Chỉ là bọn họ đã đi theo sau m.ô.n.g Lăng Nghị mà lớn lên, được anh bảo hộ dưới đôi cánh, sau khi cha mẹ qua đời thì một mình anh chăm lo cho cái gia đình này, bởi vì bệnh của Lăng Trạch, vốn dĩ anh muốn đi nơi khác tìm cha mẹ anh nhưng anh cũng từ bỏ.
Bọn họ đã sớm xem anh là anh trai m.á.u mủ ruột thịt, bây giờ... Người nhà của Lăng Nghị tìm tới đây.
Vừa nhìn đã biết những người đó không phải là người thường, thân phận không phú cũng quý, nếu anh đi theo người thân về nhà, vậy thì bọn họ phải làm sao bây giờ?
Bọn họ sẽ thật sự thành những đứa trẻ không ai muốn.
Lăng Tuệ khóc thật thương tâm, Phó Lê nhẹ vỗ về an ủi nhóc: "Đừng sợ, dù cho Lăng Nghị đi đâu cũng sẽ không mặc kệ em và Lăng Trạch."
Anh đối xử với hai đứa nhỏ này rất tốt, Phó Lê có thể thấy được, dù anh có đi theo cha mẹ trở về, anh cũng sẽ mang theo Lăng Tuệ và Lăng Trạch đi cùng.
Phó Lê nói suy nghĩ của cô cho Lăng Tuệ nghe, lòng Lăng Tuệ dân thoải mái hơn, tiếng khóc cũng dần ngừng lại.
Lăng Tuệ lau mặt, ở trước mặt chị dâu khóc như vậy, đúng là có hơi mất mặt: "Chị dâu, em đi làm bài tập đây." Cô nhóc quan bách chạy vào nhà.
Phó Lê cười cười, sau khi Lăng Tuệ vào nhà, tươi cười của cô mới tắt dần.
Ngón tay cô vuốt ve vòng tay trên cổ, Lăng Tuệ lo lắng, cô cũng vậy.
Cha mẹ Lăng Nghị nhìn không đơn giản, anh trở lại nhà của anh, thân phận nhất định cao quý. Đến lúc đó... Anh vẫn sẽ giống như bây giờ sao?
Không phải Phó Lê coi nhẹ mình, mà là từ xưa đến nay chuyện giống như vậy cô đã nghe quá nhiều... Không ngừng có những thanh niên tri thức vì trở về tỉnh thành mà bỏ nhà bỏ con. Chỉ cần là thận phận người thành phố thôi đã làm cho người ta đứng ngồi không yên, huống chỉ gia đình Lăng Nghị còn không đơn giản như vậy.
Cho nên, dù cho cha mẹ Lăng Nghị rất vừa lòng cô, Lăng Nghị cũng chưa từng có suy nghĩ thay lòng đổi dạ, thì Phó Lê vẫn nhịn không được mà lo lắng.
Buổi tối, rất nhanh đã đến đêm khuya, Lăng Nghị mới trở về nhà.
Phó Lê lăn lộn qua lại đều không ngủ được, cô nghe được âm thanh liền bật đèn lên.
Lăng Nghị cởi áo khoác ra: "Em chưa ngủ nữa hả? Đợi anh sao?"
Trong nhà có nhiều phòng, anh và Phó Lê đều tách phòng ra ngủ, nhưng mà buổi tối trước khi ngủ bọn họ sẽ ở bên nhau trong chốc lát.
Phó Lê không trả lời cái này, mà cô hỏi anh: "Chú và dì đâu anh?”
"Trở về rồi, nói là có công việc gấp."
"Vậy anh..."
Lăng Nghị quay đầu lại, anh thấy bộ dạng cắn môi suy tư của cô, muốn hỏi mà không dám hỏi.
Lăng Nghị đi qua kéo cô ngồi xuống giường, anh thì khoanh chân ngồi đối diện cô, sau đó trầm giọng hỏi: "Em lo lắng anh sẽ đi theo bọn họ?”
Phó Lê cúi đầu, cô không trả lời.
Lăng Nghị thở dài một tiếng, anh nâng cằm Phó Lê lên, nhìn thấy cô đang cắn môi, đôi mắt ánh nước, đáng thương mà nhìn anh.
Lăng Nghị lập tức mềm lòng: "Anh không đi, có một bảo bối to lớn như vậy ở đây, nơi nào anh cũng không đi."
Anh hôn lên mi mắt Phó Lê, hôn cả vị mặn của nước mắt.
Vốn dĩ Phó Lê không muốn khóc, chỉ là cô nghe Lăng Nghị mềm giọng an ủi mình như vậy, nước mắt nhịn không được rơi xuống.
Rõ ràng lúc chiều cô chỉ là có chút lo lắng, nhưng lúc này nhìn đến anh, những tâm tư làm cho cô lăn qua lăn lại nấy giờ cũng không ngủ được bỗng nhiên chạy ra hết.
Cô nên vì anh mà vui vẻ, không thể khóc như vậy được.
Phó Lê nghĩ, cô dùng mu bàn tay quệt nước mắt.
Lăng Nghị lại hôn hôn cô: "Đừng suy nghĩ miên man nữa, em có muốn nghe chuyện lúc nhỏ của anh không?”
Phó Lê ngẩn ra, đôi mắt hồng hồng nhìn Lăng Nghị, hiển nhiên là tò mò.
Lúc Lăng Nghị và Lý Gia Ao, cô đã ghi chép lại. Cô còn nhớ rõ lúc ấy tính tình Lăng Nghị kiêu ngạo hơn bây giờ rất nhiều.