Lăng Nghị trở tay khóa chốt cửa.
Phó Lê nghe thấy âm thanh đó, chân cô mềm nhũn.
Tối hôm qua, Lăng Nghị không chịu đi mà ngủ ở đây, anh hôn cô đến nửa buổi tối.
Hôm nay, anh vẫn muốn hôn sao?
Phó Lê cảm thấy mình không chịu nổi mất, cô rút vào trong chăn, để lộ đầu ra, cô liếc nhìn Lăng Nghị một cái: "Em mệt, em muốn đi ngủ trước."
Lăng Nghị đang cởi quần áo, anh dùng dư quang nhìn Phó Lê một cái: "Được, em ngủ đi."
Phó Lê nhắm mắt lại.
Nhưng tiếng động bên cạnh cứ như cố ý chui vào tai cô—
Lăng Nghị cởi quần áo.
Lăng Nghị cởi giày.
Lăng Nghị leo lên giường.
Lăng Nghị xốc chăn lên.
Phó Lê có hơi yên tâm, anh không hôn cô, hình như anh định đi ngủ thì phải.
Giây tiếp theo, Phó Lê liền biết cô vui vẻ quá sớm rồi—
Lăng Nghị chui vào trong chăn cô.
Anh ôm cô vào ngực, bắt đầu hôn từ lỗ tai.
Thân thể Phó Lê run lên, giống như bị điện giật vậy, cảm giác tê dại từ tai truyền đi khắp tay chân. Loại cảm giác hôn hôn này thật sự quá mê hoặc, chỉ trong chốc lát Phó Lê đã mềm nhũn thành một vũng nước.
Đêm nay, dường như Lăng Nghị không muốn chỉ hôn hôn sờ sờ như vậy—
Lăng Nghị xoay người chặn cô lại.
Anh vây cô trong ngực, cách tay cường tráng chống bên cạnh hai tai cô, hôn từ gương mặt cô đi xuống.
Phó Lê nhắm mắt lại, cô giống như bị phỏng khi thấy cái thứ có hình dạng kỳ lạ kia.
Phó Lê nghĩ thâm, cô không thể nào từ chối Lăng Nghị, mặc kệ là thân thể hay tâm trí.....
Chuyện này đau cũng chỉ trong nháy mắt, sau đó cô giống như hoa lê bị gió bắc cuồn cuộn thổi, cánh hoa rơi đầy đất, bị thổi đến chỉ còn lại nhụy hoa vụn vỡ.
Nếu không phải vẫn có thể thể dốc, cô còn cho rằng mình sắp c.h.ế.t luôn rồi.
Lúc ý thức đang mơ hồ, cô nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống: "Nhiệm vụ mười hai, tiếp xúc với cái thứ 18cm của Lăng Nghị, tích phân khen thưởng là 100, mở ra rút thăm trúng thưởng vật phẩm trân quý."
A, thì ra là dài như vậy—
Đây là suy nghĩ cuối cùng của Phó Lê trước khi chìm vào giấc ngủ.
*
Sáng sớm hôm sau, Phó Lê tiễn Lăng Nghị vẫn đang lưu luyến không rời đi.
Lăng Tuệ và Lăng Trạch khóc đến nỗi như muốn hóa thành người nước, nhất là Lăng Trạch, một bên khóc một bên uống thuốc, phòng trường hợp cậu bị cảm xúc của bản thân kích thích cho phát bệnh.
Phó Lê không khóc, chỉ có đôi mắt đỏ hoe—
Cho dù có nhiều cảm xúc khi xa cách, lúc này cái cảm giác mới đi một chút là cả người đều đau của cô dường như đã tiêu tan.
Tối hôm qua, Lăng Nghị giống như muốn dùng sức lực cả đời của anh vậy, anh hoàn toàn nghiền ép Phó Lê.
Cô có thể hoàn hảo đứng đây tiễn anh, đều là nhờ thuốc mỡ vạn năng giảm bớt nơi đau đớn nhất.
Đúng vậy, Lăng Nghị vẫn để lại thuốc mỡ vạn năng.
Anh cứng rắn lên là Phó Lê không có biện pháp nào hết, cô đành phải cầm thuốc mỡ cầu nguyện, dù gì anh cũng là con trai ruột của thủ trưởng, lúc huấn luyện hẳn là sẽ kiềm chế một chút.
Sau khi tiễn Lăng Nghị đi, ngôi nhà này vẫn là ngôi nhà như cũ, nhưng Phó Lê lại cảm thấy trống rỗng, một chút tinh thần cũng không có.
May thay, trước khi đi Lăng Nghị giao cho cô một việc.
Em gái của Tần thủ trưởng, cũng chính là cô Tân Mẫn của Lăng Nghị đang làm việc ở bệnh viện trên huyện, bà là một bác sĩ ngoại khoa, y thuật rất xuất sắc.
Nhưng mà quan trọng là hiện tại bà có bệnh nhân cho nên không thể rời khỏi được, nên chỉ có thể để Phó Lê dẫn Lăng Trạch đi lên huyện tìm bà.
Phó Lê không có chuyện gì làm, vì vậy cô lập tức thực hiện chuyện này.
Tần Mẫn là một bác sĩ thân thiện, bà rất quan tâm Lăng Trạch, bà còn đổi cho cậu thuốc khác, tuy không thể trị tận gốc, không có trái tim nguyên vẹn khác thì không thể tiến hành phẫu thuật, nhưng vẫn tốt hơn so với thuốc lúc trước.
Ít nhất mặt Lăng Trạch cũng hồng hào hơn, vóc dáng cậu cao hơn chút.