Lương Duyên Trời Định - Tố Uyên

Chương 198: Phiên ngoại 9




Phó Lê ở trong ngôi nhà gần trường làm cơm xong, mỗi ngày sẽ đưa đến cho Lăng Nghị sẵn tiện chiếu cố anh, cô còn lén lút bôi thuốc mỡ vạn năng lên vết thương của anh.

Thuốc mỡ không còn nhiều, cô cứ dùng như vậy, lỡ như lần sau—

Phi phi phi... Phó Lê thẩm phỉ nhổ ở trong lòng, cô nghĩ lung tung gì vậy? Lăng Nghị sẽ không bị thương nữa! Cô kéo ống quần anh xuống, miệng vết thương đã tốt hơn rất nhiều rồi.

Phó Lê đi vào phòng vệ sinh rửa sạch tay, đúng lúc phích nước ở đầu giường hết nước ấm, Phó Lê lập tức đi vào phòng lấy nước của bệnh viện rót đầy.

Rót nước xong xuôi, cô sẵn tiện đến cổng bệnh viện mua một ít quả hồng. Tháng mười là tháng để ăn quả hồng, quả hồng ở tỉnh vừa ngọt vừa giòn, Lăng Nghị rất thích ăn, mà cô cũng vậy.

Mang theo một đống đồ vật, Phó Lê đi đến cửa phòng bệnh, cô nhìn vào cửa sổ nhỏ, kết quả nhìn thấy một nữ y tá đang đổi băng gạc vết thương trên trán của Lăng Nghị, cô ta dựa vào anh rất gần- từ góc độ của Phó Lê, Lăng Nghị giống như bị cô ta ôm vào trong ngực.

Phó Lê hoảng sợ, cô lùi về sau vài bước, tim giật thót lên.

Sau vài giây, Phó Lê nghi ngờ cô nhìn nhầm, nên lén nhìn vào cửa sổ nhỏ một lần nữa- nữ y tá đã đổi thuốc xong, cô ta đi ra với vẻ mặt khó coi.

Phó Lê vội vàng trốn tránh.

Te Anh vừa kéo cửa phòng bệnh ra đã nhìn thấy Phó Lê, vẻ mặt cô ta càng thêm vặn vẹo, mặt lúc trắng lúc hồng, Te Anh ngẩn người vài giây mới vội vàng rời đi.

Giờ đây Phó Lê mới biết được nữ y tá mờ mờ ảo ảo ôm Lăng Nghị vào n.g.ự.c là Tề Anh—



Vốn dĩ cô chỉ hoảng loạn, nhưng bây giờ hoàn toàn tức giận.

Lúc Tê Anh ở nhà họ Tần đã không vừa mắt cô, sau khi Lăng Nghị nằm viện, rõ ràng có rất nhiều phòng nhưng cô ta cứ tới đây suốt, lần này còn đổi thuốc cho anh.

Người mù cũng biết cô ta có ý gì.

Phó Lê càng nghĩ càng thấy giận, cô đặt ấm nước lên bàn, nhìn quả hồng, cô không lấy ra quả nào hết. Vài giây sau, cô mới lấy ra một quả, rửa sạch sẽ rồi ngồi trên cái ghế cách khá xa Lăng Nghị mà ăn.

Quả hồng vừa giòn vừa ngọt, Phó Lê ăn đến nước hồng ngọt ngào đầy cả miệng, tinh thần cô thoải mái hơn chút.

Lăng Nghị đợi nửa ngày, anh không thấy quả hồng của mình, chỉ thấy Phó Lê ăn quả hồng xong rồi rửa sạch tay, sau đó cô ngồi xem sách ở kia, một ánh mắt hay một lời nói cũng không thèm cho anh.

Cuối cùng, Lăng Nghị mới kịp thời phản ứng lại: "Em tức giận gì vậy?"

Phó Lê không để ý anh, cô lật sách, dời m.ô.n.g ra xa, đưa lưng về phía Lăng Nghị.

Lăng Nghị: "..."

Anh nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Giận anh hả?"



Phó Lê lại lật sách.

Lúc này Lăng Nghị mới hiểu rõ, anh nhịn cười mà ho nhẹ một tiếng: "Khụ... Vừa nãy em nghe thấy hết rồi à? Nghe anh lời lẽ chính đáng mắng cô ta rằng, vợ của tôi, người tôi yêu chỉ có một."

Lăng Nghị nói xong, anh thấy người đang đọc sách không có phản ứng gì, anh nói tiếp: "Nhất định là em không nghe anh mắng cô ta như thế nào rồi... anh nói lại cho em nghe nhé?”

"Anh nói... Đồng chí Tê Anh nên có thái độ đứng đắn, không nên ảo tưởng, cô làm như vậy còn ra thể thống gì, cô..."

Phó Lê ôm sách giống như một chú chuột hamster nhỏ, cô chĩa mũi chân xuống đất rồi xoay người lại, tò mò hỏi: "Anh nói với cô ta như vậy thật sao?”

Lăng Nghị cười gật đầu: "Giả thế nào được."

Phó Lê cười vui vẻ, hèn gì mà lúc này vẻ mặt Tê Anh khó coi như thế. Mặt Lăng Nghị lúc dạy dỗ người khác rất đáng sợ, đáng đời cô ta.

Phó Lê vui vẻ, Lăng Nghị thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà mãi đến khi xuất viện anh cũng chưa ăn được quả hồng giòn ngọt ngon miệng nào, Lăng Nghị chỉ có thể trơ mắt nhìn Phó Lê mỗi ngày ăn hai quả đến khi hết túi hông mới thôi.

Thậm chí, ba ngày sau, đồ ăn của anh đều do dì giúp việc làm. Cái loại đãi ngộ như Phó Lê tự mình đưa cơm đã không còn nữa.

Lăng Nghị:....