Đúng là vừa nhìn đã khiến người ta thương yêu, khó trách đại ca không vừa mắt tên đàn ông này.
Người ta nói hồng nhan họa thủy, lời này quả thật không sai.
Trách thì trách thằng nhóc này cướp phụ nữ với đại ca, lại không có số hưởng phúc của mỹ nữ, việc kinh doanh cửa hàng đang phất lên này sắp phải phá sản rồi.
Từ Hòe không bị khí thế của Lăng Nghị dọa sợ, hắn ta móc một thứ từ trong n.g.ự.c ra đặt lên trên bàn: "Sáng nay tôi mua một cái giò ở quán mấy người, lúc trở về thấy trong thịt kẹp cái này...
Trên bàn còn có hai người khách đang ngồi, đánh giá cái thứ thon dài này nhất thời không biết là cái gì.
Từ Hòe cười cười: "Như thế nào, ngay cả đuôi chuột cũng không biết?"
"AI" Người phụ nữ ngồi bên bàn sợ hãi kêu một tiếng, sợ đến mức lập tức đứng dậy chạy ra cửa, đứng ở đó che miệng nôn khan một trận.
Cái đuôi của chuột, thịt kho trong tiệm vậy mà lại dùng thịt chuột để nấu ul
Những người vốn mua thịt kho đều ngừng tay lại, vốn cảm thấy ghê tởm nhưng cũng thấy tò mò, họ đứng tại chỗ xem ồn ào.
Lăng Nghị đánh giá liếc mắt nhìn cái đuôi con chuột, hứng thú không rõ mà cười một tiếng: "Đuôi chuột à?"
Từ Hòe không chút sợ hãi: "Thế nào, không dám nhận?”
Lúc Bành Chân làm việc sợ để mấy con chuột lớn bị phát hiện, nên cố tình cắt mười mấy cái đuôi chuột bỏ vào trong canh.
Nhân viên buổi sáng bán thịt cũng không phát hiện, hắn ta chỉ mua thử cái giò xem sao thì phát hiện cái đuôi chuột ở bên trong, người khác chắc chắn cũng có.
Anh vừa nói như vậy, láng giềng xung quanh đều luống cuống, sáng sớm bọn họ đều mua thịt ở đây.
Vài người vội chạy về nhà của mình, không đến vài phút vậy mà có người trắng mặt câm một thứ thon dài hơn cả ngón tay chạy đến. Người đến trực tiếp ném nó bên chân Lăng Nghị, tức giận mắng: "Tốt lắm, uổng công chúng ta mỗi ngày đều mua thịt ở chỗ cậu, vậy mà cậu dám dùng chuột c.h.ế.t nấu canh, quá táng tận lương tâm mài!"
"Bồi thường! Tôi nhổ... không đúng, báo cảnh sát đi, đi đến chỗ kế bên tìm công an đến đây nói chuyện đi!"
Đây là lần thứ hai phát hiện đuôi chuột, quả thật khiến cho tất cả những người có mặt ghê tởm muốn chất rồi. Người sáng sớm lại đây ăn cơm sáng cũng không nhịn được dựa vào ven đường nôn khan một trận.
Trong lúc nhất thời hiện trường cực kỳ hỗn loạn.
Lăng Nghị còn chưa kịp giải thích, Từ Hòe đã kêu người đi gọi công an gần đó đến.
Công an đến rồi, mọi người yên tĩnh một phút, ngay sau đó chính là mồm năm miệng mười mà lên tiếng cáo trạng—
"Thịt kho mà cửa hàng này dùng để nấu canh chính là chuột chết" "không chú ý vệ sinh" "ăn bị bệnh” "ăn c.h.ế.t người" lung tung lộn xộn cái gì cũng có.
Người đến là đội trưởng công an, lớn tuổi, đầu tóc hoa râm, nhớ đến mình cũng thường xuyên ăn cơm ở đây, sắc mặt có chút khó coi, ông ta trâm giọng hỏi Lăng Nghị: "Lời bọn họ nói đều là sự thật à?"
Từ Hòe nhanh chóng đáp: "Có phải sự thật hay không thì vớt đồ trong canh ra là sẽ biết."
Công an nhìn vào mắt Lăng Nghị, lại thấy phục vụ phía sau anh mặt cực kỳ sợ hãi khiến ông ta rất tức giận, đại khái trong lòng đã hiểu: "Được, vậy vớt đi."
"Cô đi đi." Ông ta chỉ vào Chiêu Đệ mặt mũi sợ đến mức trắng bệch nói.
Chiêu Đệ cuống quít xua tay: "Canh không có gì cả, rất sạch sẽ, mọi người đã ăn thịt kho lâu vậy rồi, tiệm của chúng tôi rất sạch sẽ mà."
Những lời Chiêu Đệ nói chả khác nào là giãy giụa trong vô vọng, cảm xúc của các hương thân có mặt ở đây đều tăng vọt, mỗi người đều nháo nhào muốn đi vớt canh lên để kiểm tra, muốn Lăng Nghị cho mọi người một công đạo, để công an xử lý chủ quán táng tận lương tâm này.