Lương Duyên Trời Định - Tố Uyên

Chương 180




Đời này ông và Tịch Y chỉ có một đứa con, còn bị mất tích nhiều năm như thế, sau khi gặp lại nhau làm sao không kích động cho được chứ.

Tần Cùng Hoa đi qua vỗ vai Lăng Nghị, cất cao giọng nói: "Cẩu Đản, về nhà với cha mẹ thôi!"

Phó Lê bị sự cố này làm cho ngây người, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong lòng cô là cha mẹ Lăng Nghị lợi hại như vậy, nhất định sẽ không để anh ngồi tù.

Ý nghĩ thứ hai chính là, nhũ danh của Lăng Nghị là Cẩu Đản nha... Tên đúng thật là một chút cũng không giống người.

Phó Lê nghĩ rằng chắc chắn Lăng Nghị và cha mẹ có rất nhiều lời muốn nói với nhau, nên cô chuẩn bị đi nấu cơm trưa cho bọn họ.

Lăng Nghị thấy cô chuẩn bị đi, anh vội vàng giữ chặt cánh tay cô: "Lê Tử, em đừng đi, anh không cố ý gạt em chuyện này."

Lăng Nghị cho rằng Phó Lê giận anh vì anh gạt cô chuyện anh không phải là con ruột của Lăng gia.

Vẻ mặt Phó Lê mờ mịt: "Hả, không sao đâu. Em đi nấu cơm cho mọi người ăn."

Lăng Nghị nhẹ nhàng thở ra, anh cười: "Không vội, anh giới thiệu bọn họ với em đã."

Lăng Nghị kéo Phó Lê đến trước mặt cha mẹ, mặt anh ngập tràn vẻ đắc ý và tươi cười: "Cha mẹ, đây là vợ của con, Phó Lê."


Phó Lê không nghĩ tới Lăng Nghị sẽ giới thiệu cô với cha mẹ vừa mới tương phùng, cô quấn bách đến đỏ cả mặt, tay chân cũng có chút luống cuống, cô thẹn thùng cười một cái: "Chú, dì khỏe ạ."

Tần Cùng Hoa đã điều tra cuộc đời của Lăng Nghị, ông biết cô gái nhỏ xinh đẹp trước mắt chính là cô con dâu chưa qua cửa của ông, ông nở ra một nụ cười không mấy tự nhiên, giọng nói thả nhẹ hơn mấy phần: "Nếu Lăng Nghị bắt nạt con, con nói với chú, chú xử lí nó giúp con."



Tịch Y không cứng ngắt giống như Tần Cùng Hoa, bà vô cùng vừa lòng đứa con dâu vừa ngoan ngoãn lại xinh đẹp này, nên bà trực tiếp tháo vòng tay trên cổ tay xuống rồi đeo vào tay Phó Lê: "Đúng là một đứa bé ngoan, chờ sau khi chúng ta trở về tỉnh, sẽ làm hôn lễ cho con và Lăng Nghị ngay, nhất định phải làm cho vẻ vang."

Phó Lê không kịp đề phòng, ngay lập tức trên cổ tay đã nhiều thêm một chiếc vòng ngọc thạch mát lạnh. Cô biết thứ này rất quý, vội vàng muốn trả lại, chỉ là nhìn Tịch Y yếu đuối, nhưng tính bà nói một không hai, nói gì cũng không chịu.


Cuối cùng, Phó Lê đành phải đeo vòng tay quý giá này đi làm cơm trưa.

Cô chưa từng làm cơm mà phải nơm nớp lo sợ như vậy, sợ đeo vòng tay đụng vào nồi và bếp, sẽ bị đụng hỏng mất.

Giờ cơm trưa, Phó Lê đếm số người mà nấu một nồi cơm thật to, làm thịt kho tàu, đến cửa hàng thịt cắt thêm mấy cân thịt kho, xào cải thìa mới mọc xanh tươi ở sau nhà và thịt dê hầm củ cải.

Bởi vì thời gian gấp gáp, nên đồ ăn chuẩn bị rất đơn giản, nhưng do có tay nghề của Phó Lê, tất cả mọi người ăn đều cảm thấy mỹ mãn.

Vẻ mặt của Tần Cùng Hoa hiếm khi mềm nhẹ xuống, sự kích động khi tìm được con trai dần biến thành một loại tình cảm nhẹ nhàng vốn có, lúc còn sống có thể tìm được con trai về, đời này của ông không còn gì tiếc nuối nữa.

Với lại người đó có thể nuôi nấng Cẩu Đản thành một thanh niên tri thức, lại còn có Phó Lê không chê nó xấu tính, hắn nên cảm tạ những người này.

Tần Cùng Hoa nghĩ, ông muốn đưa Lăng Nghị đi thăm mộ cha mẹ nuôi của anh.

Lăng Nghị dẫn ông và Tịch Y về Lý Gia Ao, Phó Lê không đi theo, cô thấy cảm xúc của Lăng Tuệ không được tốt lắm, nên ở lại bên cạnh Lăng Tuệ.

Tất cả mọi người đi hết rồi, Lăng Tuệ mới dám nằm bò lên đầu gối của Phó Lê khóc: "Chị dâu, chị nói xem... Anh có thể đi hay không?"

Từ lúc còn nhỏ, cô và Lăng Trạch đã biết anh trai không phải con ruột của gia đình bọn họ, anh là con của ân nhân mẹ, sau này sẽ trở lại gia đình thật sự của anh ấy.