Hai người ở ngoài sân trò chuyện, lúc này đây trong nhà còn có một nhóm người đàn ông cao lớn đang chờ được ăn cơm, Lăng Nghị cũng không ở đây tiếp đãi nhiều, anh còn phải lên trấn tìm trưởng trấn để quy hoạch xây nhà máy, Lý Gia Ao quá hẻo lánh, giá đất ở huyện lại cao, nên anh đành phải chọn trấn Thanh Bình để xây nhà máy.
Phó Lê đi vào nhà kêu hai người đi với cô đến quán thịt kho lấy đồ ăn, hai người trẻ kia nhìn tuổi cũng không lớn lắm, họ thấy Phó Lê đi vào quán thịt kho thì đều vội vàng lắc tay: "Không được, không được đâu chị dâu, cái này quá quý!"
Phó Lê giơ tay lên: "Không sao, quán nhà mình nên cứ ăn thỏa thích!"
Hai người: ”...”
Cho dù như vậy, bọn họ cũng không dám lấy cái giò heo lớn do Lý Xuân Sinh cố ý vớt ra, mà chỉ dám lấy bánh ngũ vị hương vừa mới ra lò để vào mâm, sau đó cúi đầu chạy ra ngoài.
Tuy Lăng ca nói bao ăn ở, nhưng mà nhà ai lại cho công nhân ăn thịt chứ, có hai cái bánh bao trắng lớn là tốt lắm rồi!
Phó Lê thấy bọn họ như vậy, cô liền nháy mắt ra hiệu với Lý Xuân Sinh.
Lý Xuân Sinh lập tức xắt thịt đã được thấm gia vị bỏ vào khay, trải dài hơn phân nửa cái khay, rồi lại vớt ra thật nhiều đậu phộng và đậu hũ khô, trứng gà cũng mười mấy quả.
"Này, hai người chờ tôi với!
Rốt cuộc, nhóm công nhân vẫn ăn thịt kho đó đến nỗi suýt chút nữa nuốt luôn đầu lưỡi—bởi vì Phó Lê đứng ở cửa, cô nói một câu: "Tôi đã trộn với rất nhiều ớt cay, mang ve cũng không bán được, mọi người ăn đi, đừng lãng phí đồ ăn."
Những người công nhân này, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, sau đó đứng dậy chân thành cảm ơn Phó Lê, rồi ngồi xuống vùi đầu ăn.
Phó Lê nhìn bọn họ ăn, cô cũng cảm thấy mãn nguyện. Quần áo của những người này còn được xem là sạch sẽ, nhưng đều đã có lớp khâu vá, giày cũng hỏng đến nỗi lòi đầu ngón chân ra, dáng ai cũng gầy, so với cha Phó Quý của cô thì ông còn béo hơn bọn họ không ít. Xem ra đội vận chuyển trong huyện đúng là không kiếm được tiền, cho nên cậu nghe Lăng Nghị nói muốn xây nhà máy, liền gửi tất cả người đến đây.
Phó Lê lắc đầu, cô thấy bọn họ ăn xong rồi nên đang ở đó dọn dẹp, mấy người động tác nhanh nhẹn thu dọn chén đũa xong xuôi rồi mang đến bên cạnh giếng nước trong sân rửa sạch, sau khi rửa sạch sẽ bộ đồ ăn rồi còn trả về y chỗ cũ cho quán thịt kho, trên đường đi bọn họ liên tục nói cảm ơn với Phó Lê, còn vỗ n.g.ự.c đảm bảo bọn họ nhất định sẽ làm việc thật tốt, không phụ lòng bà chủ đãi thịt.
Phó Lê đãi thịt, cô làm cho mười hai người dù rời khỏi đội vận chuyển đến đây làm việc, nhưng vẫn còn lo lắng không yên lập tức trở nên kiên định.
Nếu cô có thể cho được thịt, vậy chứng tỏ bà chủ vừa có tiền lại phóng khoáng. Đã có tiền lại còn phóng khoáng, nếu bọn họ làm việc chăm chỉ, nhất định không thiếu chỗ tốt cho bọn họ.
Mười hai người cười hì hì chà xát hai tay, ban đêm đi ngủ cũng vô cùng kích động, bọn họ muốn ngày hôm sau có thể được làm việc ngay.
Lăng Nghị cũng không phụ sự kỳ vọng của bọn họ, ngày hôm sau anh đã mang theo người đến xem nơi xây nhà máy.
Bởi vì Lăng Nghị có quan hệ với Nam Thừa Chí, nên trưởng trấn không dám làm cho có lệ, hơn nữa hắn cũng chờ mong Lăng Nghị sẽ làm ra việc, để cho hắn có chút thành tích, hắn vung tay lên cho hai miếng đất gần bến xe ở trên trấn.
Nói nơi này là bến xe, thật ra cũng chỉ có một người đảm đương phòng đợi, một chiếc xe, mỗi ngày chạy qua lại tới huyện, nhưng xung quanh lại rất bình yên, tâm nhìn cũng trống trải, và cả một con đường lớn nối thẳng lên huyện.