Lương Duyên Trời Định - Tố Uyên

Chương 199: Phiên ngoại 10




Chính mình làm sai, thì tự mình chịu vậy.

Nhưng mà từ đây về sau, ngoài Phó Lê ra anh không dành bất kỳ biểu cảm dư thừa cho người phụ nữ nào khác, đối diện với ai anh đều nghiêm túc ngay thẳng, sợ nói câu nào sẽ làm cho người ta ảo tưởng, nếu không anh liền không có đồ ăn.

Từ một quân nhân bình thường, đến thượng tướng, mấy chục năm trôi qua... Lăng Nghị cũng không vì người phụ nữ nào khác, mà chọc cho Phó Lê không vui nữa.

Sản phẩm ớt cay của Phó Lê đạt được thành tích rất lớn, nó mang đến cho cô rất nhiều tiền thưởng, cô dựa theo lời Lăng Nghị mà đầu tư số tiền thưởng đó vào ngành sản xuất, bên cạnh việc đầu tư, cô cũng không bỏ bê nghiên cứu nông nghiệp.

Rau củ quả dễ cải tiến hơn so với lương thực, mười năm đầu, mỗi năm Phó Lê sẽ tạo ra được một loại rau củ quả mới, nâng cao sản lượng và tăng khả năng kháng sâu bệnh.

Sau này, cô dần dần đặt trọng tâm lên cây lương thực, bắp là loại đầu tiên cô nghiên cứu, sau đó cô lấy được thành tích rất lớn, cô dùng nước linh tuyền cải tiến dần các loại cây nông nghiệp như lúa mì, thóc, ngũ cốc, khiến cho giá trị sản lượng của nông dân bùng phát lên.

Khi Phó Lê về hưu, cô được mệnh danh là bậc thầy của ngành kinh tế cây nông nghiệp.

Hẻm nhỏ chưa được tu sửa đã rất nhiều năm, thùng rác đầy đường, bây giờ đã qua năm Thiên Hi, mức sống của người dân được nâng cao, cơm thừa canh cặn trong thùng rác có thể nuôi sống được chó mèo hoang, cũng có thể nuôi sống được một số người nhặt mót.

Buổi sáng, một túi rác vừa mới được người ta ném vào, có mấy người nhìn không rõ mặt mày ngồi cuộn tròn trong góc lập tức nhào qua moi móc.

Phó Đào lớn tuổi nhất, cho nên tốc độ cũng chậm nhất, chật vật một hồi mà chỉ giành được mấy cái lá cải héo.



Dù chỉ là mấy cái lá cải, Phó Đào cũng không ghét bỏ, cô ta dựa vào góc tường, mấy ngụm đã ăn xong, sau đó khoanh chân ngồi lại chỗ cũ. Chỗ cô ta ngồi là sau phòng khách của một gia đình, trong phòng khách đang mở TV, nó đang chiếu bản tin buổi sáng, tường không cách âm, Phó Đào có thể loáng thoáng nghe thấy âm thanh, đây là lúc cô ta rảnh rỗi nhất trong ngày, cô ta rất thích nghe những sự tích trong bản tin do.

Hôm nay, bản tin buổi sáng nói về sự tích của một nhà khoa học nông nghiệp, đó là một nữ tiến sĩ, là truyền kỳ trong nông nghiệp, người đó đã cải tiến rất nhiều cây công nghiệp...


Phó Đào không khỏi cảm thán trong lòng, người tiến sĩ này cũng họ Phó, đây đúng là cùng một họ nhưng hai số phận mà. Chẳng qua là cái người họ Phó này, đoán chừng không được tốt cho lắm, cô ta chật vật như vậy, chắc nữ chính trong sách cũng chẳng ra làm sao, gả cho một tên côn đồ làm buôn bán, bỏ lỡ một anh trai con nhà quan quân giàu có trong cốt truyện gốc, đúng là đáng thương.

Trong lòng Phó Đào cảm thán đáng thương, nhưng trên mặt cô ta lại vui sướng khi có người gặp họa.

Mấy phút sau, bản tin buổi sáng bắt đầu nói về gia đình của nữ tiến sĩ này, nữ tiến sĩ sinh năm 1964. lớn lên trong Lý Gia Ao, trấn Thanh Bình, huyện Quảng, sau đó tiến sĩ còn gây dựng quỹ cho nông thôn xây trường học, nhà máy, giúp cho nhiều người lao động sung túc hơn-

Bản tin còn nói tới chồng của vị tiến sĩ này, thượng tướng Tần Nghị, vị thượng tướng trẻ tuổi nhất, công lao hiển hách, hai người từng là thanh mai trúc mã, sau khi tốt nghiệp đại học xong thì kết hôn—

Phó Đào mờ mịt đứng dậy, bản tin nói gì cô ta cũng không nghe thấy nữa, trong đầu chỉ có một ý nghĩ-

Đó là Phó Lê! Người đó là nữ chính!

Tần Nghị, Lăng Nghị, Tân Nghị, Lăng Nghị...

Tại sao từ đó tới giờ cô ta không nghĩ đến chứ, nam chính trong sách gọi là Tần Nghị, trong sách còn nói trước khi học đại học bọn họ đã quen biết nhau.