Lương Duyên Trời Định - Tố Uyên

Chương 171




Lão cử nhân cũng không biết đã truyền cho bao nhiêu đời con cháu, nhưng chỉ có một mình ông ở trong căn nhà to như vậy cũng vô dụng, nên nghĩ bán đi sau đó ở trong cái phòng nhỏ trong huyện an hưởng tuổi già.

Ông lão nói rất nhiều điều về sự tích huy hoàng về tòa nhà mà ông nghe từ miệng trưởng bối kể lại, nơi này đã từng diễn kịch, diễn xiếc ảo thuật, thậm chí còn được người trong cung truyền thánh chỉ đến.

Phó Lê hứng thú bừng bừng nghe xong lập tức nói: "Được, chúng tôi mua.”

Lăng Nghị cũng không có ý kiến, hai người nhanh chóng mua căn nhà, ông lão cũng dọn dẹp đồ dùng của mình, sau đó để Lăng Nghị sai nhân viên đưa ông đến huyện thành.

Có nhà mới, sự chú ý của Phó Lê đã sớm tập trung vào việc dọn dẹp nhà mới... dọn dẹp vệ sinh, đổi cái mái ngói đã rớt hư, xây lại cái phòng dột mưa, thêm vật dụng, sau đó để hai đứa nhóc Lăng Tuệ và Lăng Trạch dọn vào trong.

Phó Lê bận rộn, Lăng Nghị cũng bận. Anh liên hệ với bên doanh nhân kinh doanh chuẩn bị mua TV, máy giặt, những thứ Lăng Tuệ thích anh cũng chú ý trong mắt, lại mua thêm cái máy may.

Hơn nữa Trương Du vẫn luôn thúc giục chuyện mở cửa hàng thịt kho ở huyện thành, thậm chí mặt tiền cửa tiệm cũng đã tìm xong, nó nằm ở bên cạnh chợ nông sản, mảnh đất trung tâm huyện thành.

Nhưng mà chuyện này Lăng Nghị vẫn luôn do dự. Kinh doanh ăn uống quan trọng nhất chính là công thức, Phó Lê rõ ràng không có hứng thú với chuyện đến huyện thành, anh không thể cột cô vào chuyện mở cửa hàng được.

Mà Lý Xuân Sơn và Chiêu Đệ đáng tin cậy thì bên trấn trên bên này không thiếu bọn họ được. Không có người đáng tin vì thế chuyện mở cửa hàng thịt kho trong huyện tạm thời gác lại.

Nhưng Nam Thừa Chí lại giúp anh đưa đến một người, là Nam Cảnh vác túi lớn túi nhỏ đến.

Khác với Nam Vinh, Nam Cảnh nhỏ hơn anh hai tuổi, sau khi tốt nghiệp cấp hai thì không đọc sách nữa, mới đầu cứ lông bông ở trên đường, sau đó bị mợ ép buộc vào xưởng chế biến thịt trở thành công nhân.

Nhưng tác phong cậu rất lười biếng, tính tình không thích bị gò bó, thường xuyên bị ủy viên đảng phê bình, khiến mợ không tốt lắm.



Nam Thừa Chí đưa cậu lại đây còn ném thêm một câu: Dạy dỗ thật tốt.

Lăng Nghị đau đầu không thôi, anh thật sự không muốn dạy dỗ con trai thay cho người ta... Nhưng người này lại là cậu ruột của Lăng Tuệ và Lăng Trạch, anh không thể từ chối được.

Ngày đầu tiên Nam Cảnh đến trấn trên, đầu tiên là ghét bỏ cửa hàng thịt kho của anh nhỏ, sau đó lại ghét bỏ phòng ở không có nhà vệ sinh, sau đó lại nói cậu không quen ngủ giường đất.

Sau đó bị Lăng Nghị đánh cho một trận, Phó Lê còn biểu diễn cho cậu xem tiểu phẩm tay không đập đá mà cô học được từ anh, sau đó Nam Cảnh liên an tĩnh như con chim cút.

Hôm nay, Nam Cảnh tàn úa như cà tím phơi sương giá bị đưa đến trại chăn nuôi, Lăng Nghị chuẩn bị để cậu làm cu li mười ngày nửa tháng để trấn áp tính nết.

Phó Lê còn chưa nhìn thấy trạm chăn nuôi, cô tò mò không thôi cho nên cũng đi theo đến.

Trại chăn nuôi rất lớn nhưng cũng rất vắng vẻ, tường sân được xây xung quanh, vừa cao vừa vững chắc. Bên trong là chuồng gia súc nối tiếp nhau, chuồng heo được quét dọn sạch sẽ, chuồng gà cũng vậy, nhìn gà con và heo con đều rất có tinh thần, tất cả đều tròn vo như cục bông, bên trong đang có một công nhân đút cho heo ăn, hai người đang quét dọn vệ sinh.

Lăng Nghị đưa Nam Cảnh đến cái nhà hai phòng ở duy nhất ở đây, đại khái là hướng đến văn phòng sắp xếp công việc hàng ngày cho cậu.

Phó Lê đi dạo trong sân, công nhân ở đây đều biết cô, nhìn thấy cô sẽ chào hỏi cô nồng nhiệt, cười đến vẻ mặt xán lạn.

Phó Lê đi một vòng bỗng nhiên nghe tiếng ồn ào ngoài cổng lớn.

Vì an toàn của trại chăn nuôi mà ngay cửa Lăng Nghị có làm một cái chốt bảo vệ.