"Máy dập nát mua từ thành phố ngày mai có thể đến, đến lúc đó có thể trực tiếp sản xuất thức ăn chăn nuôi. Cậu cũng đã liên hệ xong nguồn tiêu thụ rồi, đối phương cũng cảm thấy rất hứng thú với loại thức ăn chăn nuôi này, chờ đến lúc bán thức ăn chăn nuôi này đi thì chúng ta sẽ có tiền."
Vừa nghe hai chữ có tiên thì mặt mày Phó Lê liên hớn hở, đếm trên đầu ngón tay những việc cô muốn làm sau khi có tiền: "Trước tiên chúng ta mua thêm cái sân, cái sân này nhỏ quá, cuối tuần Lăng Trạch và Lăng Tuệ nghỉ còn phải về ở trong thôn, hơn nữa anh đến cũng không có chỗ ở..."
Phó Lê nói được một nửa, cô đang nghiên cứu xem mình nên mua mấy cái sân mới được— suy cho cùng cô cũng phải để lại cho mình một cái nhà, từ sau khi Lăng Nghị không có thời gian đưa cô qua lại Lý Gia Ao thì cô đã không về Lý Gia Ao nữa, thời gian lâu rồi cô cảm thấy nơi đó giống như là một giấc mơ.
Lăng Nghị cười cắt ngang lời cô: "Đây là muốn mua phòng tân hôn cho anh hả?"
"Anh không biết rằng Lê Tử muốn gả gấp gáp muốn gả đến đây như vậy đấy?"
Phó Lê bị anh nói khiến cho vừa thẹn vừa bực, mặt lập tức đỏ lên, đỏ cho đến tận cổ.
Đúng vào lúc này Lý Xuân Sơn đ.ấ.m eo bước vào hít thở nghỉ ngơi, Phó Lê liên cuống quýt chạy trốn đến mặt tiền cửa hiệu.
*
Ban đêm cửa hàng thịt kho đóng cửa. Lăng Nghị không nỡ xa Phó Lê, chậm chạp không đi.
Nhưng đại khái buổi chiều Phó Lê bị anh nói làm cho xấu hổ, vì vậy luôn trốn tránh anh, anh vẫn luôn không tìm được cơ hội ở riêng với cô.
Lúc này cô một mình ở trong phòng đọc sách ôn tập.
Phó Lê chỉ xấu hổ thôi chứ không có tức giận, thấy trong sân không có ai nên mở cửa cho anh bước vào.
Phó Lê vốn dĩ muốn rửa chân cho mình, nhưng Lăng Nghị lại kiên trì phải rửa cho cô. Phó Lê không lay chuyển được anh đành phải đồng ý, nhưng chỉ rửa chân thôi đã thay đổi không khí.
Tay anh một đường dịch lên phía trên, chờ đến khi Phó Lê hoàn hồn đã bị anh đè lên trên giường đất.
Cái hôn dày đặc rơi xuống rơi mặt.
Phó Lê bị hôn đến thở không nổi, cho đến khi một chân của cô đá đổ chậu nước trên ghế Lăng Nghị mới buông cô ra để cô thở hổn hển vài cái. Ngay sau đó còn không chờ cô hoàn hồn lại tiếp tục hôn, hôn đến cô cảm giác mình sắp bị sự nóng bỏng của anh hòa tan.
Thật vất vả Lăng Nghị mới thở gấp dừng lại, anh kích động đến mức đuôi mắt ửng hồng, cơ thể căng thẳng, giống như một dây cung bị kéo căng, ánh mắt âm trầm nhìn Phó Lê.
Đôi mắt Phó Lê mơ hồ, mắt ngập nước, môi vừa hồng vừa sưng, sắc mặt cũng ửng đỏ, Cô nghĩ nếu Lăng Nghị cứ tiếp tục hôn như vậy đi xuống cô thật sự không có cách nào từ chối anh— dù sao, nơi này cũng không phải trong thôn.
Phó Lê mơ mơ màng màng nghĩ, bỗng thấy Lăng Nghị hôn hôn khóe miệng của cô vẻ mặt nhẫn nhịn đứng dậy: "Trước tiên thu chút lợi ích, còn dư lại chờ kết hôn lại tính."
Lê Tử hay kéo dài hôn lễ, chuyện này chắc chắn cũng không muốn, anh không thể xúc phạm cô được.
Lăng Nghị ngồi xổm người xuống rửa chân cho Phó Lê.
Cả người Phó Lê nhữn ra, nằm ở trên giường đất vẫn chưa hoàn hồn.
Lúc này hệ thống lại như xác c.h.ế.t vùng dậy thông báo: "Nhiệm vụ mười một, để Lăng Nghị tắm rửa cho cô, hoàn thành khen thưởng 50 tích phân, phần thưởng nâng cấp. (Thời hạn mười ngày)"
Phó Lê: ”..."
Một giây sau cô che mặt lại, hệ thống thật đúng là càng ngày càng quá đáng.
Phó Lê bị nhiệm vụ mới của hệ thống làm cho khiếp sợ, đầu vang lên từng tiếng ong ong, mặt đỏ như đ.í.t khỉ.
Chuyện khác người như vậy cô thật sự không có làm được.