Lương Duyên Trời Định - Tố Uyên

Chương 175




Hơn nữa lúc cô đi WC phát hiện nơi này có vòi nước, hẳn là vòi sen trong phòng tắm khách sạn trong huyện thành mà Phó Đào hay khoác lác trong miệng.

Cô chưa từng ở khách sạn, nhưng cô có thể sử dụng nó trong bệnh viện.

Xem ra không cần thúc giục Lăng Nghị để cô xuất viện trong đêm rồi, anh thấy cô xuống giường đi vài bước thôi cũng đã đen mặt, nếu thật sự xuất viện anh phỏng chừng muốn điên lên mất.

Phó Lê xem xét địa điểm, thậm chí thời cơ để Lăng Nghị giúp cô tắm rửa, lý do cũng nghĩ kỹ rồi, nhưng mà không mở miệng được.

Cô lại lần nữa nằm lên trên giường, gặm quả táo Lăng Nghị mới mua cho, ánh mắt hoảng hốt, dáng vẻ kỳ quái.

Ngay cả Lăng Nghị cũng nhìn ra. Lúc đầu anh tưởng đâu quả táo lớn quá cô ăn không tiện nên mới cắt vỏ táo, rồi cắt thành miếng nhỏ, để Phó Lê dùng nĩa cắm ăn. Sau đó anh phát hiện lực chú ý của cô không để trên việc ăn.

Lăng Nghị nhìn phòng vệ sinh, đột nhiên nhanh trí hỏi: "Muốn tắm rửa à?"

Phó Lê: ”...”

Cô theo bản năng gật đầu.

Lăng Nghị nhíu mày: "Không được. Miệng vết thương còn chưa tốt lên, dính nước dễ bị nhiễm trùng, hơn nữa gạch men sứ ở chỗ đó quá trơn, em mà té ngã thì sao giờ?”

Phó Lê cũng không biết tại sao mình lại thế này, sau khi nghe xong những lời này cô ấm ức chịu thiệt nói: "Không phải còn có anh à?”

Lăng Nghị: ”....



Phó Lê lần đầu tiên chứng kiến quá trình lỗ tai anh chậm rãi đỏ lên.

Phó Lê nhìn chằm chằm Lăng Nghị hồi lâu, dần dần Lăng Nghị cũng ý thức được cô không phải nhất thời hứng chí mà nói suông.


"Muốn anh tắm rửa cho em hả?" Lăng Nghị ho khan một cái, thấp giọng hỏi.

Phó Lê không dám gật đầu, cũng không lắc đầu, chỉ dám dùng ánh mắt bình thường nhìn Lăng Nghị một chút.

Lăng Nghị bị cô nhìn đến xương cốt đều đau. Anh hốt hoảng đứng lên, dưới chân lảo đảo đi ra ngoài: "Anh đi tìm một cái ghế nhỏ den.……

Trong phòng tắm, Lăng Nghị mân mê nửa ngày mới có thể dùng cái vòi nước kia, mở nước ấm ra.

Phó Lê ngồi trên ghế nhỏ, tay ôm ngực, chân khép lại, mặt đỏ như máu.

Lăng Nghị như là tìm không thấy giọng mình, hàm hồ nói: "Trước tiên đừng có gội đầu, để cho nước không vào trong vết thương."

Phó Lê ừ một tiếng như muỗi kêu.

Lăng Nghị không dám xuống tay, bèn dùng vòi nước phun giúp cô tắm rửa, nước chảy xuống theo da thịt chảy lên mặt đất.

Phó Lê không dám buông tay ra, nước ở dưới cổ cô tụ lại thành một cái vũng nước nhỏ, da thịt càng có vẻ mềm mại hơn.



Vũng nước đây, lại dần dần đi xuống dưới.

Lăng Nghị theo bản năng mà trừng mắt, ngay sau đó hai lỗ mũi anh có nhiều thêm một thứ nóng hầm hập.

Lăng Nghị sơ tay sờ soạng, sờ được một dòng m.á.u mũi đỏ tươi.

Phó Lê không dám ngẩng đầu nhìn anh, cô xấu hổ đến mức da thịt đều ửng hồng, cả người cũng đỏ giống như con cua bị nấu chín.

Lăng Nghị đứng dậy, tùy ý xe hai miếng giấy nhét vào trong mũi.

Nước ấm rời khỏi người, Phó Lê tò mò nhìn thoáng qua, ngay sau đó lập tức cảm thấy xấu hổ, cô hận không thể tìm thấy cái lỗ mà chui xuống.

Nhưng ngoài sự túng quẫn vẫn có nhiều loại cảm xúc không nói rõ được.

Lăng Nghị cảm thấy người cô đã ướt rồi liên dùng xà phòng tạo bọt bong bóng rửa cho Phó Lê.

Lúc này anh không có cách nào nâng hai tay lên mà không chạm cái gì được.

Cả người Phó Lê dính bọt bong bóng xà phòng, bóng loáng như là cá chạch, nhưng mà lúc tạo bọt bong bóng... Lăng Nghị cảm thấy làn da cô còn muốn trơn hơn bong bóng.

Anh cũng không dám dùng sức, sợ đầu ngón tay mình chọc ra dấu tay nào đó rồi để lại dấu tích trên người cô.

Rất vất vả mới tạo bọt bong bóng xong, Phó Lê suýt chút nữa đã vùi đầu vào trước ngực. Cả mặt Lăng Nghị toàn là mồ hôi, gân xanh bên thái dương nổi lên, khóe mắt kích động đến ửng hồng, dáng vẻ đây chịu đựng.