Lương Duyên Trời Định - Tố Uyên

Chương 77




Khi ấy là một đêm đầu hạ, trong phòng oi bức, Trân Viễn và mẹ hắn ngồi hóng mắt dưới bóng cây trong sân, hai đứa nhỏ của Trần Viễn chơi suốt cả ngày nên đã sớm đi ngủ.

Một mình Phó Lê ngốc ở trong nhà, cô dựa vào cửa sổ ngẩn người, thường xuyên xoa cái bụng đói meo, hôm nay bà Trần không để lại cho cô chút đồ ăn nào, tủ đồ ăn cũng khóa lại, cô làm việc cả ngày trên đồng mà không được ăn no, chỉ có thể uống nước để giảm bớt sự cồn cào trong bụng.

Bên ngoài rừng cây, tiếng chim hót và tiếng côn trùng kêu quyện vào nhau thành một khúc ca dễ nghe, gió nhẹ thổi qua ngọn cây, mang đến tiếng nhạc đệm xôn xao.

Phó Lê nghe đến say mê, bỗng nhiên cô dường như người thấy mùi đồ ăn, Phó Lê giật giật cái mũi, cảm giác đói khát thúc giục cô ló đầu ra cửa sổ...

Vừa nghiêng người thì một người đàn đột nhiên xuất hiện trong tâm mắt cô.

Phó Lê giật mình, trong nháy mắt người đàn ông cũng sửng sốt, cánh tay nâng lên ném đồ vật trong tay tới, sau đó vội vàng rời đi.

Ánh sáng quá mờ, Phó Lê không thấy rõ mặt anh, chỉ thấy trên cánh tay giơ lên của anh có ánh nước, trên cánh tay to lớn đó có một vết bỏng kỳ dị.

Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng cô nhìn thấy người đàn ông luôn bảo vệ mình.

Sau khi trọng sinh, cô vẫn luôn muốn tìm người đàn ông đó, nhưng khổ nổi vết bỏng đó là ở trên cánh tay, mùa đông mấy người đàn ông đều mặc kín mít, cô có muốn nhìn cũng không thấy được.

Vốn dĩ cô định chờ tới mùa hè, đến lúc đó đàn ông đều sẽ để cánh tay trần làm việc, cô sẽ tìm ra người đàn ông có vết bỏng trên cánh tay là ai, sau đó cô sẽ đi báo đáp lòng tốt của anh.


Nhưng bây giờ...

Rõ ràng Lăng Nghị chính là người đã luôn giúp đỡ và bảo vệ cô trong kiếp trước!



*

Ở kiếp trước Phó Lê và Lăng Nghị không quen nhau cho lắm. Nói chuyện cũng không nói được mấy câu và khoảng thời gian trước khi giải quyết hiểu lâm với Lăng Nghị, Phó Lê sợ anh muốn chết. Tại sao hắn lại đối xử với cô như vậy?


Phó Lê nhìn vết bỏng kia mà sững sờ, trong lúc nhất thời quên mất cơn đau.

Lăng Nghị ôm cô đi vào phòng, để cô lên trên ghế, đi tìm hòm thuốc băng bó cho Phó Lê. Anh và Lý Xuân Sinh thường đi lên núi, đôi khi sẽ bị thương một chút vì thế trong nhà luôn có hòm thuốc.

Lúc dùng cồn rửa sạch sẽ miệng vết thương, cánh tay bị đau của Phó Lê rụt lại phía sau, Lăng Nghị nắm c.h.ặ.t t.a.y cô và dỗ cô: "Đừng trốn, rất nhanh sẽ không đau nữa, anh thổi thổi cho em."

Lăng Nghị cúi đầu thổi mấy cái lên miệng vết thương của Phó Lê, hơi thở ấm áp lướt qua mu bàn tay của cô.

Dáng vẻ Phó Lê hoảng hốt, trong lòng như có cái gì chua xót xẹt qua.

Lau khô miệng vết thương xong, Lăng Nghị nhìn trên mu bàn tay trắng n6n có một miệng vết thương khoảng hai centimet mà đau lòng không thôi, thừa dịp Phó Lê ngẩn người tranh thủ thoa thuốc lên trên miệng vết thương, sau đó dùng vải bông băng bó lại, ngoài miệng nói: "Đừng sợ nhé, thuốc bột này bôi lên miệng vết thương rất nhanh sẽ tốt thôi, anh đảm bảo với em sẽ không đau cũng sẽ không để lại sẹo."

Nếu để lại sẹo, anh sẽ mua cho cô thuốc trị sẹo tốt nhất.

Lăng Nghị đau lòng không thôi, cô gái ngoan ngoãn của anh chịu vết thương như vậy, anh vừa tự trách vừa khó chịu, trong lòng rất chua, hận không thể ôm cô vào trong n.g.ự.c mà an ủi thật tốt, lại ngại lời cô vừa mới nói, chỉ đành mượn cơ hội nắm tay xin lỗi cô: "Lê Tử, đều do anh không tốt, là do anh không tốt, làm em bị thương... rất xin lỗi em."

Phó Lê không nhìn anh, chỉ vươn bàn tay không bị thương của mình sờ vết bỏng trên tay Lăng Nghị, vội vàng hỏi: "Đây là cái gì?"

Lăng Nghị nghiêng đầu nhìn nó, tùy ý nói: "Cái này à... hồi bảy tám tuổi anh nghịch dại ấy mà."