Lương Duyên Trời Định - Tố Uyên

Chương 75




"Nhiệm vụ bốn, ôm Lăng Nghị 30 giây, tích phân khen thưởng là 50, có thể mở ra loại rút thăm trúng thưởng cao cấp một lần."

Sau khi ra cửa vào buổi sáng, Phó Lê đến sau núi, cô nhận được một phần thưởng khi giành được tích phân ở nhiệm vụ ba, phần thưởng mà cô nhận được một miếng thịt chín, nhìn giống như là giò heo, mùi rất thơm, khoảng chừng nửa cân.

Mặc dù đây cũng là món ngon mà không phải thị trấn Thanh Bình nào cũng có, nhưng so với hai món cô nhận lần trước, món thịt này làm Phó Lê hơi thất vọng.

Khi đó cô còn oán giận một câu: "Không thể cho tôi cái gì đó tốt giống như công thức rang hạt dưa sao?"

Hệ thống nói: "Phần thưởng cao nhất trong phần giải thưởng thông thường đã bị cô lấy hết rồi, nếu cô không hài lòng với phần thưởng này, có có thể làm nhiệm vụ khó khăn hơn, đạt được nhiều điểm tích phân hơn thì có thể mở ra giải thưởng cao cấp."

Nói xong, hệ thống cho cô xem những đồ vật trong giải thưởng cao cấp, tuy rằng có những cái rất bình thường, nhưng phần lớn là những thứ thú vị mà Phó Lê chưa từng nghe qua hay nhìn thấy.

Phó Lê không nhịn được bị hấp dẫn, trong nháy mắt cô đồng ý thăng cấp độ khó của nhiệm vụ.

Cho nên... Nhiệm vụ trước đó chỉ là nắm tay, nhiệm vụ lần này lại thăng cấp thành ôm.

Này... Cô làm như thế nào để ôm đây?

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Phó Lê có chút hốt hoảng, cô ngước mắt nhìn Lăng Nghị, chỉ thấy vẻ mặt anh bình tĩnh, khóe mắt hạ xuống, ánh mắt sắc bén nhìn cô, môi mím chặt, anh nhẹ nhàng từ chối: "Không cần, em đem về đi."

"Còn gạo em để ở nhà tôi, với cả thịt mua hai ngày trước, em đều lấy về đi, chỗ này của tôi quá nhỏ, không chứa nổi những thứ này của em."

"A", Phó Lê hơi mở môi dưới, chuyện gì xảy ra vậy? Sân lớn như thế mà không chứa nổi mấy thứ kia của cô sao?

Không chờ cô hỏi, Lăng Nghị đã lạnh lùng nói tiếp: "Sau này cũng đừng tới đây nữa, đỡ bị người khác nhìn thấy rồi đàm tiếu."



Phó Lê theo bản năng hỏi: "Đàm tiếu gì chứ?" Lăng Nghị nhìn thấy vẻ mặt vô tội của cô, anh càng cảm thấy tức giận, anh cũng không biết ý nghĩ của hắn và Lý Xuân Sinh ai mới là người đúng, đầu óc quay cuồng, anh giận đến mức muốn bắt người không để cho anh được yên lòng này lại mà đánh trận.

Trong lòng Lăng Nghị nghĩ như thế nào, tay anh cũng làm như vậy.


Lăng Nghị đột nhiên kéo cửa gỗ ra, một tay kéo Phó Lê đẩy vào tường, sau đó đưa tay đóng cửa lại.

Hắn duỗi cánh tay dài ra khóa chặt cô, Lăng Nghị hơi cúi người tới gân Phó Lê: "Nói gì sao?”

"Em nói xem bọn họ đàm tiếu gì... Nói em sắp kết hôn mà không cùng chồng tương lai bôi dưỡng tình cảm, ngày ngày ở chung một chỗ với tôi, lén sờ tay tôi, còn cười với tôi..."

"Em nói bọn họ sẽ nói như thế nào nữa, nói em chỉ là một cái giày rách đã bị tôi chơi qua, nói em cắm sừng Trần Viễn, nói em..."

Những lời khó nghe hơn Lăng Nghị không nói ra được, anh trừng mắt nhìn cô gái bị vây hãm trong ngực, anh đưa tay ra xoa nhẹ đỉnh đầu cô, Lăng Nghị nghiến chặt răng, anh nặn ra một câu: "Em nói xem, sau tất cả có phải em nên giữ khoảng cách với tôi không?”

Phó Lê bị người đàn ông vây trong lòng ngực, gương mặt anh lạnh lùng, hốc mắt rất sâu, đôi mắt hẹp dài và sắc bén, lúc này đôi mắt kia đang nhìn cô với vẻ rất lạnh lùng, lúc anh nhìn cô thì chẳng khác nào giống như bị một con dã thú nhìn chằm chằm....

Oa một tiếng, Phó Lê bị dọa cho khóc.

Cô sợ tới mức co người lại, lớn tiếng khóc lên, cô vừa sợ vừa tủi thân, khóc đến nỗi thở hổn hen, thút tha thút thít, nước mắt theo gương mặt trắng n6n rơi xuống.

Cô khóc không ngừng, nhưng lại không có cách nào phản bác lời Lăng Nghị nói.

Đúng như anh nói, cô là người tiến đến trước. Nhưng mà nguyên nhân cũng không phải xấu xa như lời Lăng Nghị nói...