Chờ xử lí xong chuyện của Lăng Trạch, cải thìa ở nhà Phó Lê cũng đã cao lớn, cô mới chợt nhớ tới phần thưởng của hệ thống.
Cái buổi tối trước khi chia tay kia, đối với Phó Lê mà nói nó vừa tốt đẹp lại vừa điên cuồng.
Không phải xuất phát từ nhiệm vụ của hệ thống, mà là do cô không kìm lòng nổi.
Phó Lê nhớ tới chuyện này trên miệng cũng nở nụ cười, vì vậy đêm đó cô cũng quên luôn việc cô đã hoàn thành nhiệm vụ hàng đầu của hệ thống.
Nhớ tới cái này, Phó Lê vội vàng chọn mở rút thăm trúng thưởng.
Vậy mà lần này hộp phần thưởng lại bằng ngọc, nhìn vừa xa hoa vừa thần bí. Ánh sáng qua đi, Phó Lê được một cái... Chén nhỏ?
Chén bằng ngọc lớn chừng bàn tay cô, bên trong đựng đầy nước, trong suốt thấy đáy.
Đầu óc Phó Lê hiện lên dấu chấm hỏi, đây là cái gì?
Hệ thống nói: "Nước linh tuyền, có tác dụng đặc biệt đối với thực vật."
Tác dụng đặc biệt? Phó Lê vẫn không hiểu, nhưng nếu cho thực vật, vậy cô cho thực vật dùng thử thì sẽ biết thôi. Cô cầm cái chén nhỏ đi ra sau nhà, sau đó cẩn thận tưới chén nước vào dây nho ở góc tường.
Lăng Nghị biết cô thích ăn nho, nên cố tình nhổ cây nho trong núi về trồng sau nhà, lúc này nó đã lớn lên và xanh um tươi tốt, lá xanh mơn mởn.
Tưới nước xong, Phó Lê kiên nhẫn chờ đợi.
Sau vài giây... Không, là trong chớp mắt, dây nho giống như phát điên mà dài ra, chỉ trong chốc lát đã bò kín mặt tường.
Phó Lê sợ tới mức hít khí lạnh—
Nho thành tinh rồi?
Quả nho màu đen tím lại còn to, tỏa ra mùi hương trái cây tươi mát sau khi chín.
Phó Lê rất không tiên đồ nuốt nước miếng.
Gần đây cô có hay xem chương trình nông nghiệp trên TV, chủng loại tốt nhất ở đó cũng chưa chắc bằng cái này.
Nhưng mà, thứ này thật sự ăn được sao?
Phó Lê hỏi hệ thống, hệ thống cho ra một đáp án chắc chắn: "Ăn được, cô đổ một chén nước vào, thực vật lập tức kết trái nên hiệu quả cũng tương tự như thuốc sinh mệnh, người thường ăn vào có thể chữa khỏi bệnh tật."
Phó Lê: "1!"
"Kể cả bệnh tim bẩm sinh?"
"Đúng vậy."
Phó Lê: "HI
Phó Lê vui mừng nhảy dựng lên, Lăng Trạch được cứu rồi!
Sau khi vui mừng, Phó Lê lại rau ri一
Nhiều quả nho như vậy, làm sao bảo quản đây!
Cô nói với Lăng Trạch như thế nào về mùa này lại có nho ăn chứ?
Dường như hệ thống biết suy nghĩ của cô, nó tri kỷ dâng lên một sáng kiến: "Cho tôi một nửa phần nho, phần còn dư lại tôi có thể biến nó thành tấm thẻ của hệ thống, lưu giữ trong ba lô, có thể lấy ra sử dụng mọi lúc mọi nơi."
Trái trên cây nho kết ra khoảng chừng mấy trăm cân, chia cho hệ thống một nửa cũng không phải không được.
Phó Lê suy xét xong, cô hỏi: "Phần nho còn dư lại đủ để chữa khỏi bệnh Lăng Trạch không?”
Hệ thống nói: "Tất nhiên là đủ rồi, hai người như thế dùng cũng đủ."
Phó Lê nghe xong, cô quyết đoán nói: "Được, chia cho ngươi một nửa."
Sau khi cô nói xong, quả trên dây nho được chia làm hai, một nửa biến mất giữa không trung, một nửa biến thành một tấm thẻ, rơi xuống trong tay Phó Lê, trên tấm thẻ còn ghi mấy chữ: 146 cân quả nho sinh mệnh.
Phó Lê giữ lấy tấm thẻ, cô mặc niệm trong lòng một câu: "Một quả nho."
Một quả nho tròn vo liền xuất hiện.
Cái này rất thuận tiện, Phó Lê thử nghiệm xong liền nhét quả nho này vào trong miệng ăn luôn. Ưm, quả nho chua ngọt vừa miệng, nước nho cũng nhiều, vỏ quả nho lại mỏng, không dai chút nào, ăn xong cả người đều sảng khoái, cảm giác thoải mái giống như một người được ăn uống no đủ mỗi ngày. Đúng là quả nho sinh mệnh, ăn thật ngon!
Phó Lê ăn quả nho xong, cô mới nhớ tới thứ mang đến quả nho này—Cái chén ngọc nhỏ kia. Cô chạy thật nhanh tới cầm lấy chén ngọc, nước trong chén đã bị cô tưới hết, một giọt cũng không còn.