Lương Duyên Trời Định - Tố Uyên

Chương 193: Phiên ngoại 4




Lăng Nghị không một tiếng động nuôi ba đứa con gái của Lăng Tuệ, cả một nhà chỉ muốn con trai kia bị anh làm cho mất chức, mặt mày xám xịt trở về nông thôn ở.

Ba cô con gái của Lăng Tuệ rất ngoan ngoãn, có một đứa có lúm đồng tiền ngay khóe miệng, lúc cười lên đôi mắt tròn tròn, hơi giống với Phó Lê.

Lăng Nghị cưng chiêu cô nhóc nhất, cô nhóc cũng lớn mật, cứ thế hỏi vị thượng tướng Lăng mà ai ai cũng sợ này một câu: "Cậu, sao cậu không đi tìm mợ?”

Lăng Nghị ngẩn ra, anh theo bản năng sờ cái bình nhỏ trên cổ, ở đó có một đoạn xương cốt của Phó Lê.

Một lúc sau, cô nhóc cảm thấy mình hơi quá đáng, lúc cô nhóc có hơi sợ hãi, Lăng Nghị nói: "Tìm sao, cô ấy vẫn luôn ở trong lòng cậu."

Khi Lăng Nghị nói lời này, giọng điệu rất dịu dàng, nhưng vẻ mặt lại bi thương.

Cô nhóc bị dọa sợ, không dám hỏi nữa, nhưng cô nhóc cũng biết trong lòng cậu có một người không thể cưỡng cầu được.

Thì ra một chiến thân như cậu, cũng sẽ biết yêu nha.

Người khác đều nói rằng, cậu lạnh lùng vô tình, giống như máy móc, vô dục vô cầu, lúc đánh nhau cứ như không muốn sống vậy, không sợ đau cũng chẳng sợ chết, trời sinh đã là một cỗ máy chiến đấu.

Thật ra, cậu cũng là con người, một con người có m.á.u có thịt giống như bọn họ.



Nếu không, cậu sẽ không nhận nuôi ba chị em bọn họ.

Dường như cô nhóc hiểu biết rất nhiều, nên cô càng thêm thân thiết với Lăng Nghị.

Ngày qua ngày cứ trôi qua như thế, mấy cô nhóc ngày nào cũng đã trưởng thành, còn Lăng Nghị thì không chịu đựng nổi nữa.

Những năm trước anh huấn luyến đánh giặc quá nhiều, thân thể tiêu hao quá mức, không còn khỏe mạnh cũng rất bình thường.

Lúc ý thức anh mơ màng, trong phòng đứng đầy người và bác sĩ, lãnh đạo đất nước cũng ngồi trước giường bệnh, ông nắm tay anh, vẻ mặt bi thương. Nhóm phóng viên đứng đầy ngoài cửa, họ chờ đưa tin trực tiếp.

Lăng Nghị không nhìn ai cả, anh nhắm mắt cảm nhận hơi thở của mình dan dần yếu đi- "Ting, kiểm tra do lường cho thấy quỹ đạo của thế giới này xảy ra biến đổi... Phân tích nguyên nhân biến đổi..."

"Ting, phân tích thành công, thế giới sắp sụp đổ, cảm phiền tính toán thời gian hồi tưởng."

"Tinh, thời gian hồi tưởng sẽ bắt đầu sau mười phút đếm ngược..."

Lăng Nghị hốt hoảng, anh còn cho rằng mình nghe được âm thanh của địa ngục, mãi đến khi âm thanh kia nói chuyện với anh.


Lăng Nghị tưởng mình đã yếu đến nỗi nói không ra hơi, nhưng không ngờ rằng giọng nói của anh vẫn rất vang dội, giống như không bị bệnh vậy.

Sau vài câu nói, hô hấp của Lăng Nghị bỗng trở nên dồn dập-



Thế giới này sắp quay ngược thời gian, anh có thể thay đổi tương lai của anh và Phó Lêt

Lăng Nghị không cách nào đoán được chuyện này từ đâu đến, anh cũng không muốn ở đó tự hỏi, Lăng Nghị theo bản năng sờ cái bình trên cổ, nhưng tay đã yếu ớt không động đậy nổi.

Lăng Nghị gấp gáp nói: "Cậu muốn tôi trả giá thế nào?”

Âm thanh kia nói: "Sau khi thế giới giới sụp đổ sẽ quay về thời gian hồi tưởng vì vậy thế giới sẽ tự phát động cơ chế bảo vệ, ngươi không cần làm gì cả. Nhưng để đảm bảo các người không dẫm lên vết xe đổ, ngươi có thể dùng điểm công lao mấy năm nay của mình để đổi một số đồ vật đặc biệt, ngươi có thể tự mình sử dụng hoặc là cho người khác."

Âm thanh đó cho Lăng Nghị xem những thứ có thể đổi.

Sau khi Lăng Nghị nhìn lại giá trị của những điểm công lao của anh, ánh mắt anh dừng trên những kỳ trân dị bảo.

Anh hỏi: "Có thể cho người khác dùng sao?"

Âm thanh đó gật đầu: "Cho người khác thì tăng thêm điểm công lao."

Lăng Nghị không nói nữa, anh lật qua lật lại từng trang kia, sau đó anh chọn rất nhiều kỳ trân dị bảo, cho đến khi dùng gân hết điểm công lao.

Âm thanh kia không khỏi nhắc nhở anh: "Không cần phải dùng hết, giữ lại tới lúc ngươi trọng sinh lại một đời thì sẽ có nhiều vận may hơn, sẽ tránh thoát được nhiều nguy cơ bị thương nặng hơn."