Lương Duyên Trời Định - Tố Uyên

Chương 174




Nếu lần sau gặp lại Phó Hâm cô nhất định phải cho anh ta một cục gạch vào đầu, Phó Lê nghĩ thâm.

Cô không biết Phó Hâm suýt chút nữa bị một chân của Lăng Nghị đá cho tàn phế, đá xong còn bị đám công nhân trực tiếp đưa đến đồn công an. Anh ta ở cửa nhà máy nói khùng nói điên rồi còn động tay khiến Phó Lê phải nhập viện, đương nhiên phải vào cục cảnh sát để tiếp nhận điều tra, ước chừng vài tháng mới có thể ra ngoài.

Lăng Nghị sao có thể thật sự tin tưởng rằng cô không sao được, buổi sáng bác sĩ đã dặn dò những việc cần chú ý với anh rồi, anh biết lúc này cô không nên nhúc nhích, vừa nhúc nhích đầu sẽ choáng váng.

Anh thoáng nâng cao giường bệnh của Phó Lê, đút cô uống chút nước: "Có đói bụng không, muốn ăn cái gì?"

Lúc mà cô bỗng nhiên ngã lên trên mặt đất suýt chút nữa đã hù c.h.ế.t anh. Bây giờ cô đã tỉnh dậy, ánh mắt dịu dàng nhìn mình, Lăng Nghị cảm thấy trái tim của mình như sống dậy.

Phó Lê nói: "Em không đói bụng, anh cả đêm không ngủ đúng không? Ngủ một lát đi."

Căn phòng bệnh này là phòng bệnh hai người, giường bệnh kế bên để trống vừa lúc có thể để cho Lăng Nghị ngủ một lát.

Lăng Nghị lắc đầu: "Anh canh em, không ngủ. Anh kêu Nam Cảnh đi mua cháo rồi, chút nữa em ăn một ít đi."

Phó Lê trả lời, cô vẫn có hơi thiếu tinh thần, muốn ngủ. Nhưng nhìn dáng vẻ của Lăng Nghị cô lại không ngủ được, nhịn một lúc mới nhỏ giọng nói: "Anh lên đây, chúng ta ngủ cùng nhau."

Lăng Nghị ngẩn ra, không có phản đối.

Phó Lê thấy anh đồng ý, bèn dịch qua hướng bên trong. Lăng Nghị không để cô nhúc nhích, nghiêng người nằm ở mép giường, đầu gối co vào chân cô.


Hơi thở khác biệt chỉ một thoáng tỏa đến nơi đây, Phó Lê có chút không thích ứng. Giường bệnh quá chật, bọn họ dựa gần vào nhau, hơi thở của anh ở bên tai cô.

Cô muốn tránh, nhưng bị anh ấn eo không thể nhúc nhích, cơ thể cứng đờ trong chốc lát mới chậm rãi thả lỏng lại, sau đó an lòng mà ngủ.... Lúc Nam Cảnh trở về nhìn thấy hai người trên giường bệnh ôm nhau ngủ, cậu lặng lẽ đóng cửa phòng bệnh lại, tự mình ngồi ở cửa ăn cơm sáng, cháo gà và bánh bao hấp đều lọt vào trong bụng của một mình cậu.



Còn hai người bên trong thì lúc cậu ra ngoài thì mẹ cậu có gọi điện thoại đến, bà nói buổi chiều sẽ nấu canh gà đưa đến đây, chờ bọn họ tỉnh ngủ sẽ có canh gà để ăn, so ra còn sướng hơn cậu nhiều.

*

Lúc Phó Lê tỉnh dậy lần nữa mặt trời đã nghiêng về hướng tây, cửa sổ phòng bệnh có thể nhìn thấy hoàng hôn màu cam.

Trong phòng bệnh tỏa ra mùi canh gà nồng đậm, Phó Lê bị đói tỉnh, vừa tỉnh đã ngửi thấy mùi vị đồ ăn, Lăng Nghị cảm thấy cô hứng thú vì vậy lấy một cái lu canh gà gốm sứ đến, xé nát thịt gà đút cho cô.

Buổi chiều lúc Bạch Vi đến đây Phó Lê vẫn còn ngủ, bà ngồi ở đây một lát thì có việc bận phải rời đi.

Phó Lê uống canh ăn thịt gà xong mới cảm giác người mình sống lại, cảm giác không khỏe trong người cũng tan đi, trong đầu chỉ có hơi hơi đau một tí.

Điều duy nhất không tốt lắm chính là vì ngày hôm qua cô bị ngã, quần áo trên người đều dính bùn, hôm nay ngủ một giấc trên người ra mồ hôi, lúc này cô cảm thấy cả người nhão nhão dính dính, ngửi cảm thấy có chút thúi.

Nếu có thể tắm rửa một cái thì tốt rồi... Phó Lê nghĩ thầm.

Suy nghĩ này vừa mới nảy ra trong đầu thì hệ thống đã nhảy ra nhắc nhở: "Khoảng cách kết thúc nhiệm vụ mười một còn năm tiếng nữa."

Phó Lê: "..."

Hai ngày này bận rộn chuyện nhà ở cô vậy mà lại quên mất chuyện này.

Cũng chỉ có hệ thống chỗ nào cũng có mặt mà nhắc nhở cô, phát hiện cô muốn tắm rửa lập tức nhắc nhở.

Phó Lê không quan tâm hệ thống, để Lăng Nghị nâng mình xuống giường đi vài bước trong phòng... m, đi vài bước bình thường không thành vấn đề, tắm rửa cũng không thành vấn đề.