị mà là nói: "Anh Trần Viễn, em đã đồng ý rằng sẽ không nói ra chuyện của anh, anh cũng sẽ không đòi tiền cha em, hôn sự của chúng ta cứ như vậy dừng lại được chưa, anh đừng ép cha em nữa." Trân Viễn: "22?"
Sắc mặt Trần Viễn lập tức khó coi hơn, trừng mắt tức giận nhìn Phó Lê, há miệng mắng to: "Tiện nhân kia nói lung tung gì đó! Tao không có chuyện gì cân mày giữ bí mật cải"
Dáng vẻ hoảng loạn của hắn ta dừng ở trong mắt của mọi người chính là thái độ chột dạ.
Miêu Quả nhíu mày, vừa định dò hỏi đã nghe một giọng nói uy nghiêm xen vào: "Nhà họ Trần có chuyện gì để cô giấu giếm cho anh ta?"
Đám người quay đầu nhìn lại, là bí thư chi bộ của thôn Lý Trường Minh không biết từ bao giờ cũng đến xem náo nhiệt, bên cạnh ông ta còn có thằng con trai không lo làm việc đàng hoàng của mình-Lý Xuân sinh.
Đám người nhìn Lý Xuân Sinh, trong lòng hiểu rõ mà không nói, sau đó thầm nở nụ cười.
Trong thôn Lý Xuân Sinh và Lăng Nghị rất thân, một tên không có việc làm suốt ngày chọc mèo chọc chó, một tên vô công rồi nghề lưu manh khách quen của cục cảnh sát, hai người là một ổ rắn chuột.
May tính cách của Lý Trường Minh vừa cổ hủ vừa công chính, trong thôn rất có uy lực, bằng không cả nhà họ đã bị chê cười.
Nghe thấy Lý Trường Minh nói chen vào, Miêu Quả liền im lặng, động tác của người trong thôn cũng đồng thời dừng trên người Phó Lê.
Trân Viễn nóng nãy, nhớ đến dáng vẻ đánh người của Phó Lê... tàn nhẫn như vậy.
Bỗng nhiên cảm thấy cô nhóc này cũng không nhu nhược giống như bề ngoài của mình, rất có khả năng sẽ nói ra bí mật của hắn ta.