Lương Duyên Trời Định - Tố Uyên

Chương 52




Một bên thì đính ước với anh Trần Viễn, một bên thì lăn lộn với tên côn đồ kia."

"May mà trước đó thím Trương nói cho mẹ biết, mẹ phải dùng một cân đường trắng để che miệng bà ta, nếu không chỉ sợ giờ này nhà họ Trần đã đánh tới cửa nhà chúng ta rồi, mẹ của anh rể tương lai không dễ chọc, cẩn thận bà ta xé rách miệng chị!"

Phó Đào phát huy sự quái gở của mình đến cực điểm, lúc nói chuyện khóe miệng bị kéo ra, ánh mắt lóe lên, khuôn mặt biến dạng.

Phó Dụ cũng nói: "Em cả này, tốt xấu gì em cũng nên kiêm chế một chút, thông đồng với người đàn ông khác cũng không phải thông đồng như vậy đâu, sao có thể để mọi người đều biết chứ, nếu nhà họ Trần mà biết, hôn sự này coi như xong, nói không chừng tiền cưới vợ của anh hai mày cũng bị lấy lại đó."

Phó Dụ lo lắng cho tiên cưới vợ của hắn, nên liền đề nghị: "Cha, cha nhốt em cả lại đi, đừng để cho em ấy ra ngoài làm mất mặt nhà chúng ta nữa."

Nghe hai người nói, trong lòng Phó Quý càng thêm giận, mặt mày ông ta tái mét, giận dữ hét lên: "Nếu ngày mai mày dám bước khỏi căn nhà này, tao sẽ đánh gãy chân mày, mày lật trời rồi..."

Phó Quý mắng đến nỗi nước miếng văng tung tóe.

Thấy Phó Quý quyết tâm muốn nhốt Phó Lê lại, Phó Đào cúi đầu cười trộm... Cười vài giây, cô ta bỗng nhiên phát hiện không khí có chút không đúng, Phó Đào mờ mit nhìn qua.

Chỉ thấy đột nhiên mặt Phó Lê trở nên lạnh lẽo, cô đi tới trước cửa nhà bep kéo khóa chốt cửa, vặn khóa thành cái bánh quai chèo rôi ném lên bàn, sau đó chậm rãi nói: "Cha, con tự biết nặng nhẹ. Cha đừng la hét lên như thế, con biết cha nhất định không muốn giống như cái khóa này, biến thành một cái bánh quai chèo."

Nói xong, Phó Lê nhớ đến dáng vẻ dọa người của Lăng Nghị, chân mày đè thấp, mi mắt rũ xuống, khóe miệng gợi lên một nụ cười nhàn nhạt.

"AI" Phó Đào sợ tới mức hét lên một tiếng, cô ta ngã khỏi ghế, mặt úp xuống đất....



Phó Lê lớn lên đẹp, nhưng không phải đẹp kiểu rực rỡ mà là kiểu nhìn rất mềm mại, vừa trắng vừa mềm, như là thỏ con thành tinh. Khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt tròn vo, cái mũi cùng cái miệng đều rất nhỏ, khuôn mặt to bằng bàn tay, lúc cười rộ lên bên má phải có một cái lúm đồng tiền.

Gương mặt như vậy cho dù cô có dữ như thế nào cũng không khiến người ta sợ hãi. Nhưng phối hợp với khối sắt nằm trên bàn, hay sức lực mạnh đến kinh người, còn đang bắt chước dáng vẻ nhìn người khác từ trên xuống dưới chỉ lộ ra nửa tròng mắt trắng của Lăng Nghi.


Không khí bỗng dưng kinh khủng.

Phó Đào ngôi dưới đất thét chói tai, nước mắt lưng tròng. Một giây vừa rồi... cô ta thật sự cảm thấy Phó Lê như là nữ quỷ từ trong sông bò ra để lấy mạng cô ta, lúc cười khiến cho lông tơ cô ta dựng ngược, sống lưng ứa ra mồ hôi lạnh.

Thật đáng sợi

Phó Quý quay đầu thấp giọng rống Phó Đào: "Cam miệng, còn muốn ồn ào để hàng xóm đến đây xem kịch à?”

Phó Đào bị rống mà sửng sốt, thấy trong mắt Phó Quý đầy sự băng giá, cô ta sợ tới mức lấy tay che miệng lại, nức nở lắc đầu.

Phó Quý lại lần nữa nhìn Phó Lê, thái độ phức tạp, ông chưa bao giờ biết con gái lớn của mình lại có bản lĩnh uy h.i.ế.p người khác, cái sức lực ma quái này chỉ nhìn thôi đã khiến người ta khiếp đảm.

Không biết tại sao, ông có chút lo lắng cho thằng con rể tương lai gây yếu cơ thể không vực dậy nổi kia... Nếu sau kết hôn mà chọc giận Phó Lê thì không phải sẽ bị cô một đ.ấ.m đánh c.h.ế.t sao.

Phó Quý suy nghĩ phức tạp, còn Vương Phân Ni sợ đến mặt mũi trắng bệch, khóc đến mất tiếng, trong miệng đứt quãng nói: "Lê Tử à, cha con cũng là vì con thôi. Con ngoan ngoãn ở nhà đợi gả đi đi, đừng chạy ra bên ngoài... sức lực này... khống chế một chút đi, nếu như bị người ta biết thì phải làm sao..."