Lương Duyên Trời Định - Tố Uyên

Chương 81




Anh nhanh chóng rửa sạch sẽ áo khoác bị Phó Lê làm do, lần nữa tìm áo khoác khác mặc vào sau đó chạy xe đạp ra ngoài.

Lăng Tuệ chặt xong củi chạy về nhà đã thấy anh trai cô bé hấp tấp chạy xe rồi, thấy cô bé cũng không thèm nói lời nào.

Lăng Tuệ lắc đầu không nói nên lời, cũng may Lăng Nghị ở nhà luôn luôn nói một không hai, đi làm chuyện gì cũng không có thông báo cho em trai em gái, Lăng Tuệ đã quen với việc anh đột nhiên rời đi rôi sẽ đột nhiên về nhà, thở dài đi đến bếp nấu cơm.

*

Lăng Nghị chạy xe đạp lên trấn trên, ném xe vào trong nhà người quen, vừa lúc đuổi kịp tuyến chuyến xe cuối cùng lên huyện thành.

Từ trấn Thanh Bình lên huyện mỗi ngày có hai chuyến xe, buổi sáng 6 giờ có một chuyến, buổi chiều 3 giờ có một chuyến, chuyến buổi chiều đi huyện thành lần này sáng sớm ngày hôm sau 5 giờ kém mới có thể trở về trấn Thanh Bình.

Đường núi rẽ trái rẽ phải xe đi hơn hai tiếng mới đến huyện thành. Huyện thành bốn phía đều là núi, xây dựng theo cột mốc, có một cây cầu lớn lướt qua, đến trên đỉnh núi là có thể đi đến thành phố kế bên đối diện lưng núi, đó là tỉnh Sơn Hoa của thành phố, cực kỳ phồn hoa.

Huyện thành so với trấn Thanh Bình đã rất phồn hoa rồi, cách một khoảng đã có một đống nhà lầu, có năm sáu đường phố thật dài, trên đường mọi người chạy xe đạp tới tới lui lui, thỉnh thoảng có một chuyến xe buýt đi qua, đi ngang qua cửa hàng video còn có thể nghe thấy giọng hát của nữ ngôi sao ca nhạc.

Lăng Nghị nhìn thẳng qua bên đường, đi đến một cửa hàng thịt ở gần chợ nông sản, người bán thịt vừa nhìn thấy anh đã thân thiết gọi: “Anh Lăng, anh tới rồi!"

Lăng Nghị gật gật đầu: "Lão Trương có ở đây không?”

Người bán hàng vội nói: "Có, ở đằng sau tính tiền, anh Lý vừa mới đi không lâu, anh ấy nói có lẽ hai ngày này anh sẽ đến, nên chú Trương đã vội vàng tính tiên."



Lăng Nghị không nói cái gì, đẩy tấm mành có mùi thịt ra phía sau đi vào bên trong, bên trong có rất nhiều cái sân nhỏ, còn có hai căn nhà ở, ở giữa sân có cái bàn đá, một ông lão tóc bạc dựa vào bàn tính bạch bạch tính tính viết viết.

Lăng Nghị đi đến không quấy rây Trương Du, không tiếng động mà đứng ở đó xem ông tính xong, một lúc sau mới hỏi: "Thế nào, tháng này kiếm được nhiều hay ít?" Trương Du nghe tiếng liên giật mình hoảng sợ, sau khi phục hồi tinh thân mới nói: "Lại còn làm chú sợ vậy nữa, sau này cái bộ xương già này sẽ tính cho nhóc do


Lăng Nghị cười khẽ: "Không có việc gì, thân thể của chú còn có thể tính thêm ba mươi năm cho cháu mà."

Trương Du cười hắc hắc nói: "Thằng nhóc như cháu chỉ biết nô dịch chú thôi, tháng này kiếm được đều ở đây... còn có ba ngày nữa là đến Nguyên Đán, đúng là thời kỳ đỉnh cao để bán thịt, nếu cháu tới muộn mấy ngày còn có thể nhiều hơn chút... nhưng mà cũng khá tốt, ngoại trừ mấy cái tiền công của chúng ta thì còn dư lại ước chừng 600.

Trương Du chu chu môi với Lăng Nghị, ý bảo anh xem sổ sách, thuận miệng hỏi: "Trước tiên đối chiếu tháng này đã, sao thế, thiếu tiền?"

Nói xong ông như nhớ đến cái gì vội vàng truy hỏi: "La bệnh của Lăng Trạch lại nặng thêm sao?"

Lăng Nghị thấy ông hoảng loạn lên, lắc đầu nói: "Không có, là do cháu muốn cưới vỢ."

Trương Du: "2ˆ

Sau khi hết khiếp sợ ông mới vỗ tay cười ha hả: "Thằng nhóc này cuối cùng cũng thông suốt rồi, nếu không cưới vợ sẽ trở thành lão độc thân."

Thấy lúc Lăng Nghị nói cưới vợ mặt mày sắc bén trở nên mem mại, khóe miệng chứa ý cười, Trương Du liền biết thằng nhóc này cực kỳ vừa ý đối với cô nhóc muốn cưới, vì thế nói: "Đã định ngày nào chưa, đến lúc đó chú cũng đi uống ly rượu mừng."

Lăng Nghị lật lật sổ sách nói: "Cháu lấy hết 600 đi, tiền chế biến thịt heo tháng sau của xưởng chế biến thiếu trước vậy."