Lương Duyên Trời Định - Tố Uyên

Chương 150




Cô ta sợ hãi mà ngẩng đầu liếc mắt Lăng Nghị một cái, mắt sáng mày kiếm, đôi mắt thâm thúy lại có hồn. Tính tình kém chút thì có sao, anh có rất nhiều tiền... Cô nghe mẹ nói, quán thịt kho có thể kiếm được mấy trăm mỗi tháng.

Mấy trăm đồng tiền đó, so với tiền lương của công nhân còn cao hơn không biết bao nhiêu lần.

Lòng Thúy Bình liên nóng lên, áo khoác và giày da của Phó Lê nhất định đều dùng tiền này để mua. Nếu cô ta gả cho anh, cô ta sẽ không phá của như chị Lê Tử, cô ta chỉ uống sữa mạch nha ngọt ngào mỗi ngày, có kẹo có thịt ăn là tốt rồi.

Thúy Bình l.i.ế.m môi, ở trong ánh mắt hoang đường của Lăng Nghị mà tiếp tục nói: "Anh Lăng Nghị, anh bị người ta lừa rồi. Chị Lê Tử có bệnh, không thể sinh con được đâu.

Thúy Bình thấy Lăng Nghị không tin, cô ta liền vội vàng nói tiếp: "Thật đấy, đây là do Phó Đào nói. Người trong thôn đều biết, chị ấy không thể sinh con. Anh mà cưới chị ta về thì cả đời cũng sẽ không có con."

Thúy Bình cúi đầu, xoắn xoắn ngón tay, kiên trì lặp lại câu nói trước đó: "Em có thể sinh con cho anh thật mà, em cũng không có tiêu xài phung phí như vậy, cái gì em cũng có thể giúp đỡ anh hất....

Lăng Nghị chán ghét nhắm mắt lại, sau đó mở miệng nói chuyện giọng lạnh như băng: "Cô mà xứng sao?”

"Nếu để tôi nghe được mấy người còn ở sau lưng tôi khua môi múa mép nữa thì đừng trách tôi không khách khí.

"Cút!"

Lăng Nghị nói xong sau đó như cảm nhận thấy gì đó, anh nghiêng đầu nhìn về phía mái hiên.



Phó Lê thấy anh quay đầu lại, hoảng loạn muốn chạy trốn, nhưng cô quên mất mình đang đứng bên cạnh mái hiên, một chân dẫm vào không trung...

Lảo đảo một cái Phó Lê té ngã lên trên mặt đất, lồng hấp trong tay lăn hai vòng trùng hợp lăn đến bên chân Lăng Nghị.


Lăng Nghị không cố nhặt lồng hấp, anh cuống quýt chạy đến đỡ Phó Lê dậy: "Sao rồi, ngã đau chỗ nào rồi?" Giọng điệu của anh cực kỳ lo lắng, sắc mặt dịu dàng không thể tưởng tượng nỗi.

Hai mắt Thúy Bình đẫm lệ mơ mơ màng màng nhìn thấy một màn này, cô ta cảm thấy như trong lòng đổ vỡ, đổ đến cô ta không thể thở nổi, che n.g.ự.c chạy mất.

Cho dù Lăng Nghị không chịu từ bỏ hôn ước với Phó Lê thì sao, cho dù cô có thể tiêu nhiều tiền như vậy thì sao, còn không phải chỉ là một người phụ nữ không thể sinh con thôi sao.

Người phụ nữ không thể sinh con giống như là gà mái không biết đẻ trứng, đến lúc đó không phải chỉ có thể mặc người khác chỉ chỉ trỏ trỏ à.

Cô ta có thể chờ đến một ngày Lăng Nghị vứt bỏ Phó Lê.

Phó Lê không ngẩng đầu, chau mày che lại chân trái.

"Có phải bị trật chân rồi không?" Lăng Nghị khom lưng chặn ngang bế cô lên, ôm cô vào trong phòng.

Hai người ngồi ở đầu giường đất, Phó Lê nắm góc áo nhìn Lăng Nghị cởi giày vớ của cô ra mà kiểm tra mắt cá chân.



Trong đầu hệ thống nói: "Nhiệm vụ mười, làm Lăng Nghị rửa chân cho cô mười lần. Thời hạn mười ngày, nhiệm vụ hoàn thành khen thưởng 50 tích phân.

Phó Lê không để ý tới hệ thống, bằng mắt thường có thể nhìn thấy được mắt cá chân cô đang sưng lên, Lăng Nghị nhẹ ấn một cái đã có thể đau đến mức khiến cô hít khí lạnh.

Lăng Nghị chau mày: "Chờ chút, anh lấy rượu đến."

Chân phù thành vậy rồi phải dùng rượu trắng xoa, không thì không thể nào nào bớt sưng đỏ được.

Phó Lê kéo anh lại: "Không cần, đợi chút em ve tự mình xoa."

Lăng Nghị ngẩn người, lát sau lại lần nữa ngồi xổm xuống, đặt chân trần trắng nõn của cô lên trên đầu gối mình, vừa dùng bàn tay thay cô xoa nơi sưng đỏ: "Tức giận à?" Anh hỏi.

Phó Lê không nói chuyện, cô mím chặt môi im lặng.

Lăng Nghị không nhịn cười: "Em đúng là không nói lý lẽ mà, lúc anh đuổi người em cũng thấy mà, sao còn tức giận?"

Phó Lê hừ một tiếng, nhả ra một câu: "Trêu hoa ghẹo nguyệt."

Lăng Nghị cười ha hả, cười đến lông n.g.ự.c chấn động, mắt cá chân của Phó Lê đều bị anh nắm đến đau.