Lương Duyên Trời Định - Tố Uyên

Chương 173




Ông ta cho rằng Phó Lê sẽ nhìn mặt mũi bác cả của ông ta mà đồng ý, không ngờ cô lại từ chối trắng trợn như vậy... Còn làm trò trước mặt công nhân.

Chú ý đến tên công nhân trẻ tuổi vừa nãy còn mới bị dọa đến vẻ mặt sợ hãi lúc này liếc mắt nhìn ông ta, ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ.

Phó Cường tức giận đến nỗi ngón tay phát run, mặt đỏ lên.

Ông ta vung cánh tay trong lỗ mũi hừ một tiếng, sau đó xoay người rời đi.

Lúc này một viên thịt tròn đột nhiên từ đường cái chạy đến trực tiếp phóng đến trước mặt Phó Lê, trên mặt hắn ta tràn đầy dữ tợn và tức giận: "Được lắm, mày không cho tao vào làm trong nhà máy thì tao sẽ đốt cái nhà máy này, không chỉ muốn đốt nhà máy còn muốn độc c.h.ế.t mấy con súc sinh đó, xem xem mày bán thế nào!"

Phó Lê không đặt lời uy h.i.ế.p của Phó Hâm ở trong lòng, cô xoay người rời đi: "Được đó, tôi chờ."

Phó Hâm thấy cô không có sợ hãi chút nào tức giận đến mức nâng cánh tay múa may, nhìn thấy giàn giáo xây phòng xong còn dư lại bên cạnh, hai mắt hắn liền sáng ngời.

"Bốp" một tiếng, một loạt giàn giáo toàn bộ ngã xuống, trên đó có đầy các công cụ xây dựng, nửa cục gạch vứt đi, ống sơn tường rơi đầy đất.

Phó Lê vừa mới đi được một bước đã cảm thấy cái ót tê rân, đôi mắt chỉ kịp nhìn thấy vẻ mặt thất thố kinh hoàng của Lăng Nghị đã nặng nề nhắm mắt lại.

*

Trong bệnh viện, mùi thuốc sát trùng cực kỳ gay mũi.

Nam Cảnh ngồi xổm ở góc tường, thường co người lại, thỉnh thoảng sợ hãi mà ngẩng đầu nhìn Lăng Nghị một cái. Cậu thả nhẹ hô hấp của mình, cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình, sợ ánh mắt đen nặng nề của Lăng Nghị nhìn thấy mình.


Đây không phải lần đầu tiên Nam Cảnh ở chung với người anh họ này, trước kia cậu biết anh không tuân thủ quy tắc, to gan lớn mật. Lần này sau khi đi đến trấn trên cậu lại phát hiện đối phương tàn nhẫn độc ác, tìm đối tượng nhìn ngoan ngoãn nhưng thực tế lại là con cọp mẹ.

Ngay cả như vậy cậu cũng không ngờ đến anh tức giận lên lại đáng sợ như vậy, Trong mắt như là có gió lốc nhìn một cái đã khiến người ta sợ đến mức run bần bật. Cái thằng nhóc mập mạp tìm việc kia bị anh dọa sợ đến mức ngồi dưới đất run bần bật, thậm chí lúc bị đạp vào trong góc tường còn sợ đến tiểu ra quần.

Cũng chính người như vậy nhưng khi nhìn thấy đối tượng của mình bị đẩy mạnh vào phòng cấp cứu, anh suýt chút nữa mềm chân té ngã lên trên mặt đất. Lúc này cậu mới biết được... anh họ vậy mà lại sợ.



Nam Cảnh lặng yên ngẩng đầu nhìn thoáng qua, anh họ dựa vào cửa phòng cấp cứu, đôi mắt nhìn chằm chằm cửa lớn, không thèm chớp mắt, mặt trắng như là quỷ, tay áo còn dính máu... Thoạt nhìn anh mới giống như người bị thương.

Không bao lâu, Phó Lê từ phòng cấp cứu được đẩy ra.


Lăng Nghị vội vàng nhào đến trước giường bệnh: "Bác sĩ, cô ấy sao rồi?"

"Tình hình không nguy kịch, chấn động não rất nhỏ, sáng mai sẽ tỉnh."

Lăng Nghị thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn bác sĩ."

Anh đi theo giường bệnh vào phòng bệnh, canh giữ trước giường của Phó Lê, một bước cũng không rời.

*

Sáng sớm hôm sau Phó Lê tỉnh dậy. Vừa mở mắt đã thấy Lăng Nghị ở bên cạnh cô, râu ria xồm xoàm, khuôn mặt tiều tụy, trong mắt như có tơ m.á.u màu hồng.

Đây là... làm sao vậy?

Phó Lê muốn đứng dậy, vừa nhúc nhích đã phát hiện mình đầu váng mắt hoa, còn có chút buồn nôn.

Lăng Nghị thấy cô tỉnh dậy, cuống quýt đè cô về lại gối đầu: "Thế nào, khó chịu ở đâu? Có đói bụng không?”

Phó Lê lắc đầu, thấy dáng vẻ sốt ruột của anh liên bổ sung thêm: "Em không sao."

Cô vươn tay sờ đầu, có nơi dán băng gạc, hẳn là lúc cô xoay người bị gạch trên giàn giáo bay đến đập lên rồi.

Nếu là người bình thường có lẽ chỉ là trây da bị thương. Nhưng cô đã uống thuốc của hệ thống rồi, cơ thể mềm mại, trực tiếp bị đập đến nhập viện.